Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 43
Dịch: mtq
Biên dịch: dester
Biên tập: Sát Thủ Dola
Tiêu Thanh Tuyền cố nén cười nói:
-"Ngươi luôn có những chủ ý hay, ngươi có những ý nghĩ đó nhưng ta còn chưa bỏ công phu này đâu."
Ánh trăng dìu dịu chiếu vào, Lâm Vãn Vinh thấy Tiêu Thanh Tuyền này da trắng như tuyết, hàng mi xanh như dãy núi mùa xuân, cặp mắt trong như nước hồ thu, trông thật giống như nàng Hằng Nga trên cung trăng hạ phàm vậy. Lúc này nàng mặc một bộ y phục màu đen, bộ ngực đầy đặn không dùng vải để bó lại, một cơn sóng tình bùng lên mãnh liệt.Lâm Vãn Vinh nghĩ đến hôm đó chính mình đã đích thân đo đạc thế giới cơ thể của tiểu thư này thì không nén nổi chảy nước miếng, cô nương này quả thực là tuyệt phẩm.
-"Ngươi nhìn gì vậy?"
Lâm Vãn Vinh tự cho rằng mình ngắm nhìn cơ thể nàng trong bóng tối thì nàng sẽ không nhìn thấy cho nên ánh mắt có chút không hề kiêng kỵ gì cả. Nào ngờ Tiêu Thanh Tuyền có thể nhì thấy mọi vật trong bóng tối nên ánh mắt dung tục vô cùng của hắn đều đã lọt vào mắt nàng khiến cho trong lòng Tiêu Thanh Tuyền vừa xấu hổ vừa tức giận.
-"Ngắm nàng thôi."
Lâm Vãn Vinh thoải mái nói, dù sao nàng cũng giết ta. Lão tử không có tiền nàng cũng không cướp tiền, nhiều nhất thì cũng chỉ cướp một chút sắc thôi còn có gì mà phải sợ chứ.
Tiêu Thanh Tuyền chỉ thấy trước mặt tên đăng đồ tử này nàng mất đi tất cả công phu, hoàn toàn không thể sử dụng được và cũng không biết đã trúng phải ma pháp gì nữa.
-"Hôm nay nàng đến tìm ta là có chuyện gì vậy? Không phải là nửa đêm canh ba lén vào phòng ta chỉ để ngắm ta ngủ thôi đấy chứ?"
Lâm Vãn Vinh cười nói.
-"Kiếm, kiếm của ta đâu."
Tiêu Thanh Tuyền nghiến răng.
-"Được rồi, được rồi. Ta đùa chút thôi, chỉ nói thế thôi mà, rốt cuộc vì sao nàng tìm ta?"
Cô nương này hễ động tay động chân là đòi rút kiếm. Mẹ kiếp, lão tử cũng sẽ có một ngày rút "kiếm" ra với nàng đó, sẽ giết cho nàng phải hoang mang mắt lờ đờ cho đến khi khóc cha gọi mẹ mới thôi.
Tiêu Thanh Tuyền đương nhiên không biết trong lòng hắn đang nghĩ những chuyện xấu xa nên thật thà nói:
-"Hôm nay, Tần Tiên Nhi đó nói những gì với ngươi vậy?"
-"Sao nàng lại biết Tần Tiên Nhi? Nàng.. nàng theo dõi ta sao?"
Lâm Vãn Vinh mở to mắt hỏi.
Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười khinh miệt:
-"Ngươi cảm thấy, ngươi có gì đáng để ta theo dõi chứ?"
Điều này cũng đúng tuy nhiên nói như vậy thì động đến tự tôn của ta quá, Lâm Vãn Vinh nói:
-"Thái độ của nàng đối với ta không tốt, ta từ chối trả lời."
Tiêu Thanh Tuyền dở khóc dở cười, tên tiểu tử này ra bài hoàn toàn không theo một quy tắc nào cả, lúc thì giảo hoạt như hồ li, lúc lại tỏ ra ấm ức như một đứa trẻ… thật khó đối phó.
Nàng đâu có biết đây chính là điểm lợi hại trong thần công tán gái của Lâm Vãn Vinh chứ. Giống như hắn đã từng nói với Lạc Viễn vậy, phải kích thích bá tính, nhu tính và cả mẫu tính của phụ nữ.
