Trướng hoa ấm nồng, màn hồng bay bay, hạnh phúc dâng trào theo từng đợt sóng tình. Xảo Xảo quấn chặt vào người hắn, cuối cùng nàng đã từ thiếu nữ trở thành một nữ nhân chân chính. Nàng cực kỳ thoả mãn nằm ỉ ôi trong lòng Lâm Vãn Vinh, thân thể mềm mại trắng nõn vẫn còn vương lại chút xuân sắc sau cơn hoan lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn nép vào lồng ngực hắn, thổn thức những lời yêu thương nồng thắm: - Đại ca, Xảo Xảo là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này …. Lâm Vãn Vinh xiết chặt tấm thân nàng vỗ về, để mặc đôi gò đồi mềm mại kia tỳ sát lên ngực, mỉm cười nói: - Tiểu bảo bối, vừa rồi mới chỉ là bắt đầu, cuộc sống tốt đẹp còn ở tương lai, đợi đến khi nàng chín mươi tuổi, răng cỏ cũng rụng sạch trơn, lúc đó hãy lặp lại những lời này, mới chân chính là hạnh phúc. Xảo Xảo cười sung sướng, chui rúc vào trong lòng hắn thỏ thẻ: - Đại ca, muội thích nhất được nghe huynh nói chuyện. "Thật là dư thừa, mấy ai không thích những lời đường mật chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Xảo lại lại bừng lên ánh hồn, cười tươi như hoa nở, bầu ngực căng tròn non tơ ép đến phía trước, cơ thể đầy đặn, quyến rũ ấy nhè nhẹ chà xát vào da thịt hắn, làm dục hỏa vừa mới nguội lạnh lại từ từ bùng phát. Xảo Xảo đang cùng hắn thân mật trò chuyện thì cảm giác hỏa nhiệt của hắn chợt dâng lên, nàng khẽ thốt một tiếng, vội vàng vùi khuôn mặt đỏ bừng vào sâu trong hắn hắn. Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng, kề vào vành tai nóng bỏng của Xảo Xảo, thì thầm: - Tiểu bảo bối, cảm giác mới vừa rồi thế nào, có được thoải mái không? Xảo Xảo khẽ ư hử một tiếng, không dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng, cất giọng lý nhí nói: - Đại ca, huynh thật xấu quá đi, vừa rồi trêu đùa muội như vậy, thật là xấu hổ chết mà! Lâm Vãn Vinh cười ha ha, dịu dàng vuốt ve nhào nặn trên phấn đồn của nàng, đôi mắt lim dim mơ màng tận hưởng: - Tiểu bảo bối, như vậy đâu phải là trêu đùa? Đó là niềm vui sướng tột đỉnh của phu thê nơi khuê phòng, là tâm sinh lý bình thường của mọi người, ngay cả những thánh nhân cũng đều thích việc này mà. Xảo Xảo nghe Lâm Vãn Vinh hồ ngôn loạn ngữ một hồi thì càng e thẹn, chỉ biết xiết chặt lấy hắn. Hắn là người nàng thương yêu nhất thì nói gì nàng cũng đều thích thú. Lâm Vãn Vinh thò tay vào trong áo lấy ra một quyển sách nhỏ màu mè, rồi chậm rãi mở ra xem, chính là Song Tu Xuân Cung mà Nguỵ lão đầu đưa cho. - Đại ca, Huynh xem cái gì vậy? Xảo Xảo vươn chiếc đầu bé nhỏ lên hỏi. Lâm Vãn Vinh cười khắc hắc: - Ta đang xem một quyển sách hay, hắc hắc … ngày đó muội đã thấy qua rồi. Xảo Xảo liếc mắt coi trộm thì thấy trên quyển sách kia có hai hình người nhỏ lõa thể, nàng kêu lên một tiếng yêu kiều rồi vội vàng