Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 97
dịch thô: viruslove
Biên dịch: bi_an
Biên tập: Melly
Thuận mắt nhìn qua khe hở của cánh cửa quên cài khóa đó thì thấy một nửa thân người trong thùng nước tắm. Đó là một nữ tử khỏa thân ngồi thẳng, nhưng bị thân thùng gỗ che đi mất một nửa thân thể, cũng là lộ ra bên ngoài chưa đến nửa tấm lưng.
Trong hơi nước bốc lên, làn tóc đen búi cao, chiếc cổ trắng ngần, da thịt mịn màng bóng loáng, tựa như một khối ngọc tuyệt đẹp vậy. Nàng đang nhẹ nhàng kỳ cọ đôi bờ vai, lộ ra tấm lưng mỹ lệ mịn màng. Một vài nha hoàn đang không ngừng tới lui, chuyển nước nóng mới đun đổ vào trong thùng nước tắm.
Không nhìn thì thật đáng tiếc, được miễn phí, ai chẳng muốn nhìn. Tiêu phu nhân này dưỡng da thật khéo, cũng không biết có bí quyết gì không. Lâm Vãn Vinh phải khó khăn lắm mới dời được ánh mắt đi. Mẹ nó, thật là may mắn, đi trộm hương thì lại lạc tới nơi này, không ngờ ngay vào lúc Tiêu phu nhân đang tắm.
Vô lễ, cấm nhìn! Vô lễ, cấm nhìn**! Hắn thầm nhắc câu châm ngôn bốn chữ này, nhưng một lúc lâu ánh mắt vẫn không chịu từ bỏ chuyển đi. Đấu tranh tâm lý cả một lúc lâu, Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, thu lại tư tưởng hỗn loạn, rồi lén lút đi về phía sương phòng mé tây.
Ngụ tại mé đông là phu nhân, vậy sống ở phía tây hẳn là Nhị tiểu thư rồi.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng đi đến tây phòng, thấy nha hoàn ở đây không nhiều, cũng cực kỳ yên tĩnh, liền biết nơi đây nhất định là chỗ cư ngụ của Nhị tiểu thư
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc , nói không chừng , đêm nay chắc phải diễn một vở "Tây Sương Ký" rồi, mặc dù không có Hồng Nương, nhưng không phải vẫn còn có Oanh Oanh sao. Bảo ả Hồng Nương luôn cản trở xuống địa ngục đi. Lão tử đang muốn làm lang quân Tây Sương.
Sương phòng yên tĩnh không có tiếng động nào, cũng không biết Nhị tiểu thư có ở bên trong không. Lần này, Lâm Vãn Vinh tự biết thận trọng. Trước tiên xuyên một lỗ nhỏ tại cửa sổ để nhìn vào bên trong. Đèn nến lấp lóe, một thân hình yểu điệu, khoác trên người một bộ đồ lụa trắng, ngồi trước bàn thờ thần linh, trong tay cầm tờ giấy, cũng không biết đang nhìn cái gì, trên mặt còn thoáng lộ ý cười, không phải là Nhị tiểu thư thì còn ai vào đây.
Nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, Lâm Vãn Vinh liền đi tới nhẹ nhàng đẩy cửa, không ngờ cánh cửa đã từ từ mở ra. Phòng này là ở trong phu nhân viện, qua lại đều là nha hoàn và người hầu nữ, nên việc không khóa cửa có thể hiểu được, như vậy không phải là tạo thuận tiện cho ta sao? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ trong lòng, rồi tiện tay đóng cánh cửa lại.
Hắn đã vào trong phòng, nhưng Nhị tiểu thư vẫn chưa nghe thấy động tĩnh, vẻ mặt chăm chú nhìn vào cái vật gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười. Lâm Vãn Vinh rón ra rón rén đi tới phía sau nàng, thấy được trong tay nàng cầm một bức họa. Trên đó vẽ một người, nhìn khá đẹp trai, áo xanh quần ngắn, đai nghiêng mũ chỉnh, đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt lén lút, vừa nhìn là biết không phải là người đứng đắn.
