Cực phẩm rể quý
Chương 99 : Ngấm ngầm giở trò
Không suy nghĩ chuyện của nhà họ An nữa, Bàng Phi phải dành nhiều thời gian vào bệnh viện thăm ba.
Hai ngày này gặp An Kiến Sơn với Tào Tú Nga hai lần, nói là đến thăm Bàng Kim Xuyên, thực ra mục đích là tới khuyên Bàng Phi dọn về nhà họ An ở.
Bàng Phi không đáp lại, dùng im lặng thay cho thái độ của mình.
Hai vợ chồng An Kiến Sơn cũng không nói gì nhiều, mấy ngày này vẫn thường xuyên đến.
An Kiến Sơn thường cùng Bàng Kim Xuyên kể những câu chuyện thú vị, bác sĩ nói thường xuyên trò chuyện với người bệnh rất có lợi, nghĩ tới điểm này, Bàng Phi cũng đành để họ làm như vậy.
Anh không đến Trung Thái một thời gian, có rất nhiều việc dồn lại, có lúc Thời Phong bớt chút thời gian xử lý giúp, cũng lúc Thời Phong không có thời gian xử lý, tất cả đều dồn chất đống ở đó.
Bàng Phi vừa đến liền lao vào công việc, vô cũng bận rộn.
Thời Phong cho anh năm phần trăm cổ phần, anh có thể coi như tự nhiên được món hời lớn, không thể lấy không số tiền đó được.
Công ty bảo vệ bên cạnh là do Phương Thiếu Nghị tìm người mở, chuyện lần trước vừa xảy ra, công ty bảo an này đóng cửa một khoảng thời gian, mấy ngày này lại mở cửa lại.
“Còn muốn gây chuyện sao, hừ!” Thời Phong khinh thường, Phương Thiếu Nghị này là kiểu hề nhảy đầm không có bản lĩnh gì cả, chỉ biết bày trò làm ra mấy chuyện xấu thôi, lần trước bị giáo huấn, chắc anh ta thông minh lên rồi, không tái phạm nữa.
Mấy người đó cũng thật kỳ lạ, còn bày đặt làm ăn.
Nhưng trong lòng Bàng Phi với Thời Phong đều biết rõ, đây chẳng qua chỉ là ngoài mặt thôi, đối phương khẳng định đang có ý đồ xấu.
“ y, anh Bàng, anh nói cái tên họ Phương kia lăn lộn qua lại, gây chuyện hết lần này đến lần khác, sao ba anh ta không quản anh ta nhỉ?” Giờ cơm trưa, hai người trò chuyện nhắc tới Phương Thiếu Nghị, Thời Phong hoài nghi hỏi.
Chuyện này trước đây Bàng Phi cùng không hiểu, theo tính khí của mấy người này, khi con trai bị bắt nạt, người ba nhất định đứng ra bênh vực, nhưng Phương Trấn Hải lại không hề quan tâm tới Phương Thiếu Nghị, thật là hiếm thấy.
Sau đó Bàng Phi hiểu được, thứ nhất, Phương Thiếu Nghị có rất nhiều chuyện giấu Phương Trấn Hải hành động, thứ hai, nhà họ La xây dựng phòng học ở khu nội thành cũ, cũng được coi là nhà bất động sản nên mang lại áp lực rất lớn cho nhà họ Phương, Phương Trấn Hải bận rộn xây dựng nhà máy phát triển kinh tế, mỗi ngày không phải mời lãnh đạo này thì là mời lãnh đạo kia, tự nhiên không có tâm tư để quản chuyện của Phương Thiếu Nghị nữa.
“Thành phố phát triển nhanh thật đấy, anh xem những nơi đó, trước đây vẫn là khu ổ chuột, bây giờ đã biến thành những tòa nhà cao tầng.” Thời Phong chỉ ra ngoài cửa sổ, tự nhiên bùi ngùi.
Bàng Phi cười nói: “Vẫn chưa già đâu, sao tự nhiên cảm xúc thế.”
Thời Phong nói: “Đó là những thứ tôi cảm nhận được. Người nhà họ Phương trước đây làm gì, đến tôi cũng biết, những người làm quan không lẽ lại không biết sao? Nhưng ai kêu nhà họ có tiền, tốn chút tiền làm chuyện tốt, nói khắp nơi, mất mấy năm là có thể tẩy trắng được. Có đôi khi ngẫm lại, những người xấu đó tại sao có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như thế, tại sao lại có nhiều như vậy, còn không phải do những tên làm quan bây giờ sao?”
Bàng Phi nhìn anh ta: “Ý thức về chính nghĩa của cậu lớn quá, nói đi, Thiệu Thịnh lại gây rắc rối gì cho cậu à?”
Thời Phong giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là anh Bàng lợi hại, tôi vẫn còn chưa nói hết, anh đã đoán ra được ý tôi rồi.”