-"Ta không hề theo dõi ngươi, chỉ là hôm đó có một số việc, trùng hợp nhìn thấy màn biểu diễn đặc sắc của ngươi ở Diệu Ngọc Phường đó thôi.
Tần Hoài vô ngữ thoại tà dương,gia gia lâm thủy ánh hồng trang。
Xuân phong bất tri ngọc nhan cải,y cựu hoan ca nhiễu họa phảng。
Nguyệt minh nhân đoạn tràng!
Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh."
Tiêu Thanh Tuyền vẫn nhớ bài thơ đó rất rõ.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-"Tần Hoài vô ngữ thoại tà dương,gia gia lâm thủy ánh hồng trang。
Xuân phong bất tri ngọc nhan cải,y cựu hoan ca nhiễu họa phảng。
Thùy lai thán hưng vong!"
Tiêu Thanh Tuyền sững người ra một lát, tuy chỉ sửa lại năm chữ nhưng ý cảnh của những từ này đã hoàn toàn không giống rồi. Từ tình cảm da diết đến nỗi nhớ quê hương đã có những ý vị hoàn toàn khác nhau.
-"Thuỳ lai thán hưng vong, thuỳ lai thán hưng vong."
Tiêu Thanh Tuyền ngâm nga câu thơ đó hai lần rồi mới nói:
-" Lâm Vãn Vinh ngươi có tâm sự như vậy thì coi như Đại Hoa còn có hi vọng."
Lại nữa rồi, Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng. Lần trước thán đã được biết Tiêu Thanh Tuyền này là một người trung thành với đảng bảo hoàng và còn từng tranh luận một trận với nàng nữa.
-"Xem ra nàng quả thực không theo dõi ta."
Lâm Vãn Vinh nói:
-"Nàng có thể nói cho ta biết nàng là người như thế nào được không?"
Tiêu Thanh Tuyền hỏi ngược lại:
-"Ngươi cho rằng ta là người như thế nào?"
Lâm Vãn Vinh than thở:
-"Ta trước nay chưa từng chơi trò chữ nghĩa này, đau đầu lắm."
Tiêu Thanh Tuyền khẽ hừ một tiếng nói:
-"Vậy ngươi đừng hỏi nữa.Ta là người như thế nào không liên quan gì đến ngươi."
Cũng đúng, ta và nàng thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hỏi những cái đó làm gì chứ, liên quan gì đến chuyện của hắn đâu. Nghĩ đến đây Lâm Vãn Vinh bèn không nói gì nữa, hai người lại rơi vào yên lặng.
Một người đàn ông nằm trên giường, một người phụ nữ đứng trước đầu giường, nếu nói không có gì kỳ dị thì là nói dối nhưng nếu nói có gì đó mập mờ không đứng đắn thì oan uổng cho hắn quá. Hắn và Tiêu Thanh Tuyền chỉ tiếp xúc có hai lần, hơn nữa lại trong bầu không khí không được hữu hảo lắm, ngoài sát khí ra thì những gì còn lại mà hắn có thể nhớ chỉ là dung mạo và cơ thể của nàng mà thôi.
Tiêu Thanh Tuyền cũng không hiểu nổi tên gia đinh này, rõ ràng là tài học đầy mình, kinh luân đầy bụng nhưng dường như cái gì cũng không hiểu, có lúc bá đạo có lúc lại mềm yếu, khiến người ta không thể nhìn thấu được. Lúc này hai người gần kề trước mắt nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi thế giới riêng của hai người.
Tiêu Thanh Tuyền chợt giật mình kinh ngạc, nàng đang nghĩ những điều đó làm gì chứ, phải hỏi hắn ta chuyện chính quan trọng hơn.
-" Lâm Vãn Vinh , ngươi thật sự không muốn nói cho ta Tần Tiên Nhi đó đã nói những gì với ngươi sao?"
Lâm Vãn Vinh không biết làm thế nào nói:
-"Ta với nàng ấy còn có thể nói chuyện gì nữa đây? Nàng cũng nhìn thấy rồi đấy, ta chỉ là chỉ ra những điểm chưa được trong khúc nhạc của nàng ấy thôi.Nàng ấy muốn ta giải thích rõ hơn một lần nữa."