Trời ạ, là ai vẽ cái này, dám vẽ ta thành cái bộ dáng đó, có còn muốn cho ta vác mặt đi gặp người khác nữa hay không đây? Lại còn rơi vào trong tay Ngọc Sương, như thế này không phải đã phá hư hình tượng đẹp đẽ anh tuấn đĩnh đạc của ta rồi ư?
Lâm Vãn Vinh tức giận trong lòng. Hắc cười hắc một tiếng:
- Nhị tiểu thư, nàng đang nhìn cái gì thế?
Tiêu Ngọc Sương nghe bên tai có người nói chuyện, trong lòng cả kinh, vội vàng cuộn bức họa lại, bối rối:
- Không có, không có gì.
Đợi khi nghĩ tới, không ngờ thanh âm kia là của nam tử, hơn nữa lại rất quen thuộc, nàng càng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thấy người trong bức họa đang đứng trước mặt mình.
Tiêu Ngọc Sương vừa thẹn vừa mừng nói:
- Lâm Tam, sao chàng tới đây?
- Ta đến thăm nàng mà.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng hỏi:
- Mới rồi nàng nhìn cái gì vậy?
Tiêu Ngọc Sương ngượng ngùng rút tay lại, cúi đầu xuống, trên mặt hồng hồng ửng lên:
- Không, không có nhìn bức hình của chàng.
Lâm Vãn Vinh hận không được cười ra một tiếng lớn, tiểu nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu. Chỉ là thấy nàng không cho mình nắm cánh tay nhỏ bé của nàng, trong lòng ít nhiều cũng có phần bất ngờ, làm sao mới hai ngày không gặp lại mà đã xa lạ vậy.
- Lâm Tam, sao chàng tới đây?
Tiêu Ngọc Sương nhỏ giọng hỏi.
- Nhớ nàng, thì ta tới thôi.
Lâm Vãn Vinh nói xong, lại muốn đi cầm tay của nàng.
Tiêu Ngọc Suơng đương nhiên hiểu tâm tư của hắn, cúi đầu e thẹn nói:
- Tỷ tỷ ta nói, nữ nhân chúng ta cần cẩn thận, với nam tử phải giữ khoảng cách, rằng không thể để cho chàng nắm tay ta, cũng không thể để cho chàng muốn làm gì thì làm. Tỷ nói, như vậy nữ tử chúng ta sẽ ít bị thiệt thòi hơn."
Lâm Vãn Vinh hoàn toàn choáng váng, Tiêu Ngọc Nhược này, toàn dạy những thứ không tốt, như thể là đã sửa soạn sẵn những lời này để phá ta, ta mà là người tùy tiện như vậy ư? Bây giờ thì tốt rồi, đã biến một tiểu cô nương nhiệt tình như lửa, trở thành dè dặt như thế, đau lòng, thật là đau lòng mà.
Lâm Vãn Vinh mặc kệ nàng, kiên quyết nắm chặt tay nàng nói:
- Tỷ tỷ nàng nói rất đúng, nhưng lời đó chỉ dành cho người ngoài, không phải đối với ta. Hai người chúng ta đã từng sinh tử hoạn nạn có nhau, còn dùng lễ nghi khách khí như vậy làm gì?
Tiêu Ngọc Sương nhẹ nhàng ừ một tiếng, khuôn mặt thoáng hiên vẻ xấu hổ:
- Ta cũng đã nói cho tỷ tỷ rồi, nhưng tỷ tỷ bảo, tỷ dạy ta những lời này, là để chuyên dùng phòng bị chàng.
Trời ạ, Lâm Vãn Vinh muốn hộc máu, uổng công ta vừa rồi còn cảm ơn sâu sắc đối với Đại tiểu thư, không ngờ rằng nàng nghĩ ta như vậy. Ta không phải là sắc lang, phòng bị ta làm cái gì.