vùi mặt trốn đi, không dám ngẩng đầu lên. Quyển sách nhỏ này nàng đúng là đã thấy qua, cũng là lần đại ca giở trò xấu, giờ nhìn lại, vẫn cảm thấy e lệ dị thường. Lâm Vãn Vinh biết tiểu bảo bối này da mặt mỏng, khẳng định sẽ không dám cùng hắn nghiên cứu quyển sách viết tay màu vàng này: "Ài, phải vất vả nhiều hơn, xem ra chỉ có cách là khi mình học xong, sau đó sẽ cùng tiểu bảo bối trải nghiệm một phen vậy." Xảo Xảo che hai gò má nói: - Đại ca, huynh sau này đừng xem cái này nữa, ngượng chết đi được! Lâm Vãn Vinh thở dài nói: - Tiểu bảo bối, muội cũng biết đại ca vốn là người siêng năng học hỏi, đối với tri thức mới tràn đầy khát vọng, giống như khát vọng đối với tiểu bảo bối vậy, vừa say mê chân thành, lại yêu mến không thôi. Những lời ngọt ngào của hắn đối với Xảo Xảo chính là độc dược chí mạng. Xảo Xảo hoan hỷ mà ôm chặt lấy hắn, đôi mắt mỹ lệ long lanh, nước mắt như sắp tuôn rơi. - Cổ nhân có nói, học học nữa học mãi, như hôm nay khám phá những tri thức mới mà bản thân không hiểu biết, chúng ta mãi dậm chân tại chỗ sao? Đương nhiên phải hấp thụ nó như hấp thụ chất dinh dưỡng vậy. Hắn nói lưu loát trơn tru, bèn lật sách ra xem, rồi kiên nhẫn hướng dẫn Xảo Xảo: - Hôm nay, giữ đêm tối cảm xúc đang dâng trào, đã thế chúng ta lại cùng tự nhiên nằm đây, cho nên hãy cùng nhau nghiên cứu học vấn này nhé. Ài, đã lâu không có xem lại, thật không quen lắm, hôm nay chỉ dùng mãi một loại tư thế, thất bại quá! Xảo Xảo trên mặt đỏ bừng, càng dán mặt sâu vào lồng ngực hắn, cả người nóng bừng như lửa đốt, dịu dàng nói: - Đại ca, huynh muốn xem thì cứ xem đi. Nàng che đôi gò má lại, thẹn thùng nói tiếp: - Huynh muốn hí lộng thế nào, Xảo Xảo đều thuận theo. Đêm nay quả thật tốt hơn những lần trước, Lâm Vãn Vinh nghiêng người đè lên người nàng, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ của nàng một cái, cười hì hì: - Tiểu bảo bối, tư thế vừa rồi của chúng ta gọi là "Thiền phụ", vẫn còn tư thế hay hơn nữa … Xảo Xảo bị hắn đè lên người, cho đến hôm nay nàng mới trở thành một tân phụ*, toàn thân trên dưới đều vô cùng mẫn cảm, hai người lại tình ý nồng đậm, một phen tiếp xúc lõa thể, càng khơi dậy hỏa dục lên cao, cái miệng anh đào đỏ tươi khẽ mấp mấy, thở hổn hển gấp gáp, run rẩy nói: - Đại ca, Xảo Xảo vĩnh viễn là của huynh … Đối diện với tiểu ny tử nhu thuận đáng yêu như thế, Lâm Vãn Vinh còn có thể nói gì, hắn vẫn triền miên thưởng thức đôi môi anh đào của tiểu ny tử, đôi tay cũng thành thục dị thường, ôm chặt nàng trong lòng, âu yếm vuốt ve. Xảo Xảo hơi thở đang nặng nhọc khó khăn, đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, mở mắt ra ngó, đã thấy đại ca mỉm cười nhìn mình, Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc nàng một cách yêu thương, dịu dàng