-"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Tiêu Thanh Tuyền nghi hoặc hỏi:
-"Nàng ấy không nói gì khác với ngươi nữa sao? Ví dụ như nàng ấy từ đâu đến, đến đây để làm gì?"
-"Không có."
Lâm Vãn Vinh chém đinh chặt sắt nói:
-"Ta xin nàng đấy, tiểu thư, cho đến tận tối hôm nay ta mới quen biết với nàng ấy.nàng cho rằng nàng ấy có thể nói những gì với ta chứ, lẽ nào lại nói những chuyện yêu đương?"
Nhìn bộ dạng cau mày đau khổ của Tiêu Thanh Tuyền , Lâm Vãn Vinh làm ra vẻ không nhìn thấy cười nói:
-"Ồ, ta hiểu rồi …nàng đang ăn giấm phải không?"
-"Ăn giấm?"
Tiêu Thanh Tuyền mơ màng hỏi:
-"Ta ăn giấm gì chứ?"
-"Thấy ta và Tần Tiên Nhi gần gũi với nhau nàng ăn phải giấm là đương nhiên thôi."
Lâm Vãn Vinh tự mình cảm thấy rất tốt nói.
Tiêu Thanh Tuyền thực sự muốn cười, tên tiểu tử này không chỉ da mặt dày mà cảm giác tự kiêu cũng vô cùng cao. Tiêu Thanh Tuyền nhìn hắn một cái nói:
-"Ngươi cho rằng ngươi có gì đáng để ta ghen vì ngươi chứ?"
Xem này, lại là cái khẩu khí đó, Tiêu Thanh Tuyền dường như luôn có ý thức rằng bản thân nàng cao hơn người khác một bậc, đùa với nàng chẳng có chút hứng thú nào cả, vẫn là Tần Tiên Nhân tốt hơn, yểu điệu duyên dáng đến tận xương tuỷ.
-" Lâm Vãn Vinh , tốt nhất ngươi không nên đến gần Tần Tiên Nhi quá."
Tiêu Thanh Tuyền đột nhiên nói.
-"Cái đó là ý gì vậy? Ta kết bạn với ai hình như nàng không quản nổi đâu."
Lâm Vãn Vinh không thoải mái trong lòng nói.
-"Ta chỉ có thể nói với ngươi, Tần Tiên Nhi đó không đơn giản đâu, nếu ngươi cứ nhất quyết đâm đầu vào thì sẽ khó thoát thân đấy."
Tiêu Thanh Tuyền không hề hiểu ngữ khí của Lâm Vãn Vinh .
-"Nàng thích ta rồi sao?"
Lâm Vãn Vinh đột xuất kỳ binh,hắn cười nói
-"Ngươi… ngươi,…tên đăng đồ tử này."
Tiêu Thanh Tuyền tức giận đến không nói nên lời:
-"Ta phải giết ngươi,"
-"Lại là câu đó sao? Có thể đổi cái gì đó sáng tạo hơn được không? Chỉ tối hôm nay thôi không biết nàng đã giết ta bao nhiêu lần rồi đấy. Ta xin nàng, hãy giết ta một lần thật đi."
Nước mắt Tiêu Thanh Tuyền đã chực trào ra, nàng cũng không nói gì chỉ quay đầu bước ra ngoài. Ánh trăng chiếu lên cơ thể nàng, từ ống tay áo của nàng hình như có vài giọt châu rơi xuống.
Trốn trong phòng mà vẫn gặp mưa sao? Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy rất kỳ lạ, đột nhiên hắn nhìn thấy bộ y phục đi đêm của Tiêu Thanh Tuyền thì chợt hiểu ra tất cả, vội vàng nhảy khỏi giường kéo Tiêu Thanh Tuyền lại nói:
-"Cô nương, à quên, Tiếu tiểu thư, nàng bị thương rồi phải không?"
Tiêu Thanh Tuyền kiên quyết mạnh mẽ vung tay hắn ra nói:
-"Không cần ngươi phải lo."
