Cực phẩm rể quý

Chương 100 : Mượn đao giết người

Có vẻ đây là một cách hay, mượn đao giết người, cần gì tự mình ra tay cơ chứ. Vì để đẩy đám người Bàng Phi vào chỗ chết, mà Phương Thiếu Nghị chọn mục tiêu lần này là một người quyền cao chức trọng, rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ nên quá ngông cuồng, không hiểu rõ những vấn đề ẩn khuất trong chuyện này. Cho rằng có thể dùng nhược điểm của những quan lớn khiến Bàng Phi tự tìm đường chết, nhưng lại không nghĩ tới lại kéo cả anh ta và nhà họ Phương vào dầu sôi lửa bỏng. Những chuyện trước đây, Phương Trấn Hải còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng lần này Phương Trấn Hải thực sự đã bị chọc giận rồi: “Thằng ngu, mày có biết bản thân đã gây ra chuyện gì rồi không? Khó khăn lắm mới có chút hi vọng trong dự án khởi công xây dựng nhà máy, nhưng chỉ vì sự ngu xuẩn vô tri của mày, mà toàn bộ đều bị đình lại vô thời hạn, đình lại vô thời hạn...” “Ba, ba, đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai rồi. Nhưng chuyện này cũng không thể trách con, đều tại… đều tại tên Bàng Phi đó, đúng vậy, đều tại hắn ta.” Phương Trấn Hải cũng không phải kẻ ngốc, tất cả chuyện này đều lưu trong máy tính của ông ta, chẳng lẽ những thứ đó lại vô duyên vô cớ chạy đến bộ nhớ máy tính của ông ta chắc? Thuận tay cầm lấy cây gậy bên cạnh, đánh mạnh lên lưng Phương Thiếu Nghị: “Đến bây giờ mày vẫn chấp mê bất ngộ, để tao đánh chết thứ vô dụng như mày cho rồi...” Phương Thiếu Nghị vội nắm lấy cây gậy cản lại: “Ba, cho dù ba có đánh chết con, cũng chẳng thay đổi được chuyện này, con là con trai của ba mà, là đứa con trai duy nhất, ba đánh con tàn phế, cũng chỉ tự gây phiền phức cho bản thân thôi. Ba, con sai rồi, con thật sự biết lỗi rồi, nhưng cũng do tên Bàng Phi kia khinh người quá đáng, con cũng chỉ vì không nuốt nổi cục tức này, lại không muốn liên lụy đến nhà họ Phương chúng ta, nên mới dùng đến cách mượn đao giết người này.” Phương Trấn Hải tức giận ném roi sang bên cạnh, chỉ hận bản thân sinh ra đứa vô dụng thế này. Rốt cuộc vẫn là đứa con ruột thịt, cũng không thể thật sự làm gì nó, cho nên món nợ này, cũng chỉ có thể tính lên đầu Bàng Phi. “Kinh người quá đang! Cho là nhà họ Phương chúng ta dễ chọc vào vậy sao!” Phương Trấn Hải giận dữ nói. Phương Thiếu Nghị như bắt được cọm rơm cứu mạng, liên tục gật đầu đồng tình nói: “Đúng vậy, ba, tên Bàng Phi đó không chỉ năm lần bảy lượt đều khinh thường bắt nạt con, mà cái mạng này của con, suýt chút nữa cũng đi tong trong tay hắn ta.” Phương Trấn Hải sau khi đã bình tĩnh lại, lại chau mày: “Nhưng tên Bàng Phi đó có quan hệ rất tốt với cảnh sát, cho dù con không gây ra chuyện lần này, thì bọn cảnh sát đó cũng muốn động đến ba rồi. Nếu đã như vậy rồi, thì chuyện này nhất định sớm muộn gì cũng phải giải quyết, không bằng sớm một ngày cũng bớt được một chuyện.” Phương Thiếu Nghị bò đến bên cạnh Phương Trấn Hải, đấm bóp chân cho ông ta: “Ba, chuyện lần này, có thể khiến cho tên khốn kia lật thuyền trong mương được đấy.” “Hừ, nếu dễ dàng như vậy