Hắn giữ chặt cánh tay nhỏ bé của Ngọc Sương, đổi chủ đề:
- Vậy nàng có thích cho ta cầm tay nàng hay không?
Mặt Tiêu Ngọc Sương đỏ rực, cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng lại thu tay của mình trở về:
- Tỷ tỷ nói, chỉ sau khi thành thân thì nam nữ mới có thể cầm tay nhau, chúng ta vẫn chưa có ….
Sắc mặt nàng đỏ bừng, không nói nên lời.
Lâm Vãn Vinh than vãn một tiếng trong lòng, Đại tiểu thư này, thật là biết cách tẩy não a, chỉ có vài ngày, đã khiến cho Tiêu Ngọc Sương hoạt bát của ta biến thành một tiểu thư khuê các tuân thủ lễ nghĩa rồi, cô ta không đi làm giảng viên chính trị thì thật là quá đáng tiếc à.
- Ngọc Sương, vậy nàng có nhớ tới ta không?
Lâm Vãn Vinh không thể làm gì khác hơn là tiến lên một cách từ từ, vốn nghĩ rằng câu chuyện buổi tối hôm nay sẽ tốt đẹp, không ngờ đã đổi thành bị một gậy vào đầu, thật là trời cao cố ý làm khó a.
- Nhớ!
Nhị tiểu thư nhẹ nhàng nói. Lần này Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, dùng một ít sức mạnh, tiểu nha đầu rút không được, liền để mặc cho hắn nắm tay, trên mặt ánh lên một màu hồng xinh đẹp.
- Vậy ban ngày, trong khi niệm kinh thư nàng có nhớ đến ta hay không?
- Nhớ!
- Buổi tối trong khi ngủ có nhớ đến ta hay không?
- Nhớ!
- Vậy nàng nguyện ý nghe lời ta hay là muốn nghe lời tỷ tỷ nàng?
Vấn đề này đã làm khó cho Nhị tiểu thư, nàng nhíu mày, khẽ nói:
- Lâm Tam, lời của hai người, ta đều nghe, vậy được chứ?
- Ta muốn cầm tay nàng, tỷ nàng lại không cho ta cầm tay nàng, vậy nàng nghe ai?
Lâm Vãn Vinh lòi ra đuôi hồ ly.
Mặc dù hiện tại Nhị tiểu thư đã trở nên dè dặt, nhưng không có trở nên khờ dại, lập tức yêu kiều hừ một tiếng:
- Chàng là người xấu, hiện giờ đã cầm tay rồi. Nhưng lại còn hỏi ta nghe lời ai? Chàng cố tình khi dễ ta mà.
Vài lời này của Nhị tiểu thư, đã khôi phục lại phần nào bộ dáng hoạt bát, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ trong lòng, cười hắc hắc:
- Ta không có khi dễ nàng à, chủ yếu là vì nàng bị Đại tiểu thư dạy thành người khác, ta mới uốn nắn lại nàng một chút mà thôi.
Tiêu Ngọc Sương bĩu môi:
Ta nhận thấy tỷ tỷ nói đúng. Tên bại hoại chàng chỉ chuyên môn khi dễ ta, ta nên đề phòng chàng, hi hi…!
Đây mới đúng là Tiểu Ngọc Sương tươi trẻ hoạt bát của ta chứ, cám ơn trời đất, cám ơn người, Lâm Vãn Vinh cảm động muốn khóc, giữ chặt cánh tay nhỏ bé của nàng:
- Nhị tiểu thư, cuối cùng nàng đã trở lại với chính mình rồi.
- Chàng chớ nói bậy, ta vẫn luôn là ta, từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi .
Ngọc Sương dũng cảm nắm lấy cánh tay to lớn của hắn. Nhẹ nhàng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Lâm Vãn Vinh cười hỏi:
- Mỗi ngày nàng đều ở trong miếu niệm kinh có khổ hay không?
- Không khổ, chỉ có điều không được gặp chàng thôi.