Với tính cách của nàng Lâm Vãn Vinh cũng đã hơi quen rồi nên hắn bèn buông tay nàng ra nói:
-"Ta vốn cũng không muốn lo đâu nhưngta nói cho nàng biết, vết thương nếu không nhanh chóng xử lý sẽ bị nhiễm trùng và để lại một vết sẹo thật là lớn.Nếu là đàn ông thì cũng bỏ đi nhưng nàng là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa thế này thì sẽ thảm lắm đấy."
Quả nhiên, Tiêu Thanh Tuyền có đôi chút rung động , nàng do dự hồi lâu rồi mới nói:
-"Nhiễm trùng là gì vậy."
Chà, thật chẳng có cách gì để giải thích với nàng cả, Lâm Vãn Vinh nói:
-"Tóm lại nàng phải nghe lời ta. Nhanh chóng xử lý vết thương để tránh những di chứng đáng sợ sau này."
Nói xong, cũng không đợi nàng nói gì. Lâm Vãn Vinh mò lấy ống diêm quẹt một cái là chiếc đèn dầu sáng lên.
Tiêu Thanh Tuyền hiển nhiên bị những lời của Lâm Vãn Vinh làm cho sợ hãi. Phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ xinh đẹp đều vô cùng quan tâm đến dung mạo và da thịt của mình.Thấy Lâm Vãn Vinh đốt đèn sáng lên, cũng không biết vì sao nét mặt Tiêu Thanh Tuyền chợt hơi hơi ửng hồng.
Lâm Vãn Vinh quay người lại thấy Tiêu Thanh Tuyền mặc một bộ y phục màu đen nhưng đã khôi phục lại trang điểm là một thiếu nữ nên vô cùng diễm lệ, quả là một tuyệt thế giai nhân không lời nào tả xiết.Vừa nãy dưới ánh trăng trông nàng như một tiên tử băng giá, lúc này dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn dầu tuy vẫn không dễ đến gần nhưng đã nhìn thấy ở nàng thấp thoáng một vẻ yêu kiều tha thướt.
Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, phụ nữ cứ xinh đẹp như thế này thì thật là hoạ quốc ương dân.
Tiêu Thanh Tuyền rất có lòng tự tin đối với dung mạo của mình nên thấy Lâm Vãn Vinh nhìn nàng một cái rồi không nhìn nữa thì rất lấy làm kỳ lạ, lẽ nào nàng không xinh đẹp bằng Tần Tiên Nhân kia sao.
Lâm Vãn Vinh đi đến bên cạnh nàng, thấy cánh tay nàng đã bị trúng một kiếm, vết thương tuy không sâu nhưng vẫn đang chảy máu.Cô nương này thật thích đùa với tính mạng, Lâm Vãn Vinh không biết làm sao chỉ lắc đầu.Hắn tìm thấy bình rượu Nữ Nhi Hồng hôm trước ăn thịt chó còn thừa và xé một miếng bông sạch thả vào trong rượu.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn động tác của hắn thì rất lấy làm lạ nói:
-"Ngươi đang làm gì vậy?"
-"Rượu sát trùng , trừ độc."
Biết là có nói cũng vô ích nên Lâm Vãn Vinh dứt khoát dùng những từ đơn giản nhất để giải thích một lượt bất kể nàng có hiểu hay không vì dù sao cũng không phải đang dạy nàng.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn dáng vẻ của hắn biết là hắn không muốn giải thích với mình nhưng cũng không nén nổi khẽ hừ một tiếng.
Lâm Vãn Vinh rửa sạch tay rồi còn lấy một chậu nước nóng đặt lên bàn nói:
-"Được rồi, bắt đầu thôi."
Tiêu Thanh Tuyền thấy dáng vẻ của hắn hình như rất chuyên nghiệp thì cũng yên tâm một chút nhưng vẫn không nén nổi phải đưa ra một câu hỏi:
-"Cái này , thật sự sẽ không để lại sẹo sao?"
Lâm Vãn Vinh hầu như có thể khẳng định chỉ cần dùng Kim Sang Dược mà Nguỵ lão đầu để lại thì vết thương này của nàng nhất định sẽ hồi phục lại như xưa.