thì đã tốt, chưa nói đến nhà họ Uông kia có nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn với tên Bàng Phi đó hay không, chính là bên phía cảnh sát, chắc chắn cũng sẽ toàn lực giúp đỡ cậu ta. Muốn dùng chuyện này để diệt trừ cậu ta hoàn toàn, căn bản là không có khả năng thực hiện được.” Phương Trấn Hải vô cùng đa mưu túc trí, nhìn thế cục vô cùng rõ ràng. Phương Thiếu Nghị “a” lên một tiếng, nếu nói như vậy, chẳng phải bản thân anh ta đã làm ra những chuyện mất cả chì lẫn chài hay sao? “Ba, vậy… vậy có cách nào cứu vãn chuyện này hay không?” “Muốn cứu vãn được chuyện này thì chỉ có một cách duy nhất là diệt trừ tên họ Bàng kia.” Ông ta nói xong những lời này liền nhìn về phía Phương Thiếu Nghị: “Lúc trước con rút hơn 500 vạn tệ, để thuê sát thủ hay sao, đã qua một thời gian dài như vậy, tiền đưa cho bọn cũng không thiếu xu nào, không phải đã đến lúc bọn họ phải tạo ra chút thành tích rồi sao.” Phương Thiếu Nghị cũng đã đề cập chuyện này rất nhiều lần với Độc Xà và Mao Ngũ, nhưng bọn họ luôn dùng lý do thân thể chưa hoàn toàn khôi phục để từ chối anh ta, hai người bọn họ đều biết võ, anh ta lại không biết nên chỉ có thể để bọn họ dắt mũi mãi như vậy. Phương Trấn Hải nói: “Vậy thì tối nay, ba đi với con đến gặp bọn họ, để ba nói chuyện với bọn họ.” Phương Thiếu Nghị tuổi còn trẻ không biết gì, nhưng con cáo già Phương Trấn Hải không phải là người mà người khác có thể tùy tiện chọc đến, ông ta tuyệt đối sẽ không mất trắng hơn năm trăm vạn kia. Tối đó, Phương Thiếu Nghị mang Độc Xà và Mao Ngũ đến gặp Phương Trấn Hải. Bởi vì Mao Ngũ phạm tội bị xử tử hình, nên lúc nào ra ngoài cũng mang mặt nạ. Gã đối với nhà họ Phương, cũng chẳng phải tình sâu nghĩa nặng gì, chỉ là quan hệ người mua kẻ bán đôi bên hợp tác cùng có lợi, nên khi gặp mặt thì cũng chỉ tỏ ra khách sáo hơn một chút mà thôi. Độc Xà từ trước đến giờ đều không coi ai ra gì, chỉ hơi kiêng dè sợ hãi mỗi mình Bàng Phi và đôi chút cảm kích Mao Ngũ, còn những người khác hắn đều không coi ra gì, cho dù là Phương Trấn Hải ngồi trước mặt này, hắn cũng chẳng coi trọng lắm. Hai người này vừa đến, Phương Trấn Hải đánh giá qua bọn họ một lượt, trong lòng cũng đã có tính toán. Cảnh sát đã ra mặt điều tra, phía Trung Thái tham gia vào việc đó cũng đã bị phạt chút tiền, nên chuyện này cũng coi như đã xong. Phương Thiếu Nghị phí tâm lựa chọn đối tượng để mượn đao giết người, nhưng ở trước mặt cảnh sát cũng không dám quá kiêu ngạo. Tuy chuyện này khiến Trung Thái tổn thất chút ít, nhưng đối với nhà họ Phương lại là tai họa ngập trời, Thời Phong vì chuyện này mà vui sắp điên rồi: “Ha ha ha, đây gọi là tự bê đá đập vào chân mình!” Khởi công xây dựng khu nhà máy vẫn luôn là dự án trọng điểm của nhà họ Phương, nhận được dự án này thì nếu xét về mảng xây dựng, nhà họ Phương cũng có thể coi như ngang hàng với nhà họ La, nhưng bây giờ nhà họ Phương lại vuột mất dự án này, tất nhiên sẽ trở nên thua kém nhà họ La rất nhiều, e là Phương Trấn Hải sẽ tính món nợ này lên đầu chúng ta.” Bàng Phi bình tĩnh phân tích tình