khẽ nói vào tai nàng: - Nha đầu lém lỉnh, hôm nay là lần đầu tiên của muội, đại ca là dạng người không biết thương hoa tiếc ngọc thế sao? - Đại ca… Xảo Xảo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, những giọt nước mắt hân hoan ngập tràn nơi khóe mắt, trên khuôn mặt lại hiện ra niềm hạnh phúc vô bờ, nàng cảm thấy mình được gả cho phu quân tốt nhất thiên hạ. "Tiểu ny tử này thật sự là dễ thỏa mãn a!" Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thán một tiếng, Xảo Xảo vừa mới trải qua lần đầu hoan lạc trở thành nữ nhân, như thế nào có thể tiếp nhận đợt "nghiên cứu học vấn" khác, cùng nàng nói chuyện cũng là gia tăng chút tình thú khuê phòng. Hắn tuy là ở đâu cũng mồm miệng ba hoa, nhưng đối với cô gái này thương yêu từ tận đáy lòng. Lâm Vãn Vinh mỉm cười, ôm Xảo Xảo vào lòng, mơn trớn phía sau ngọc thối láng mịn mà chiếm chút tiểu tiện nghi. Hai người thủ thỉ những lời ngọt ngào tri tâm, làm cho tiểu ny tử này vừa thẹn vừa ngọt ngào, càng thêm si mê quấn chặt lấy hắn như hoa giải ngữ, tình nồng ý đậm. Nghe những lời nói dịu dàng của Xảo Xảo bên tai, Lâm Vãn Vinh có loại cảm giác vô cùng thỏa mãn ung dung. Đời người còn cần gì nữa? Đây mới chính là vui sướng giản dị nhất, đây mới là hạnh phúc trân quý đầy đủ nhất. Hắn thầm thở dài rồi hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Xảo, trong tim dâng trào tình ý vô hạn, một đêm mê hoặc ôn nhu như thế, tự nhiên là không đủ với đạo làm người. Sáng hôm sau, Xảo Xảo tuy thế vẫn dậy từ rất sớm, ngồi trước bàn trang điểm mà gương mặt vẫn còn chút ngượn ngùng, mặc y phục vào rồi từ tốn chải mái tóc dài óng mượt. Từ ngày hôm nay trở đi, nàng thật sự trở thành thiếu phụ rồi. Trên mặt nàng nở một nụ cười e thẹn, đôi mày dài mềm mại, hai má nhuốm hồng, đôi mắt long lanh như nước xuân, ánh mắt dịu dàng trong trẻo còn vương chút xuân tình vẫn chưa tan. Chỉ sau một đêm, tâm lý sinh lý của Xảo Xảo đã đổi khác, vốn đã mê hoặc, nay lại vài phần thêm vài phần thành thục quyến rũ. Mi mục còn nồng đậm nét xuân sắc, đặc biệt kích động lòng người, so với tiểu ny tử non nớt trước đó, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. Lâm Vãn Vinh nhìn thân thể khêu gợi mỹ diệu ẩn giấu sau chiếc áo, bộ ngực nhô cao, kiều đồn nhấp nhô uốn lượn, còn phảng phất hương vị nồng nàn đêm qua. Tưởng tượng thân thể ôn nhu mềm mại sau lớp áo thì hắn nhịn không được nuốt nước miếng: "Tiểu bảo bối của ta, như thế nào trong một đêm lại có phong vận mê người như thế ? Lão tử chỉ vun tưới một lần mà kết quả thật sự kinh người a!" Xảo Xảo tựa hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú của hắn, quay lại mỉm cười: - Đại ca, huynh tỉnh rồi? Môi nàng đánh lên chút son đỏ, tươi sáng mê hoặc, đường cong uốn lượn trên thân thể thật