Nhưng phụ nữ khi gặp phải những vấn đề như thế này thì cơ bản đều như đã rơi vào trạng thái nửa ngốc nghếch rồi, Lâm Vãn Vinh nói mấy lần thì Tiêu Thanh Tuyền vẫn cứ không yên tâm.
Lâm Vãn Vinh chẳng còn cách nào khác đành vén áo lên nói:
-"Nàng tự xem đi."
-"Á…Ngươi định làm gì vậy?"
Tiêu Thanh Tuyền kinh hoàng nói:
-"Ngươi, nếu ngươi dám lỗ mãng với ta thì ta sẽ giết ngươi."
Xoẹt một tiếng, thanh bảo kiếm đó không biết từ đâu xuất hiện mang theo hơi lạnh thấu xương kề sát lên cổ Lâm Vãn Vinh.
Trời đất quỷ thần ơi, cứu con với, cô nương này lại muốn giết con. Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng.
-"Ta xin nàng, Tiếu tiểu thư, nàng là hiệp nữ võ công cao cường còn ta chỉ là một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt. Nếu nói vô lễ thì chỉ có nàng vô lễ với ta chứ ta nào dám động thủ với nàng, như vậy khác nào đùa với thọ tinh, làm sao mà sống được chứ."
Lâm Vãn Vinh nói chẳng tốt lành gì.
Nét mặt Tiêu Thanh Tuyền hơi ửng hồng, nghĩ ra thì hắn nói dường như cũng không sai bèn thu kiếm về và chỉ giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nhưng không thấy nhắc đến chuyện giết người nữa.
-"Ta muốn cho nàng xem ở đây của ta, đây là chỗ đã bị nàng đâm, nàng nhìn xem không có sẹo phải không?"
Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng nói.
Thì ra là như vậy. Tiêu Thanh Tuyền nghĩ lại quả thực lần đó nàng đã đâm hắn một nhát và còn có độc nữa nhưng trên cánh tay hắn hoàn toàn không có dấu vết đã từng bị thương, trong lòng nàng đã yên tâm rồi nên mới xấu hổ cúi đầu nhẹ nhàng nói:
-"Lần trước thực sự xin lỗi. Sau đó ta có đi tìm ngươi nhưng đã cử rất nhiều cao thủ đi tìm mà không thấy."
Lâm Vãn Vinh gật đầu nhưng cũng không nói gì, xé rách một nửa ống tay áo của nàng thì thấy vết thương đó vẫn đang ri rỉ máu. Hắn dùng bông cồn sát trùng tự chế lau nhè nhẹ để vết thương hoàn toàn được sạch sẽ.
Cơ thể Tiêu Thanh Tuyền hơi run rẩy, bị một người đàn ông xa lạ chạm vào thân thể mình, tuy nói rằng chữa bệnh không kỵ thầy thuốc nhưng cho dù cách một miếng bông nhưng cảm giác đó vẫn khiến cho nàng xấu hổ.
Làn da của cô nương này thật đẹp, cũng không biết có phải hàng ngày ngâm mình trong nước khoáng không nữa. Nhìn da thịt trắng nõn nà như ngọc trên cánh tay Tiêu Thanh Tuyền , Lâm Vãn Vinh chỉ muốn cắn mạnh một miếng.
Sau khi việc làm sạch vết thương và bôi Kim Sang Dược lên vết thương hoàn tất Lâm Vãn Vinh mới thở phào nhẹ nhõm nói:
-"Xong rồi, bổn đại phu lấy nhân cách ra đảm bảo sẽ không để lại sẹo, trả lại cho nàng làn da nõn nà như ngọc."
Tiêu Thanh Tuyền ngượng ngùng xấu hổ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:
-"Đa tạ ngươi."
Lâm Vãn Vinh thoải mái khoát tay nói:
-"Không cần khách khí.Tuy nhiên sau này nàng cần chú ý, một cô gái yểu điệu không nên cả ngày nghĩ đến chuyện đi đánh nhau với người khác, ngộ nhỡ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng mà bị thương một chỗ nào đó thì ta sẽ đau lòng lắm đấy."
Tiêu Thanh Tuyền dường như cũng đã quen với cách ăn nói linh tinh của hắn rồi nên cũng không nói gì mà chỉ giận dữ nhìn hắn một cái.
