Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 57 : Bản Tiên Tử Tên Si, Tự Kì, Hiệu Vị Miên

Bên kia, ba người mỗi người bưng một đĩa đồ ăn giữ khuôn phép đi đến góc phòng, vừa xem diễn kịch miễn phí vừa ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Hai người mặc dù đều không nhường nhau, nhưng cũng đều không xuất toàn lực, Vu Bàn Nguyệt thất kinh, hắn luôn luôn không tin có ma quỷ thần linh, chẳng qua trên giang hồ khi nào xuất hiện một nhân vật khó lường như vậy, y thuật chẳng những rất cao, mà trình độ dùng độc cũng ngang bằng hắn, còn võ công này, nếu đánh thật sự chỉ sợ hắn kém một bậc. Thừa dịp hắn phân tâm, Hoa Vị Miên một cước đá vào cổ tay hắn, chén rượu tức thì bay ra ngoài. Vu Bàn Nguyệt dừng động tác lại, khóe miệng mang theo ý cười, không nóng không vội nhìn chén rượu kia vững vàn rơi vào tay Hoa Vị Miên. Trong phòng đã sớm một mảnh hỗn độn, đồ ăn cùng chén đĩa rơi đầy trên mặt đất, bất quá hai người cũng rất tốt bụng không lan gần đến ba kẻ đang ăn như hổ đói kia. Cầm chén rượu, Hoa Vị Miên nhẹ nhàng cười một tiếng với Vu Bàn Nguyệt, lật tay đem chén rượu rớt trên mặt đất, sau đó giảo hoạt cười một tiếng: “Ai nha, tay lại trơn!” Là người cùng nghề, Vu Bàn Nguyệt cũng không cấn che giấu nữa, chén rượu vừa rồi gọi tiểu nhị đưa tới có hạ độc, độc tính không lớn, chỉ làm cho người ta câm mấy ngày, chỉ vì hắn nhìn thấy một màn ở chợ kia, dùng y thuật giả danh lừa bịp luôn luôn là hành động hắn khinh thường nhất, nhưng rượu tiểu nhị đưa tới, bên trong lại có một loại độc khác, độc tính cũng không lớn, chính là làm cho người ta mù vài ngày, kỳ thực trong lòng nữ tử này đã hết sức rõ ràng, là mắng hắn có mắt không tròng. Vu Bàn Nguyệt hai tay ôm thành quyền nói: “Thỉnh giáo quý tính của cô nương.” Hoa Vị Miên đồng dạng đáp lễ, nói: “Không dám không dám, tại hạ Hoa Vị Miên!” “Hoa khai vị miên thì (hoa nở nhưng chưa ngủ), thật là một cái tên hay!” Vu Bàn Nguyệt khen ngợi. “Nhưng mà tiểu thư, người không phải gọi là Hoa Kỳ sao?” Lục Hà vẻ mặt ngốc nghếch thật thà hỏi. Hoa Vị Miên hừ một tiếng, không ngần ngại chút nào nói: “Bản tiên tử tên Si, tự Kỳ, hiệu Vị Miên!” Dứt lời vẻ mặt đắc ý nhìn Vu Bàn Nguyệt, có bản lĩnh ngươi lại khen tiếp a! “Hoa Si (háo sắc) . . . . . ” Vu Bàn Nguyệt miễn cưỡng duy trì nụ cười, nha đầu này trong miệng không có một câu nào là thật, hắn không ngu tự tìm mất mặt! Hai tay ôm quyền, hắn nói “ Sau này còn gặp lại!” Hoa Vị Miên khoát khoát tay, nói: “Thứ cho không tiễn xa được.” Trận chiến mở màn giành thắng lợi, Hoa Vị Miên trong lòng vui mừng, cho đến khi Như Yên mặt đỏ hồng ợ lên một cái no nê, mới giật mình nhận ra bản thân mình còn chưa ăn cơm. “Lão bản, làm cho ta ba con gà ăn mày!” Lưu chưởng quỹ đi lên vừa thấy bộ dạng này, lập tức trợn mắt há mồm, đây là ăn cơm hay là đánh cơm? Hoa Vị Miên vẻ mặt nghiêm trang nói: “Mới vừa rồi ET đã tới, thần y đi lên UFO ra ngoài không gian rồi.” Lưu chường quỹ sửng sờ một hồi lâu, sau đó cho ra một kết luận: tiên tử nói chính là cao thâm! Thời điểm Hoa Vị Miên ôm ba con gà ăn mày thơm ngào ngạt trở lại giáo úy phủ, nơi đó cơ hồ biến thành một cái chợ tiêu chuẩn, còn kém thiếu cái đầu heo nữa thôi. Chung Minh cùng Uông Quân gian nan vượt qua đủ loại chướng ngại đi đến trước mặt Hoa Vị Miên hành lễ với nàng. “Tiên tử thỉnh đi bên này.” Chung Minh vẻ mặt xấu hổ nói. Hoa Vị Miên vui mừng, Tông Chính Sở thật thông minh a, tiện tay đem gánh nặng quăng cho Chung Minh. “Những thứ này đều là tâm ý của dân chúng, tối nay hãy dùng để khao thưởng ba quân đi, trong Vu Lam thành, không phân biệt ta và ngươi, tất cả mọi người đều có phần!”