huống. Thời Phong vỗ ngực nói: “Tới đây đi, ông đây mới không sợ bọn họ.” Bàng Phi lại nhắc nhở anh ấy: “Cậu đừng quên nhà họ Phương trước khi tẩy trắng làm cái gì, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Thời Phong nhíu mày: “Anh Bàng, tôi không sợ cho bản thân mình, chỉ sợ bọn họ ra tay tổn thương những người xung quanh chúng ta.” Nói đến việc này cũng khiến người ta bừng tỉnh, ba của anh Bàng Kim Xuyên vẫn đang nằm viện, nhà họ An… nói cho cùng thì anh vẫn chưa ly hôn, xem như vẫn là con rể của nhà họ An, lỡ như nhà họ Phương ra tay đối phó với những người này, thì quả thực rất khó lòng phòng bị. Bàng Kim Xuyên thì đơn giản, anh có thể đến bệnh viện thăm hỏi hằng ngày, bên phía nhà họ An lại khá khó xử. Bàng Phi đưa cho An Kiến Sơn một cái điện thoại, dặn ông ta dạo này phải cẩn thận hơn, đặc biệt là những người nhìn có vẻ lén lút. “Tiểu Phi, có phải con đắc tội với người nào hay không, đừng sợ, có ba ở đây, những người đó không dám làm việc gì thiếu suy nghĩ. Nhưng mà con, con xem xem, tối nay có thể về nhà hay không, mẹ con làm rất nhiều món...” Bàng Phi hiểu ý của An Kiến Sơn, anh không trở về cũng vì muốn tốt cho người nhà họ An, bây giờ anh và An Dao đang cãi nhau rất căng thẳng, lại về nhà gặp nhau, cho dù không nói gì thì vẫn rất xấu hổ, chưa biết chừng còn ly hôn nhanh hơn, đã như vậy, chi bằng đừng về nhà. Dặn dò xong mọi chuyện, Bàng Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, có An Kiến Sơn ở nhà, cũng có thể an tâm hơn một chút. “Cánh tay của anh thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?” Mao Ngũ vẫn thấy hơi lo lắng. Độc Xà thử cử động một chút: “Không sao nữa rồi, chỉ là sức lực không còn được như trước nữa. Vốn tưởng có thể nghỉ ngơi một thời gian, vậy mà bây giờ lại không thể không liều mạng.” “Tên Phương Trấn Hải này muốn ép chúng ta bước lên con đường chết đây mà, đúng là lão cáo già!” Mao Ngũ cũng chỉ mới đi theo nhà họ Phương chưa đến nửa năm, cũng đã sớm tập thành thói quen với phong cách xử sự của Phương Trấn Hải, nhưng lần này lão gia đó làm việc quá ngoan tuyệt, thực sự khiến gã sợ hãi. Vừa bước vào cửa, một lý do thoái thác cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng, bọn họ đã bị dí súng vào đầu, rồi ông ta bắt đầu liệt kê những tội trạng của bọn họ, bất kể là tội nào nếu giao cho cảnh sát thì đều không có đường sống nào. Lão già này không biết đã thu thập tội trạng của bọn họ từ lúc nào, thậm chí còn chặn hết tất cả đường lui của bọn họ, nếu không hoàn thành vụ này, thì bọn họ đừng mơ có thể rời khỏi Dung thành. “Hai chúng ta hợp tác, chưa chắc đã không thể đánh thắng tên Bàng Phi kia, chẳng qua là chúng ta cần lên kế hoạch cụ thể một chút.” Mao Ngũ nói. Gần đây Bàng Phi vô cùng cẩn thận, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, anh cũng không dám đến cả chỗ của Lâm Tĩnh Chi. Đối phương đã cố ý ra tay, không sợ không tìm ra sơ hở. Tất cả đều đã bố trí ổn thỏa, chỉ còn chờ Bàng Phi mắc bẫy. “Nhà họ Phương chúng ta nuôi các anh lâu như vậy, cũng đã đến lúc dùng đến hai người