Tiêu Thanh Tuyền này tối nay đã đánh với người ta một trận, lại còn bị thương nữa nên sớm đã mệt mỏi lắm rồi. Đêm khuya thanh tĩnh, lại là cô nam quả nữ, Lâm Vãn Vinh cũng coi như có chút quan tâm nên nói:
-"Ta đến phòng bên cạnh, nàng cứ nghỉ ngơi ở đây đi."
Tiêu Thanh Tuyền thần sắc chợt căng thẳng nói:
-"Ngươi, ngươi như vậy là làm gì đó? Ta sẽ đi ngay đây."
-"Tuỳ nàng thôi. Dù sao với những hiệp nữ đến nhanh đi cũng nhanh như nàng ta muốn quản cũng quản không nổi."
Lâm Vãn Vinh ngáp mấy cái rồi đi về phía phòng bên cạnh.
-"Vậy ngươi, ngươi không được vào trong nếu không ta…"
Tiêu Thanh Tuyền hầu như đã bị khuất phục rồi.
-"Giết ta phải không. Chà, bị nàng uy hiếp cũng đã thành quen rồi."
Lâm Vãn Vinh chẳng biết làm sao nói:
-"Để kiếm của nàng ở cạnh gối ý, chỉ cần có một sinh vật nào đó đi qua người nàng thì bất luận nó là muỗi, bọ xít thì chỉ cần rút kiếm ra múa may mấy cái là tất cả đều bị tiêu diệt. Nàng là hiệp nữ mà, việc nhỏ này chắc làm rất nhẹ nhàng phải không."
Tiêu Thanh Tuyền nghe hắn nói rất thú vị, muốn cười nhưng lại không muốn để lộ bộ mặt mềm yếu của mình.
-"Đúng rồi, Tần Tiên Nhi đó và ta chẳng có quan hệ gì cả, một gia đinh nhỏ nhoi như ta có thể có vướng mắc gì đó không đàng hoàng được cơ chứ? Nàng yên tâm đi."
Lâm Vãn Vinh đi đến trước cửa, cũng không biết là dây thần kinh nào bị nhiễm trùng nữa mà đột nhiên lại nói một câu như vậy.
-"Quan hệ gì đến ta chứ!"
Tiêu Thanh Tuyền khẽ hừ một tiếng, mặt hơi nóng bừng lên.
Một buổi tối gặp được Tần Tiên Nhi , Tiêu Ngọc Nhược, Tiêu Thanh Tuyền , ba mỹ nữ có những mùi vị khác nhau, nhìn mà hoa cả mắt khiến hắn thật sự mệt rồi. Lâm Vãn Vinh vặn lưng một cái, không biết mỹ nữ gì nữa, ngủ vẫn quan trọng hơn. Giấc ngủ hôm nay thật ngọt ngào.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Thanh Tuyền , chạy đến phòng bên cạnh xem thì thấy chiếc gối đã được sắp xếp gọn gàng, người đi đâu mất rồi, nếu không phải do mùi hương vẫn còn phảng phất đâu đây thì Lâm Vãn Vinh chắc chắn cho rằng đó là một giấc mộng mà thôi.
Nghĩ đến sự quen biết với Tiêu Thanh Tuyền là từ chém giết mà ra, thật là vô cùng kỳ quái. Lâm Vãn Vinh lắc đầu, thấy thời gian đã không còn sớm bèn không nghĩ đến những chuyện này nữa.Hắn đang định ra khỏi cửa thì thấy Phúc bá xa cách đã lâu của hắn bước vào từ cửa chính, trong tay cầm một bồn hoa lớn.
-"Lâm Tam, mau đến giúp ta."
Phúc Bá lớn tiếng gọi.
Lâm Vãn Vinh đón lấy bồn hoa trong tay ông nhìn thì thấy thật là trùng hợp, đây chẳng phải là loại thực vật kỳ lạ mà hắn đã gặp ở ngoài thành ngày hôm đó hay sao.
-" Phúc Bá! Cái này người tìm thấy ở đâu vậy?"
Lâm Vãn Vinh cũng lười không muốn chất vấn chuyện ông ấy đã mang bí mật nói với nhị tiểu thư nữa.Mùi vị có chút quen thuộc này khiến hắn cảm thấy rất hiếu kỳ.