Vành mắt Tiêu Ngọc Sương đỏ lên:
- Hôm nay trở về, vốn tưởng chàng ở trong phủ, đi tìm cả một ngày trời, nào ngờ ngay cả cái bóng của chàng cũng không thấy, cái đồ bạc bẽo chàng …
Loạn rồi, loạn rồi, từ lúc nào Nhị tiểu thư đã học được ba chữ này, không lẽ là do Đại tiểu thư dạy nàng?
Lâm Vãn Vinh vội vàng dỗ dành nàng:
- Ta cũng không biết hôm nay nàng hồi phủ a. Nàng cũng biết đấy, chuyện vặt vãnh của ta rất nhiều, nhưng dù cho có bận rộn tới đâu, ta cũng vẫn luôn nhớ tới nàng mà.
Nhị tiểu thư tuổi trẻ hoạt bát, làm sao chịu được những lời không biết xấu hổ đến cùng cực này. Lập tức cúi mặt xuống, mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch, thình thịch một cách loạn xạ.
Dỗ dành tiểu nha đầu này, là việc dễ như bỡn đối với Lâm Vãn Vinh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nhỏ bé của nàng:
- Là ai dạy nàng nói "đồ bạc bẽo" vậy? Đại tiểu thư à?
Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt, vội vàng nói:
- Không phải đâu, làm sao tỷ tỷ có thể nói với ta những lời này được, là ta xem trong sách vở.
- Xem sách? Xem sách gì?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
- Nàng ở tại Tê Hạ Tự, không phải là mỗi ngày đều đọc kinh phật ư?
Nhị tiểu thư cười khanh khách:
- Ai nói với chàng mỗi ngày ta đều xem kinh phật? Thật là ngốc. Chỉ có buổi sáng sớm và buổi chiều là niệm kinh, những lúc khác thì có thể đọc sách. Chàng lại không đến gặp ta nên ta phải mượn mấy quyển sách hỗn tạp để giải buồn thôi."
Lâm Vãn Vinh hiểu ra, Nhị tiểu thư này nhàn rỗi không có việc gì làm nên đọc vài cuốn sách, có lẽ chính là cái loại sách vớ vẩn tình tình ái ái kiểu "Tây Sương ký". Tiểu nha đầu này đã qua cái tuổi hoa mười sáu rồi, đang lúc dậy thì, xem những tiểu thuyết tình yêu cũng có thể hiểu được.
- Nhị tiểu thư a, đợi ta có thời gian rảnh, ta viết tặng nàng vài cuốn, so với mấy quyển sách linh tinh gì đó mà nàng xem còn hay hơn nhiều.
Lâm Vãn Vinh trân tráo nói. Cái này cũng không phải là khoác lác, những cố sự mà hắn kể, có cái nào mà không phải là tác phẩm kinh điển? Dỗ dành một tiểu nha đầu, tự nhiên là rất dễ dàng.
Nhị tiểu thư vui vẻ nói:
Tốt a, tốt a! Lâm Tam, chàng hãy đem những cố sự mà chàng kể cho ta chép lại một lần đi, ta rất thích.
Nhưng lập tức nàng lại nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp:
- Mà không cần đâu, chàng hãy đọc, để ta chép lại.
Tiểu nha đầu này biết Lâm Vãn Vinh viết bút lông rất tệ, nên nghĩ tới mặt mũi cho hắn, mới đổi thành do nàng tự mình chấp bút. Lâm Vãn Vinh cười ha ha một tiếng, tiểu nha đầu thật là đáng yêu quá đi.
- Được rồi, Nhị tiểu thư, bức họa nàng nhìn vừa nãy là vẽ ai vậy? Anh tuấn như vậy, đĩnh đạc như thế, ta cảm thấy rất giống ta? Là nàng vẽ ư?
Lâm Vãn Vinh trơ mặt nói.