sự mỹ diệu. "Mới đêm qua cùng ta nồng thắm như thế, nha đầu này không phải là dẫn dụ ta nữa sao? Không biết rằng sáng sớm là lúc mà dương khí thịnh nhất à?" Lâm Vãn Vinh đi tới phía sau Xảo Xảo, ôm lấy chiếc eo thanh mảnh, khẽ cười nói: - Bảo bối, muội cực kỳ xinh đẹp a! Xảo Xảo cùng hắn đã thành phu thê, nhưn nghe những lời tình thoại nóng bỏng của hắn, trong lòng vẫn kinh ngạc hân hoa, lại vừa ngượng ngùng: - Đại ca sao sớm thế đã tỉnh rồi, không ngủ thêm đi. Lâm Vãn Vinh đưa tay tiến vào trong tiểu y của nàng, vuốt ve hương nhũ mềm mại kia nhẹ nhàng ấn một cái: - Ta muốn nhìn thấy tiểu bảo bối. Xảo Xảo khẽ a một tiếng, cả người yếu ớt. Nàng đã thôi không còn là xử nữ không hiểu thế sự, trận phong tình vô hạn đêm qua đã sớm nhóm lên ngọn lửa trong lòng nàng, lúc này lại là sáng sớm sau tân hôn, đối diện với hai tay tác quái của đại ca, nàng nào còn sức lực hoàn thủ. Xảo Xảo thở hổn hển, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Lâm Vãn Vinh: - Đại ca … không nên … A, hình như Ngưng tỷ tỷ sớm đã dậy rồi, nàng ta sẽ chê cười muội đó…a…. Lâm Vãn Vinh vốn là dương khí dâng cao, đang muốn cùng tiểu bảo bối làm chút vận động sáng sớm, nghe được lời ấy của Xảo Xbox thì lúc này mới nhớ tới Lạc Ngưng ở dưới lầu. "Chao ôi, tiểu nữ kia hóa ra đêm qua nghỉ ở dưới lầu sao? Như thế khổ cho nàng rồi, lão tử làm chính sự, hỏa lực lại luôn luôn cường hãn, nàng ta không chừng có thể cảm nhận được sàn nhà chấn động." - Muội làm sao biết nàng ấy dậy rồi? Lâm Vãn Vinh dừng bàn tay đang tác quái lại, cười nói: - Chẳng lẽ lại có xuyên thấu nhãn phải không? Xảo Xảo nghiêng người đưa tay lấy trường sam, ôn nhu giúp hắn mặc vào, dịu dàng nói: - Muội cùng Ngưng tỷ tỷ quen biết nhiều năm, tự nhiên biết thói quen của nhau rồi, nàng mỗi ngày đều dậy sớm viết viết vẽ vẽ, khi nào tâm tình không tốt còn đánh đàn nữa. Muội vừa rồi nghe được tiếng tiếng nàng đi trên cầu thang, vốn nghĩ đi ra gặp nàng, nhưng là… Nàng hơi đỏ mặt, nói không hết ý, Lâm Vãn Vinh cũng hiểu ra: "Tiểu ny tử này thẹn thùng, trong khuê phòng của hảo hữu làm việc không đứng đắn, nay lại cùng đại ca ân ân ái ái, làm tân nương, tự nhiên cảm thấy e thẹn rồi. Hắn kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, âu yếm vuốt ve mái tóc nàng, cười nói: - Có gì mà phải ngượng, chúng ta sinh ra để cho nhau, có mai mối cho phép, không việc gì phải ngại ai hết. "Cái gì mà có mai mối cho phép, đại ca nói khó nghe chết đi được!" Xảo Xảo mặt đỏ như huyết ngọc, khẽ nắm lấy tay đại ca, đôi mắt đẹp bất giác nhìn hắn, nhưng lọt vào trong mắt Lâm Vãn Vinh thì ý vị hoàn toàn biến đổi, hắn chỉ nhìn thấy hai chữ… khiêu khích! Trong lúc hai người âu âu yếm yếm, Xảo Xảo giúp hắn thay y phục, lại chu đáo vuốt phẳng những nếp nhăn. Lâm Vãn Vinh