Lúc đầu hắn vẫn cho rằng đó là cây thuốc lá thì cũng đã hưng phấn một chút rồi nhưng sau đó cẩn thận nhớ lại một chút cây thuốc lá mà hắn đã từng nhìn thấy thì hình như không phải là hình dạng này, hơn nữa mùi vị của thuốc lá là trong cái cay có một chút đắng nữa nhưng lá của loại hoa này tuy cũng có cay một chút nhưng trong đó lại có một mùi thơm thoang thoảng.
Phúc Bá cười nói:
-"Cả đời ta đối với những thứ khác đều không có hứng thú, chỉ thích mỗi hoa cỏ mà thôi, đặc biệt là những loại cây ta chưa từng thấy bao giờ.Hôm đó sau khi ngươi nhắc đến với ta, hôm qua ta từ ngoài thành trở về, nhân tiện đi xem thử rồi mang mấy cây về đây."
-"Vậy Phúc Bá , người có biết loại cây này không vậy?"
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Phúc Bá lắc đầu, với kiến thức nhiều năm nay của ông mà cũng không nhận ra đây là loại cây gì. Tuy nhiên ông lạ thích nhất những không biết từ đâu đến này, như vậy nghiên cứu mới có hứng thú chứ.
Loại thực vật không phải hoa cũng chẳng phải cỏ này có màu xanh ngắt, đến gần nó tự nhiên ngửi thấy có một mùi vị cay mũi. Lâm Vãn Vinh chầm chậm chuyển bồn hoa mà Phúc Bá vừa mang về vào trong vườn hoa, để bên cạnh những cây hoa hồng đỏ thắm.
Cũng không biết có phải là cảm giác bị đánh lừa không nhưng vừa đặt loại thực vật đó bên cạnh hoa hồng thì mùi vị cay mũi đó hình như giảm đi rất nhiều, ngửi kỹ hơn một chút thì quả nhiên là như thế.Không chỉ như vậy, mùi hương hoa hồng vốn thơm ngào ngạt cũng nhạt bớt đi mà biến thành một mùi hương thoang thoảng u nhã.
Đây là chuyện gì vậy? Lâm Vãn Vinh sững người ra một lát, trong não chợt loé lên một ý nghĩ.
-"Hương liệu!"
Hắn gào lớn lên rồi nhảy tưng tưng.
Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra đây là cái gì rồi, loại thực vật giống hệt cây này ở quê hắn gọi là Tam Hoa thảo.Lúc hắn còn nhỏ khắp đồng hoang đất trống đều là loại cây này. Hạng mục hấp dẫn đầu tư đầu tiên của quê hắn chính là một công ti sản xuất nước hoa của Pháp , nghe nói chính vì thằng Pháp rất coi trọng nguồn tài nguyên Tam hoa thảo này.
Lúc đó Lâm Vãn Vinh vẫn còn nhỏ nên không biết Tam Hoa thảo dùng như thế nào, qua thực nghiệm so sánh vừa rồi, đầu óc hắn lập tức có phản ứng trở lại, đây là hương liệu, hương liệu để làm nước hoa. Tam Hoa thảo kết hợp với những loại hoa cỏ khác nhau rất phù hợp, có thể trung hoà mùi hương, điều chỉnh các loại hương liệu khác nhau, sau đó lại kết hợp với rượu cất và nước thì đó chính là nước hoa rồi.
Cái thứ nước hoa này Lâm Vãn Vinh không hề lạ lẫm. Khi đi theo đuổi con gái hắn thường tặng các loại nước hoa khác nhau, nào là hương nại nhân, cổ long, lan khấu… cũng là dùng nhiều thành quen thuộc rồi.
Trời ạ, đây chính là tài nguyên đó. Lâm Vãn Vinh hưng phấn ôm lấy Phúc Bá lớn tiếng nói:
-"Cảm ơn người, Phúc Bá , lần này chúng ta phát tài rồi."
Phúc Bá không hiểu gì nói:
-"Phát tài gì chứ. Cũng chẳng phải là bắt được vàng."
Lâm Vãn Vinh đương nhiên cũng không có cách nào nói kỹ với Phúc Bá nên đành phải nhìn Phúc Bá cười trừ.