rồi à.” Dù gặp phải hai mặt thọ địch, sắc mặt Bàng Phi vẫn vô cùng bình tĩnh, bình thản bật lửa châm thuốc, tay kia thì vẫn đút trong túi quần. Mao Ngũ hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay là ngày chết của mày! Chịu chết đi.” Độc Xà ở bên cạnh cũng nảy sinh tâm tư ác độc: “Hôm nay tao cũng muốn cho mày nếm thử mùi vị bị đánh gãy xương.” Hai người bọn họ cùng lúc tấn công từ hai hướng, đều ra tay vô cùng quyết tuyệt. Bàng Phi phun một vòng khói thuốc, dùng toàn lực đối phó bọn họ. Một chọi hai, mà anh vẫn không bị rơi xuống thế hạ phong. Hai người bọn họ lúc này mới nhận ra, thực lực của Bàng Phi so với lúc một chọi một với bọn họ khủng bố hơn rất nhiều, hai người vốn nghĩ biết rõ thực lực của Bàng Phi đột nhiên liền hơi sợ hãi. Cho dù trong tình huống hiện tại, Bàng Phi vẫn chưa dùng hết thực lực của mình. Tay phải bị thương của Độc Xà bắt đầu hơi đau, chân trái cũng bị trúng một đòn cũng bắt đầu cảm thấy rất đau rồi. Mao Ngũ cũng không tốt hơn bao nhiêu, cổ bị trúng một đòn, chân cũng bị thương nặng. Bàng Phi lại ngậm điếu thuốc vào miệng nói: “Hai người dẫn tôi đến đây, muốn hủy thi diệt tích tôi, nhưng chắc không ngờ sẽ bị tôi giết ngược đâu nhỉ.” Giết ngược! Con ngươi hai bọn họ trừng lớn, không tự chủ mà lùi về sau vài bước. Bàng Phi hút một hơi hết điếu thuốc rồi vứt xuống đất: “Nể tình các người không ra tay với người thân của tôi, tôi sẽ cho hai người lên đường nhanh hơn chút, yên tâm, sẽ không quá đau đớn đâu.” Độc Xà lảo đảo lùi về sau hai bước: “Không...” Chữ “muốn” còn chưa kịp nói xong, cổ hắn đã bị nắm lấy, “rắc” một tiếng, Bàng Phi đã bẻ gãy cổ hắn rồi. Mao Ngũ lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, xoay người muốn chạy trốn, bị Bàng Phi đá một cái ngã lại trên mặt đất. Lại “rắc” một tiếng, tay nghề của Bàng Phi vô cùng lão luyện, có thể nhanh vặn gãy cổ kẻ địch ngay tức khắc, bọn họ thật sự chưa kịp cảm nhận được chút đau đớn nào! Trong khu rừng nhỏ tối đen, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xa dần, đến lúc hai thi thể ngổn ngang trên mặt đất bị người ta phát hiện thì đã là chuyện của vài ngày sau đó. Truyền hình cũng qua loa đưa tin, quy sự kiện này là một vụ giết người cướp của, nhắc nhở người dân đừng tùy tiện đi lại những nơi vắng vẻ lúc đêm khuya. “Ba, đây...đây chẳng phải là thi thể của Độc Xà và Mao Ngũ hay sao?” Phương Thiếu Nghị kinh hồn táng đảm, bọn họ tìm kiếm hai người nhiều ngày cũng không thấy, vậy mà lại nhìn thấy thi thể hai người trên TV. Thi thể trên bản tin đã dùng vải trắng che kín, sở dĩ anh ta có thể nhận ra là do phục sức trên người bọn họ. Phương Trấn Hải cũng kinh hoảng không nhẹ, Mao Ngũ và Độc Xà đều khá có bản lĩnh, vậy mà hai người đó hợp tác vẫn không giết được Bàng Phi, đủ thấy bản lĩnh của anh rất lợi hại. Nhưng càng như vậy, ông ta lại càng tức giận hơn, đường đường là nhà họ Phương, từng cầm đầu cả ba tỉnh Giang Bắc, vậy mà giờ lại bị một tên nhãi ranh này khinh thường đến mức này, nếu chuyện này để lộ ra ngoài chẳng phải để người ta chê cười hay sao!