đang muốn lôi kéo trêu chọc nàng lần nữa, bỗng nghe một tiếng đàn khẽ vang lên, một thanh âm u uất của nữ tử từ đâu vọng đến, nhẹ nhàng truyền vào tai hắn: "Quyển tẫn sầu vân, dạ tân sơ tẩy. Ám trần bất khởi, tô nhuận lăng ba địa. Liễn lộ trọng lai, phảng phật đăng tiền sự. Tình như thủ, tiểu lâu huân bị, xuân mộng ca sinh lý." (Thí đăng dạ sơ tình - Ngô Văn Anh (Tống từ) ) Hội đèn rằm sau cơn mưa Mây sầu tan đi, hằng nga tắm đêm sáng rọi Bụi trần vấn vương, quấn quít giăng mắc nhân gian Dưới ánh đèn rằm, con đường mơ màng dĩ vãng Tình như nước, ngập lầu xuân, trong mộng hát tên ai... (hieusol) Một khúc khuê trung oán, vang lên dìu dặt u sầu, như chìm sâu trong nỗi khổ đau vô bờ, lại tựa lời than thở bên tai, khiến người ta mơ hồ có thể thấy hai dòng nước mắt chảy dài đang trên gương mặt nàng. Xảo Xảo khẽ nói: - Ngưng tỷ tỷ sao lại hát khúc này? Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi: - Đây chính là Lạc Ngưng hát ư? Xảo Xảo gật đầu, kéo tay hắn nói: - Đại ca, Ngưng tỷ tỷ tựa hồ có rất nhiều tâm sự, chúng ta xuống trò chuyện với nàng ấy đi. "Không có tâm sự mới lạ đó, nếu là nàng xem ta trên giường với Lạc Ngưng, khẳng định là nàng chịu không nỗi đâu!" Lâm Vãn Vinh thầm thở dài: "Cô nàng Lạc Ngưng này cũng thật là, không có việc gì lại nghe người ta hú hí trên giường. Giờ thì hay ho rồi, đúng là tự chuốc lấy khó chịu. Nhưng nói cho cùng thì ta cũng có phần trách nhiệm, chỉ tại năng lực quá xuất chúng, nam nhân quá mạnh mẽ cũng là một cái tội a!" Xảo Xảo kéo tay hắn, cả hai cùng xuống lầu. Lạc Ngưng ngồi ngay ngắn đối mặt với song cửa, cây đàn đặt trên đầu gối, mười ngón tay xinh xinh khẽ lướt trên dây đàn, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu đang có một tầng sương mờ bao phủ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo một chút đau thương, lẳng lặng nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ. Lâm Vãn Vinh tự nhiên hiểu được tâm sự của nàng, chỉ là việc này không thể trách được, Xảo Xảo và hắn là phu thê, hai người sớm muộn cũng sẽ có ngày này, đêm qua bất quá là làm trước thời hạn, hơn nữa lại có điểm hơi lớn tiếng, không may Lạc Ngưng ở đây lại nghe thấy hết mà thôi. - Ngưng tỷ tỷ … Xảo Xảo sắc mặt đỏ bừng khẽ kêu lên, thân thể mềm mại của Lạc Ngưng liền chấn động, chậm rãi xoay người lại, phản chiếu trong cái nhìn đầu tiên của nàng là mái tóc vấn cao của Xảo Xảo. Nàng đưa ánh mắt đầy phức tạp liếc nhìn Lâm Vãn Vinh rồi mở đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng nói: - Xảo Xảo muội muội, chúc mừng! Xảo Xảo ầm ừ một tiếng, mặt đỏ tận tai, tay ngọc rũ xuống, nhịn không được bước nhanh tới hai bước nắm lấy tay nàng, khẽ gắt: - Ngưng tỷ tỷ, tỷ cũng giễu cợt ta ư! Nàng trở nên bẽn lẽn, mi mục như hoa, dung