Mấy ngày này Thiệu Thịnh gọi cho Bàng Phi một hai lần, lần nào cũng đi thẳng vào vấn đề, hỏi Bàng Phi có suy nghĩ muốn gia nhập bộ đội đặc chủng quân khu Đông Nam của họ không. Bàng Phi trực tiếp từ chối, với tính khí của anh ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tự nhiên sẽ tìm đến Thời Phong.
Bàng Phi duỗi tay ra ngắt lời Thời Phong nói: “Cậu không cần khuyên tôi gì cả, tôi sẽ không suy nghĩ đâu.”
Thời Phong cảm thấy đáng tiếc: “Anh Bàng, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Anh nói cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ sẽ tiếc nuối cả đời đấy.”
Có một số chuyện, Bàng Phi không thể giải thích được: “Nói thật, cậu có phải rất muốn tham gia vào bộ đội đặc chủng của Thiệu Thịnh không?”
Thời Phong không phủ nhận điều này: “Đúng vậy, lúc trước khi tôi còn là một người lính, tôi đã nói với chính mình, nhất định phải làm bộ đội đặc chủng, ra trận giết địch, đền ơn Tổ Quốc, đáng tiếc lúc ấy tôi tính tình nóng nảy, làm việc không đúng mực, tự mình hại mình, mấy năm nay đó vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng tôi.”
“Đội trưởng Thiệu cũng nói với tôi rồi, chỉ cần có thể thuyết phục anh gia nhập, anh ấy cũng có thể cho tôi gia nhập.”
Bàng Phi buông đũa xuống, uống một ngụm nước: “Tôi có thể nói với anh ta trực tiếp cho cậu gia nhập.”
Thời Phong kích động nhảy dựng lên: “Đệt, anh Bàng… thật… thật sao?”
Về chuyện này Bàng Phi rất có tự tin.
Niềm vui này chỉ kéo dài trong vài giây, Thời Phong liền gục mặt xuống: “Anh Bàng, anh không gia nhập, Thiệu Thịnh sẽ không cho tôi gia nhập đâu. Anh ấy chủ yếu là nhắm vào anh, tôi chỉ làm nền thôi.”
“Cậu không có tự tin vào bản thân mình như vậy sao?”
Anh thật sự nói đúng, trước kia Thời Phong rất tự tin, thậm chí có thể nói lòng tự tin vô cùng lớn, nhưng tiếp xúc với Bàng Phi lâu rồi, càng biết bản thân mình không đủ giỏi.
Bộ đội đặc chủng cũng không phải ai muốn vào là có thể vào, phải như Bàng Phi mới có thể như thế.
Chuyện này Thời Phong hiểu rất rõ, chứ không phải có tự tin hay không.
“Dù sao đội trưởng Thiệu nói rồi, anh không đi, tôi cũng không được đi, anh đi, tôi cũng có thể đi.”
Bàng Phi không khỏi cười khổ lắc đầu, không ngờ Thiệu Thịnh còn có một mặt đáng yêu như vậy, trước kia chỉ nghe nói ánh mắt anh ta độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, chọn người vô cùng nghiêm khắc, bây giờ tới anh, lại có thể hạ thấp yêu cầu, thậm chí không tiếc dùng Thời Phong làm điều kiện khuyên Bàng Phi vào ngũ.
Nếu nói Thiệu Thinh trân trọng nhân tài, hai người chỉ là có duyên gặp mặt một lần, Bàng Phi cũng không có làm ra chuyện gì kinh thiên động địa cả, không đến mức khiến Thiệu Thịnh bỏ nguyên tắc như thế chứ.
Chẳng lẽ, bộ đội đặc chủng đang thiếu người? Hay là có nhiệm vụ khác?
“Anh Bàng, anh nghĩ cái gì thế?”
Thời Phong dùng tay quơ quơ hai cái trước mặt Bàng Phi.
Bàng Phi định thần lại, biết bản thân suy nghĩ xa quá rồi, chuyện này không liên quan đến anh nữa, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
“Tôi ăn xong rồi, đi trước nhé.” Bàng Phi đứng lên.
Thời Phong vội vàng đứng lên: “ y, chuyện tôi nói anh suy nghĩ kỹ lại nhé.”
Chuyện này Bàng Phi hoàn toàn không cần suy nghĩ, bởi vì, cả đời này anh sẽ không vào quân đội nữa, vào thời điểm anh bị tước quân hiệu, thủ trưởng đích thân nói với anh như vậy.
Lời nói của ông già đó, không ai có thể cãi lại.
Có một vài tiếc nuối, được định sẵn phải trở thành tiếc nuối, không thể thay đổi được.
Trở lại công ty, Bàng Phi phát hiện có rất nhiều nhân viên vây quanh cửa công ty bảo vệ bên cạnh, không biết đang xem cái gì?
Anh tò mò, qua đó nhìn một lát, phát hiện nhân viên bên kia công khai xem những đoạn video không tốt.
Đều là đàn ông con trai, ai chả có lòng hiếu kỳ với mấy cái đó, ai nấy đều duỗi dài cổ ra xem.