Tiêu Ngọc Sương khanh khách cười duyên:
- Hừ, đồ tự mãn chàng. Hình đó không phải là chàng, đó là một người xấu, một người xấu nhất trong những người xấu .
- Người xấu cũng có thể đẹp trai đến vậy ư? Thật là không có công bằng mà.
Lâm Vãn Vinh giả vờ cả kinh nói.
Khuôn mặt nhỏ bé của Nhị tiểu thư hồng lên, nắm tay khẽ đánh lên người hắn:
- Cái đồ đáng ghét chàng chết luôn đi!
Nói chán ghét, chính là yêu thích, đạo lý này thật đơn giản dễ hiểu. Lâm Vãn Vinh giữ nắm tay nhỏ nhắn đó lại, hôn lên má nàng một cái, cười nói:
- Là nàng vẽ ư?
Nhị tiểu thư hoảng hốt kêu lên một tiếng a, xấu hổ hừ nói:
- Chàng là người xấu, lúc nào cũng khi dễ ta. Bức họa chính là do ta vẽ. Có gì sao?
- Không có gì mà.
Lâm Vãn Vinh cười khổ
- a vốn hiểu hình ảnh chân thật của mình, đáng lẽ phải cao hơn một chút, anh tuấn hơn một chút, và chính trực hơn một chút.
Nhị tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn lại, vừa e thẹn vừa buồn cười:
- Hừ, bộ dạng chàng tốt như vậy sao? Ta thích họa như vậy đấy, ai bảo chàng không đến gặp ta. Ta hận chàng muốn chết.
Chết rồi, chết rồi, Nhị tiểu thư mà càng như thế này thì sẽ càng câu dẫn trái tim đang ngứa ngáy của lão tử mất. Mẹ kiếp, vài ngày không có tán gái, không ngờ đã trở nên yếu kém như vậy. Lâm Vãn Vinh âm thầm sám hối.
Nhị tiểu thư thần sắc ôn nhu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói:
- Lâm Tam, ở trong mắt ta, chàng chính là cái loại bại hoại thích khi dễ người ta. Mỗi ngày ta đều nghĩ tới việc chàng đã khi dễ ta như thế nào, trong lòng vừa giận, lại vừa thích. Nhưng gặp được chàng, dù cho có phải lấy mạng ta để đổi lấy mạng chàng, ta cũng không hối hận.
Lâm Vãn Vinh nhận ra hành động tán gái của buổi tối hôm nay đã hoàn toàn thất bại. Nhị tiểu thư khờ khạo, hồn nhiên, nhưng toàn nói ra những lời thấm tận tim gan. Đêm nay gái không tán được mà ngược lại còn bị gái tán.
Nhị tiểu thư nhẹ nhàng dựa sát vào trong lồng ngực hắn:
- Lâm Tam, chàng sẽ vĩnh viễn đối với ta như vậy chứ? Tỷ tỷ nói, lời thề của nam nhân đều là giả dối.
Trời ạ, như thế này không phải là làm khó ta ư. Nếu ta không thề, nhất định nàng sẽ thương tâm trong lòng. Nhưng ta phát thệ rồi, tỷ tỷ nàng sẽ nói một câu gạt bỏ. Lâm Vãn Vinh là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào. Cho dù là người đàn bà khôn ngoan nhất cũng thích lời nói dối, huống chi lão tử còn nói lời thật tâm.
- Ngọc Sương, ta sẽ vĩnh viễn yêu thương chăm sóc …
"Ngọc Sương …"Lâm Vãn Vinh chưa nói xong thì bên ngoài truyền vào một tiếng gọi nhẹ. Âm thanh đó vô cùng quen thuộc, không ngờ lại là Đại tiểu thư. Sắc mặt
Nhị tiểu thư biến đổi, vội nói:
- Ai da, ta quên mất, buổi tối hôm nay tỷ tỷ muốn ngủ cùng ta. Lâm Tam , làm sao bây giờ …
Chuyện loạn rồi đây. Lâm Vãn Vinh rất là căm tức trong lòng, sao mà lần nào cũng đều bị con bé này phá hủy chuyện tốt hết. Bất quá hôm nay không đơn giản, đêm hôm lẻn vào nội viện của Tiêu phu nhân, nếu bị phát hiện thì sẽ hết sức nghiêm trọng.