nhan càng trở nên xinh đẹp, trên gương mặt mang theo vui sướng xen lẫn ngượng ngùng, từ trong khóe mắt vô ý tỏa ra nét xuân sắc nồng đậm. Trong một đêm ngắn ngủi, từ một thiếu nữ non nớt trở thành một thiếu phụ rạng rỡ quyến rũ, chuyển biến này làm Lạc Ngưng vốn quen thuộc với nàng cũng phải chấn động: "Với bộ dạng quyến rũ mà thanh khiết này của Xảo Xảo, chinh phục bất kỳ nam nhân nào nào có gì khó, nhìn ánh mắt mơ màng say đắm của Lâm Vãn Vinh thì biết." Lạc Ngưng cười khổ một tiếng, ánh mắt trộm liếc qua Lâm Vãn Vinh một cái, đầy thâm ý nói: - Ta đâu có giễu cợt, trông thấy dáng vẻ hạnh phúc hân hoan của Xảo Xảo muội muội, ta hâm mộ còn không kịp nữa là. Xảo Xảo không rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng vừa rồi nghe khúc hát vừa rồi, liền biết vị Ngưng tỷ tỷ này có tâm sự, lập tức nắm tay nàng, nén nỗi e thẹn nói: - Tỷ tỷ, người vừa xinh đẹp, lại được tôn là tài nữ, cần gì phải hâm mộ người khác? Chỉ cần tỷ ra nói một tiếng, những đấng lang quân tốt ở Kim Lăng cả thảy đều đợi tỷ tỷ chọn lựa, e là tỷ phải chọn đến hoa mắt mới thôi. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc của người tỷ muội chốn khuê phòng, Lạc Ngưng môi mấp máy vài cái, muốn nói chuyện gì đó, cuối cùng không dám mở miệng. "Cô nàng này vẫn còn quá thiếu dũng khí a, nếu đổi lại là ta, ta liền kéo Xảo Xảo lớn tiếng nói, "ta đều không thích tất cả bọn họ, ta thích lão công của nàng, ta muốn cùng nàng tranh đoạt lão công." Như vậy cũng hơi làm khó Xảo Xảo tiểu bảo bối của ta. Nhưng với tính cách của tiểu bảo bối, nàng tất nhiên sẽ không cùng với Lạc Ngưng giành giưt, khẳng định sẽ nói: "Ngưng tỷ tỷ nếu tỷ thích đại ca, không bằng chúng ta cùng nhau chiếm hữu chàng, một mình ta không chịu nỗi chàng, chàng hôm qua hết lần này đến lần khác hành hạ ta đến nửa đêm, ô ô, ngượng chết được. Chúng ta hai người thờ chung một chồng, thành một giai thoại đồng sàng cộng chẩm, tỷ xem có tốt không." Lâm Vãn Vinh trên mặt đầy xuân quang, mới nghĩ đến một chút, lập tức lại cả kinh: "Ta ngất, nếu tiểu nữu Lạc Ngưng này theo ta, ta chẳng phải là ngủ với Xảo Xảo một ngày, tiếp theo ngủ với Lạc Ngưng một ngày? Thật sự khó a! Chi bằng ba người ba người cùng chung một giường thì hay hơn...!" Hắn nhếch miệng cười dâm đãng, nhìn lại thì thấy Lạc Ngưng cùng Xảo Xảo đều đang kinh ngạc. - Đại ca, huynh cười gì vậy? Xảo Xảo thấy đại ca thủy chung không nói lời nào, kỳ quái hỏi. - Cùng nhau ngủ ..