Hắn hưng phấn một hồi lâu rồi trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, có được nguyên liệu để làm nước hoa mới là bước đầu.Tam Hoa thảo kết hợp với những loại hoa khác nhau có thể chế thành những loại nước hoa khác nhau, trong đó có những thứ phải rất kỹ lưỡng, cần phải thử nghiệm cẩn thận.Hơn nữa, những người khác nhau lại có những khẩu vị không giống nhau.Việc này vẫn cần trăn trở nhiều hơn nữa.
Tuy nhiên có được phát hiện này, Lâm Vãn Vinh đương nhiên hưng phấn khác thường, hắn có lòng tin, chỉ cần làm thí nghiệm vài lần là hắn nhất định có thể điều chế ra nước hoa. Có được phương pháp bí mật này, mẹ kiếp, lão tử không phải sẽ phát tài mà là phát tài to ý chứ.
Lâm Vãn Vinh hưng phấn hồi lâu rồi mới nhớ ra mình còn phải đến thư phòng. Trên đường đi lại gặp hai con nha hoàn đang nói chuyện:
-"Tiểu Cúc, ngươi có biết không, nghe nói hôm qua Vương lão gia ở đông thành gặp phải cướp, không chỉ tổn thất rất nhiều ngân lượng mà còn chết mất vài người đó."
-"Thật sao? Có phải nhà Vương lão gia bán trà không? Nghe nói nhà ông ta rất có tiền ,nhiều không kém Tiêu gia nhà chúng ta đâu. Nhưng sao lại gặp cướp thế?"
-"Vậy sao, nghe nói những tên trộm đó đều là những kẻ võ công cao cường, hộ vệ của nhà đó căn bản không có cách nào cả."
-"Nghe nói trước đó một thời gian nhà phú hộ họ Lưu ở Bắc thành cũng bị cướp phải không?"
-"Đứng vậy, nghe nói là cùng một tình huống."
Phụ nữ trời sinh đã rất lắm chuyện, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng muốn để ý bọn họ mà đi thẳng đến thư phòng nhưng thấy vị trí của biểu thiếu gia vẫn chưa có người còn vị tiên sinh đó đang ngồi bên bàn ngủ gật.
Lâm Vãn Vinh đang cảm thấy kỳ lạ thì từ phía sau lưng có người vỗ vai hắn nói:
-"Lâm Tam, ngươi đến sớm quá đấy."
Lâm Vãn Vinh quay người lại thì thấy tiểu nha đầu mặt mũi như hoa Tiêu Ngọc Sương đang cười vui vẻ đứng trước mặt hắn.
-"Nàng cũng đến sớm đó thôi."
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Trong lòng Tiêu Ngọc Sương khẽ hừ một tiếng, mặt trời đã lên được ba con sào rồi mà con quỷ lười như ngươi mới tới, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi đó, tuy nhiên những lời này nàng ngại không thể nói ra nên chỉ nhì Lâm Vãn Vinh nói:
-"Lâm Tam, ngươi mau nói tối qua các người đã làm gì vậy, biểu ca uống say đến nỗi ngủ bây giờ vẫn chưa tỉnh. Xí! Nương thân chắc chắn sẽ mắng huynh ấy một trận nên thân."
Thì ra là biểu thiếu gia say rượu vẫn chưa tỉnh, vậy mà ta còn tưởng hắn to gan đến mức dám bỏ học chứ. Tuy nhiên chuyện phiền phức này đã đến tai phu nhân rồi thì lần này biểu thiếu gia gặp rắc rối lớn rồi đây.
-"Hôm qua ư, chuyện này đại tiểu thư đã biết rồi, nàng đi hỏi nàng ấy là được mà."
Lâm Vãn Vinh ngại không muốn nói ra là mình đã dẫn biểu thiếu gia đến thanh lâu nên đành phải bảo Tiêu Ngọc Sương đến hỏi Tiêu Ngọc Nhược.
-"Hừm, ngươi không nói ta cũng biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Có phải là đi gặp người phụ nữ tên là Tần Tiên Nhi không?"
Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
171 chương
35 chương
13 chương
87 chương
36 chương