Nhị tiểu thư vội vàng bảo:
- Hay là chàng mau chui xuống giường núp đi.
Ta xỉu mất, như vậy cũng được ư? Trốn dưới giường đàn bà, sẽ gặp phải điềm gở, Lâm Vãn Vinh kiên quyết lắc đầu:
- Không được.
Nhị tiểu thư cũng nhận ra như vậy có chút không ổn, đột nhiên nhìn thấy cái tủ treo quần áo phía sau bình phong, liền giữ chặt hắn đẩy vào, lo lắng bảo:
- Chàng hãy tránh ở trong đó một lát, ngàn vạn lần đừng lên tiếng.
Lâm Vãn Vinh bị một đống quần áo màu sắc sặc sỡ che lại, chịu không nổi giật phăng cái mũ gia đinh xuống, trong lòng thở dài ai oán. Gia đinh đã phải vụng trộm với tiểu thư, mà vẫn bị ngăn cản ở trong phòng, như thế này thì còn làm ăn được gì nữa a. Lang quân Tây sương như lão tử, thật là thất bại a.
Nhị tiểu thư mở cửa, Tiêu Ngọc Nhược đứng ở ngoài cửa, nghi hoặc hỏi:
- Ngọc Sương, muội đang làm cái gì đó? Đã ngủ rồi à?
Mặt Nhị tiểu thư đỏ lên, nhẹ đáp:
- Không có, vừa rồi muội niệm kinh phật, có chút phân tâm.
Đại tiểu thư nắm lấy tay nàng, thương yêu nói:
- Nha đầu này, mệt nhọc thì nghỉ sớm một chút.
Ngọc Sương làm nũng:
- Tỷ tỷ còn chưa có tới, muội sao dám ngủ.
- Quỷ nha đầu này!
Tiêu Ngọc Nhược thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Ngọc Sương, Lâm Tam hắn có tới tìm muội hay không?
Nhị tiểu thư nghe vậy hoảng sợ, trên mặt nổi lên một lớp phấn hồng, vội vàng đáp:
- Không có, không có, tuyệt đối không có.
Đại tiểu thư nghi hoặc nhìn nàng một cái:
- Thật à?
Ngọc Sương vội gật đầu, Đại tiểu thư gật gật đầu nói:
- Vậy là tốt. Cái tên Lâm Tam đó, tuy là rất có bản lãnh, nhưng là người khoa trương, hoa ngôn xảo ngữ, luôn có thể làm cho nữ nhân vui lòng. Muội còn nhỏ tuổi, ta lo là muội sẽ bị lừa dối lợi dụng.
Mẹ kiếp, đó chính là ấn tượng thật sự của trong lòng Đại tiểu thư về ta sao? Ở phía sau bình phong, Lâm Vãn Vinh kêu lên oan uổng, con bé này quá đáng lắm rồi a.
- Ngọc Sương, ta cho muội tiểu đao kia, muội vẫn mang theo bên người chứ?
Đại tiểu thư hỏi.
"Vâng." Nhị tiểu thư lấy ra một cái bao từ trong ngực, bên trong là một ngọn đao nhỏ sắc bén. Ở trong tủ, Lâm Vãn Vinh nghe vậy, đầu toát đầy mồ hôi. Bà nó chứ, quá trình tán gái đêm nay thật là quá hung hiểm, thiếu chút nữa ăn đao mà chết rồi a.
- Nếu có người khi dễ muội, muội hãy lấy tiểu đao này đâm hắn. Sự trong sạch của nữ nhân nhà chúng ta là quan trọng nhất. Dù có phải chết, cũng quyết không để cho người xấu đắc ý.
Đại tiểu thư nghiêm túc nói.