à.. thi hội, ta nói chính là thi hội, tới lúc đó Lạc tiểu thư nhất định có giai tế, sẽ hài lòng thỏa mãn thôi. Lâm Vãn Vinh tìm cách cứu vãn đến toát mồ hôi lạnh: "May mà ta thông minh, nếu không lộn xộn hết cả." Xảo Xảo vui vẻ nói: - Đại ca nói thật đúng, thi hội này vô số tài tử, Ngưng tỷ tỷ nhất định có thể thỏa mãn mong ước rồi, tiểu muội chờ tin tốt lành của tỷ. Nghe Lâm Vãn Vinh nhắc tới thi hội, Lạc Ngưng nhất thời nhớ đến việc hắn đã đáp ứng đêm qua, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nàng kéo tay Xảo Xảo, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt chợt đỏ ửng, khẽ cắn đôi môi hồng, ngượng ngùng nói: - Lâm đại ca, lời huynh nói qua với Ngưng Nhi, Ngưng nhi vẫn ghi tạc trong lòng. - Đại ca, huynh nói gì với Ngưng tỷ tỷ, mà nàng luôn ghi nhớ trong lòng vây? Xảo Xảo nghịch ngợm cười nói. Lâm Vãn Vinh đỉnh đạc cười: - Ồ, không có gì, chỉ là dặn nàng ấy sớm ngủ ngon thôi. Nhắc đến ngủ ngon, Lạc Ngưng tựa như là nhớ tới cái gì, trong miệng nhẹ "ô" một tiếng, trên mặt lại như có thêm ánh lửa. "Quả nhiên là bị tiểu nữu này nghe thấy rồi, mẹ nó, lão tử ta đã lớn tiếng quá rồi!" Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười thầm, Xảo Xảo căn bản là không nghĩ tới Lạc Ngưng lại nghe lén hảo sự của mình, thấy Lạc Ngưng e thẹn không chịu nổi, nàng nhịn không được hỏi: - Ngưng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Lạc Ngưng nào dám ngẩng đầu lên, trên mặt đỏ rực, vội vàng nói: - Ồ không có gì, Lâm đại ca, huynh đêm qua có ngủ ngon không? "Vấn đề này tựa hồ không phải chuyện nàng nên hỏi chứ." Lâm Vãn Vinh khó xử nhìn Xảo Xảo một cái, khẽ cười nói: - Tiểu bảo bối, nàng đêm qua có ngủ ngon không? - A..! Cả hai nữ tử đồng thời kinh hãi kêu lên, mặt đỏ quá mang tai, Xảo Xảo rúc vào lòng Lâm Vãn Vinh, cũng không dám ngẩng đầu lên. gương mặt Lạc Ngưng đỏ rực, không biết lấy dũng khí từ đâu, tiểu thủ vươn ra, trong lúc Xảo Xảo không nhìn thấy mà len lén véo vào lưng Lâm Vãn Vinh một cái, tay nàng nhỏ bé ấm áp, mịn màng còn mang theo một chút run rẩy, đúng là làm tiêu tán hồn phách, xương cốt toàn thân Lâm Vãn Vinh đều trở nên nhũn ra. "Quá lắm rồi, quá lắm rồi, tiểu nương tử của ta còn ở bên cạnh mà nàng lại công khai khiêu khích ta như thế ? Sao bây giờ lại có dạng nữ tử như thế? Nhưng lão tử ta là người đứng đắn, tốt xấu gì cũng phải đợi tiểu nương tử của ta đi đã rồi hãy làm chứ." Không khí trong phòng tràn đầy vẻ thẹn thùng lẫn sự mê hoặc, đối với Lâm Vãn Vinh mà nói càng kích thích: "Trộm tình, chưa kể còn là trộm tình trước mặt tiểu thê tử, nam nhân nào cũng không thể chịu được a!" Lạc Ngưng cũng tự mình cảm nhận được loại không khí này, thân thể mềm mại run rẩy, cả người mềm nhũn, liền muốn ngã vào lòng hắn. - Đại ca, đại ca… Dưới lâu đột nhiên truyền đến một trận hô hoán, tức thì làm hai người nữ tử đang chìm trong mê đắm chợp bừng tỉnh. Lạc Ngưng sắc mặt đỏ bừng, lập tức đứng thẳng lên, vội vàng nói: - Đại ca, ta trở về trước. Nàng không dám để Xảo Xảo nhìn thấy sắc mặt của mình, đôi chân uyển chuyển khẽ xoay lại, chạy vội xuống lầu.