Bàng Phi hung hăng vỗ vào đầu mấy người: “Đi về cho tôi!”
Người đều đi về rồi, nhưng trái tim họ thì vẫn còn ở lại.
Có không ít những người đàn ông độc thân lơ đãng trong thời gian huấn luyện, không phải bị thương tay cũng là bị thương chân.
Mọi người đều là người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, ai cũng có nhu cầu sinh lý, ngày thường khắc khổ huấn luyện thì cũng không sao, nhưng có người nhìn những thứ đó, sẽ làm khơi dậy nghĩ suy nghĩ xấu xa trong lòng mọi người.
Quan trọng là người ta xem ở nhà người ta, anh chẳng thể nói gì được.
“Đê tiện, không biết xấu hổ, có thể dùng thủ đoạn này để hãm hại nhân viên của chúng ta, như thế này làm sao mà nhịn được.” Thời Phong gọi điện thoại báo điều tra rõ, nhưng không tìm được gì cả.
Sớm đã đoán ra, đối phương dám công khai làm như vậy, chắc chắn có chuẩn bị, không thể dễ dàng tìm ra được chứng cứ.
Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục như vậy, việc huấn luyện nhân viên sẽ không được tập trung, chất lượng giảm xuống, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.
“Anh Bàng, tôi thật sự không nhịn được nữa rồi, muốn đánh cho mấy người đó một trận.” Thời Phong xoa tay, khí thế hung hãn nhất thời không thể nhận ra.
Bàng Phi nói: “Muốn đánh cũng phải đánh trong bí mật, sao có thể ngang nhiên chạy vào đó, muốn bị bắt nhốt lại lần nữa sao.”
Thời Phong mở to hai mắt: “Anh Bàng, ý của anh là…”
“Đợi trời tối rồi nói, hiểu chứ?”
Thời Phong liên tục gật đầu: “Hiểu, tôi hiểu!”
Ngay khi trời tối, Thời Phong dẫn theo một đám người sau khi cải trang, lặng lẽ từ cửa sau trèo tường lẻn đi vào, cũng không đánh người, chỉ là đập nát hết đống máy tính thành mớ hỗn độn.
Cho mấy người xem, cho mấy người xem một búa!
Đập nát xong liền chuồn đi, camera giám sát có quay được thì cũng sao chứ, không có mặt mũi ai cả, ai vì mấy cái máy tính mà đưa vụ án giao cho đội điều tra hình sự chứ?
Ngày hôm sau, đối phương lại có thêm mấy cái máy tính, Thời Phong tiếp tục theo cách đó, tiếp tục phá.
Anh ta có bao nhiêu cái máy tính, tôi sẽ cho người đập bằng đó cái, xem ai không chịu được trước.
“Mẹ kiếp, làm cho tôi một vạn cái, tôi cho bọn chúng đập, từ từ mà đập.” Phương Thiếu Nghị tức giận ném vỡ cốc trong tay.
Mao Ngũ cười lạnh một tiếng: “Cậu Phương, cậu cho rằng chúng ta làm như vậy thật sự sẽ chọc tức được bọn chúng sao, trò hay vẫn chưa hết đâu.”
Phương Thiếu Nghị có chút nóng nảy, Độc Xà với Mao Ngũ đưa ra phương pháp này, đến bây giờ anh ta cũng không biết kế hoạch cụ thể là gì, hỏi bọn họ cũng không nói.
Mấy tháng này phục vụ đồ ăn đồ uống ngon, mấy trăm vạn đều bị đập rồi, nhưng bên Bàng Phi vẫn còn tung tăng nhảy nhót, lần trước còn bị dẫn đi ngay trước mặt Độc Xà với Mao Ngũ, thiếu chút nữa còn bị chỉnh tới chết, nghĩ đến thôi là tức.
“Trò hay gì vậy, nói tôi nghe.”
Mao Ngũ với Độc Xà cùng nhìn nhau, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ nham hiểm: “Bọn chúng không phải thích đập sao, vậy cho bọn chúng dùng sức đập. Mấy máy tính này không đáng tiền, nhưng nếu như bên trong máy tính có lưu những thứ quan trọng thì sao.”
Phương Thiếu Nghị vẫn không hiểu: “Trong máy tính thì có thể có thứ gì quan trọng chứ?”
“Cậu Phương, trong máy tính có thứ gì quan trọng, không phải chúng ta định đoạt là được sao. Ví dụ như, bí mật thương nghiệp, ví dụ như, những bằng chứng mà ông chủ hối lộ với quan chức…”
“Chỉ cần chúng ta mua được nội gián bên đó, không nhất thiết phải đổ lỗi trên đầu bọn chúng, hơn nữa những chứng cứ phạm tội của bọn quan chức bị lộ ra, họ khẳng định sẽ nhúng tay vào chuyện này.”
“Cho dù không làm bọn chúng bị sao cả, nhưng cũng đủ để chúng bị thiệt, lúc đó có thể xua tan nỗi hận của cậu, vậy cũng đủ rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
20 chương
11 chương
9 chương