Nhị tiểu thư ừ một tiếng, đột nhiên nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, nếu là Lâm Tam, thì cũng, cũng… Muội cũng phải đâm hắn ư?
- Hắn dám?
Đại tiểu thư cả giận quát, một lúc sau, nhẹ nhàng bảo:
- Con người hắn tuy là có chút xấu miệng, nhưng những cái khác cũng không quá tệ. Muội cứ hù dọa hắn là được rồi, chớ nên đâm hắn thật, ta đỡ phải….
Nàng dừng lại một chút, sửa lời:
- Đỡ cho chúng ta lại phải trả tiền thuốc men, con người hắn không có chuyện gì làm chỉ thích to miệng đòi hỏi những thứ quá đáng, muội cũng biết rồi đó.
Nhị tiểu thư cười khẽ một tiếng:
- Tỷ tỷ nói đúng, con người xấu xa đó, không có chuyện gì làm chỉ thích đòi hỏi quá đáng, dọa chết người ta, khanh khách.
Nàng nói chuyện với âm thanh lớn, chính là cố ý để cho Lâm Vãn Vinh nghe được.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng giữ tay của Nhị tiểu thư nói:
- Ngọc Sương, ngày mai tỷ phải cùng với Lâm Tam đi Hàng Châu. Hôm nay chúng ta hãy tận dụng tâm sự vui vẻ. Lần này đi phải mất nhiều ngày đấy.
Nhị tiểu thư thất vọng:
- Tỷ tỷ, tỷ và hắn đều phải đi à?
Đại tiểu thư gật gật đầu:
- Ừm, hắn mà ở nhà thì tỷ không yên tâm. Nói không chừng sẽ lại đến khi dễ muội, tỷ mang hắn theo bên mình để quản giáo hắn cho tốt.
Ngọc Sương cắn nhẹ môi, khó nén được nỗi thất vọng trong lòng, tên xấu đó, ta ở bên ngoài thì hắn không đến thăm ta, ta trở về, hắn lại phải đi, cái đồ nhẫn tâm.
Nhị tiểu thư thở dài:
- Tỷ tỷ, tỷ và Lâm Tam cùng đi, trên đường phải cẩn thận, không được để cho người khác khi dễ tỷ, cũng đừng để Lâm Tam khi dễ.
Đại tiểu thư cười khẽ nói:
- Khi dễ ta? Thách hắn cũng không dám.
Nói lời đó, bản thân nàng cũng có chút đỏ mặt, lần trước không phải chính là đã bị hắn khi dễ rồi ư.
Hai tỷ muội trò chuyện một hồi, Đại tiểu thư duỗi mình, cười nói:
- Chờ tỷ thay đổi xiêm y, rồi nói chuyện tiếp với muội."
Trong khi nói, nàng liền đi tới trước bình phong, cởi áo khoác trên người, sau đó đi thẳng vào bên trong. Nhị tiểu thư muốn ngăn thì đã không kịp, trong lòng vừa sợ vừa lo, không biết làm thế nào cho tốt.
________________________
*Tây Sương chi lang: chỉ thư sinh Trương Quân Thụy trong điển cố Tây Sương ký. Nếu có ai quan tâm có thể đọc qua vài thông tin về điển cố này trong link sau: vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2...6%A1ng_k%C3%BD
**Nguyên văn là câu "Phi lễ vật thị"- Nghĩa là: không được nhìn cái gì không phù hợp với lễ giáo.
Xuất xứ của nó là: Nhan Uyên là đệ tử nhập thất của Khổng Tử. Có một lần ông đã thỉnh giáo Khổng Tử hàm nghĩa của "Nhân", Khổng tử bảo: "Bắt mình theo lễ là Nhân". Nhan Uyên lại hỏi cách làm cụ thể để bắt mình theo lễ. Khổng Tử đáp:"Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, Phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động" (Luận ngữ - Nhan Uyên)
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
171 chương
35 chương
13 chương
87 chương
36 chương