Dịch: Thanh Nhi muội muội Biên dịch: Melly Biên tập: asin Hầu Dược Bạch thấy không có ai ngoài mình đối được, mừng thầm trong lòng, vội khẽ ngâm: - Thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực; Bích thủy trường thiên cổ sắt tương giai. (Hồ thu điện vàng uyên ương liền cánh; Trời cao nước biếc cầm sắt chung đôi.) Câu đối này do hắn trong lúc vội vàng làm ra, mặc dù đối cũng tương đối chỉnh, nhưng lấy uyên ương đối cầm sắt quả có chút khiên cưỡng(2). Câu đối của hắn chỉ miễn cưỡng coi như đối được mà thôi. Đại tiểu thư thấy Lạc Ngưng nhíu mày buồn bực, cảm thấy không đành lòng, nhịn không được quay lại hỏi Lâm Vãn Vinh: - Lâm Tam, câu này ngươi có thể đối được không? Lâm Vãn Vinh đối với Lạc Ngưng còn có chút ngần ngại, lần này tính thả tên họ Hầu, nhường cho hắn đối. Nhưng nghe Đại tiểu thư hỏi như vậy, thuận miệng đáp: - Có thể đối được. Đại tiểu thư lại hỏi tiếp: - So với câu đối của hắn thì có hơn không? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Bản nhân chính là tự học mà thành tài, như thiên mã hành không, không bị câu thúc. Câu đối của hắn sao có thể so sánh với ta chứ. Đại tiểu thư cắn môi nói: - Đã như vậy, ngươi lên đối đi, đạp tên Hầu công tử kia xuống. Lâm Vãn Vinh cả kinh: "Ta không phải nghe lầm chứ, Đại tiểu thư chẳng lẽ là đang sốt cao sao?" Đại tiểu thư thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nửa giận nửa thẹn nói: - Lạc tiểu thư đối với chúng ta có ơn, chúng ta đương nhiên phải báo đáp, đây chính là đạo lý. Nhưng ngươi tuyệt đối không được có ý gì với nàng, nếu mà ngươi dám tơ tưởng đến đó là ngươi có lỗi với Xảo Xảo, với Ngọc Sương, với Tiêu gia chúng ta, có lỗi với …. ta nữa! Lâm Vãn Vinh nghe xong có chút choáng váng: "Có lỗi với Xảo Xảo và Ngọc Sương thì còn có lý, còn có lỗi với Tiêu gia, với nàng nữa thì nghĩa là sao?" Đại tiểu thư nói xong, gương mặt lập tức đỏ ửng, "hừ" một tiếng không thèm nhìn hắn nữa. Lại nói, Lạc Ngưng thấy không ai có ý kiến, Lâm Vãn Vinh hắn lại đang cùng Tiêu Đại tiểu thư nói chuyện say sưa vui vẻ, trong lòng chán nản, khẽ than một tiếng, đang muốn mở miệng thì chợt nghe thanh âm của Lâm Vãn Vinh vang lên: - Lạc tiểu thư, tại hạ cũng xin đối. Lạc Ngưng nghe vậy vui mừng không thôi. Hầu Dược Bạch vội vàng chen vào nói: - Liên đối này là ta đối được trước. "Phì, uổng cho ngươi dám xưng là tài tử, đối câu đối còn phải phân chia trước sau sao, ai đối hay hơn người đó mới có tư cách nói chuyện." Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Hầu công tử không cần phải lo lắng, đợi nghe câu đối của ta xong hãy nói. Câu của Lạc tiểu thư là "Thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực", ta đối "Thiên phong ngọc vũ loan phượng hòa minh." (Gió trời nhà ngọc, loan phượng hòa ca) Mọi người vừa nghe đã minh bạch, câu đối này của Lâm Tam, so về ý cảnh thì còn vượt trên Hầu công tử một bậc. Theo vậy mà nói, lần đối này cũng là gia đinh Tiêu gia giành phần thắng. Lạc Ngưng vừa thẹn vừa mừng, cảm kích liếc nhìn Lâm Vãn Vinh. Hắn đang dương dương đắc ý quay đầu nhìn nàng, ai dè Đại tiểu thư đứng cạnh hắn hầm hừ: - Đắc ý cái gì, chẳng lẽ đã quên vừa rồi ta mới nói cái gì với ngươi, không được có lỗi với Ngọc Sương. Lâm Vãn Vinh "a a" cười trừ, bên kia Lạc Ngưng nét mặt thẹn thùng, e lệ ra liên đối thứ ba: - Ngô đồng chi thượng tê song phượng... ( Đôi phượng cùng đậu trên cây ngô đồng) Câu đối này tựa hồ là tiếp theo câu vừa rồi, mới trước là uyên ương liền cánh, bây giờ lại là phượng đậu ngô đồng. "Chẳng lẽ con bé này thật sự động xuân ý sao?" Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nhìn Lạc Ngưng. Đại tiểu thư sắc mặt hết sức khó coi, câu đối này của Lạc Ngưng rõ ràng có chút ý tứ, chính là có ý tìm phu quân. Đại tiểu thư nghiến răng nói: - Lâm Tam, liên đối này, ngươi không cần phải quản. - Thế tên Hầu tử công tử kia ta quản hay không quản? Lâm Vãn Vinh hỏi. Đại tiểu thư đáp: - Cả hắn ngươi cũng không cần phải quản, để ta quản! Vừa nói xong, Đại tiểu thư liền đứng lên nói: - Lạc tiểu thư, liên đối này của nàng ta xin đối: "Ngô đồng chi thượng tê song phượng; Hạm đạm hoa gian lập tịnh uyên." (Đôi phượng đậu trên cây ngô đồng; Cặp uyên nằm giữa hoa sen thắm.) - Hay quá, hay quá! Lâm Vãn Vinh vốn là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn nên hắn là người đầu tiên vỗ tay cổ vũ, Đại tiểu thư và Lạc Ngưng hai người đều không hẹn cùng trợn mắt nhìn hắn. Người trong sảnh nghe Đại tiểu thư đối, cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bởi hoạt cảnh hai vị tài nữ đối đáp nhau trước giờ không phải dễ dàng thấy được. Lạc Ngưng nghe câu đối của Tiêu Ngọc Nhược, trước là kinh ngạc, sau lại xấu hổ bước đến nắm lấy tay Đại tiểu thư: - Tiêu tỷ tỷ, tỷ cũng tới ghẹo ta nữa sao? Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, huống chi Lạc Ngưng đối với Lâm Tam còn có ơn huệ, Tiêu Đại tiểu thư đành nắm lấy cánh tay nàng cười nói: - Lạc tiểu thư, ba liên đối đều đã xuất ra, nàng cũng đã tuyển ra được ai rồi chứ. Lạc Ngưng cười khẽ một tiếng, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, cười đáp: - Tất nhiên là đã tuyển được rồi, người mà ta tuyển chính là Tiêu tỷ tỷ đó. Hai nàng cười nói vui vẻ, bắt đầu đùa giỡn với nhau. Lâm Vãn Vinh trông thấy trong lòng cảm khái, mới vừa rồi là thế nước lửa không dung, hiện giờ lại thân thiết thế kia, nữ nhân và lão hổ, quả là hai loài đáng sợ nhất thiên hạ. Lạc Viễn kéo tay dẫn Lâm Vãn Vinh tới cạnh lão thái thái, thân thiết nói: - Nãi nãi, đây là đại ca Lâm Vãn Vinh của cháu, huynh ấy cũng có quen biết với phụ thân, rất thân với cháu và tỷ tỷ. Lâm Vãn Vinh cung kình khom người chào hỏi: - Nãi nãi, hôm nay là ngày đại thọ năm mươi tuổi của người sao? Lão thái thái bật cười: - Hài tử này nói bậy bạ gì đó, năm nay ta đã bảy mươi tuổi rồi, sao lại là đại thọ năm mươi chứ. Lâm Vãn Vinh ra vẻ ngạc nhiên: - Cháu thấy lão nhân gia người phúc trạch đầy người, sức khỏe dồi dào, sắc diện hồng nhuận, hạc phát đồng nhan(2), rõ ràng là một phu nhân năm mươi tuổi, lại quên mất hôm nay chính là ngày đại thọ bảy mươi của người, tội lỗi tội lỗi. Lạc Viễn đứng bên cạnh nghe thấy, ngẩng đầu xém sặc sụa: "Da mặt đại ca quả thực là hiếm có, cái gì huynh ấy cũng dám nói ra." Còn lão thái thái thấy hắn tuy chỉ là một tên tiểu gia đinh, nhưng mặt mũi sáng sủa, tài năng phi phàm, trong lòng hoan hỷ, cười nói: - Hài tử nhà ngươi thật là biết nói chuyện, ta thấy vừa rồi ngươi cùng với Ngưng nhi đối đáp, cũng rất là thông minh nhanh trí, các ngươi từ nay về sau phải năng qua lại học hỏi lẫn nhau, nghe chưa! Lạc Ngưng gương mặt đỏ bừng, vội vàng nói: - Nãi nãi yên tâm, cháu từ nay về sau nhất định sẽ cố gắng theo Lâm đại ca học hỏi nhiều hơn. Lâm Vãn Vinh cảm giác sau lưng có bốn đạo hàn quang xạ tới, tên Hầu Dược Bạch kia thì cũng bình thường thôi, nhưng Đại tiểu thư thì sao lại bốc hỏa đến thế? Cho dù hận, thì cũng để Ngọc Sương hận chứ. Thật là khó hiểu! Lâm Vãn Vinh cười hì hì: - Hôm nay là ngày đại thọ của lão nhân gia người, cháu xin chúc cho lão nhân gia trẻ mãi không già, bụng khỏe mạnh, răng cứng chắc, ăn uống ngon miệng, cháu trai cưới được hiền thê, cháu gái gả cho lương tế, con cháu đầy đàn, đại phú đại quý, phúc lộc đầy nhà. Mọi người trong sảnh nghe hắn chúc xong một tràng, không choáng váng thì cũng toát mồ hôi, vô sỉ gặp qua đã nhiều, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như hắn. Cái tên gia đinh của Tiêu gia này cũng không biết là từ hòn đá nào chui ra nữa, nói năng bậy bạ không có chút lễ nghi. Đại tiểu thư nghe xong cũng là vừa tức vừa buồn cười, lại thấy lão thái thái tỏ ra rất vui vẻ, nhịn không được lắc đầu cười khổ: "Tên xấu xa này đúng là trời sinh mồm mép trơn tuột, thiên hạ còn ai không bị hắn gạt đây chứ." Lão thái thái nghe xong cười hớn hở: - Tốt, tốt, phải thưởng, phải thưởng! "Á, kim cương ta còn chưa có dâng tặng, lại đã kiếm được ít tiền!" Lâm Vãn Vinh trong lòng vui sướng, từ trong người lập tức lấy ra một viên kim cương nhỏ, so với viên tặng cho Xảo Xảo thì chỉ bằng một phần ba, nhưng cũng đã nghe thấy có người kinh hãi kêu to. Viên kim cương này trong suốt rực rỡ, lấp lánh đầy màu sắc kỳ lạ, nhìn qua đã biết không phải là vật tầm thường. Những người đã biết chuyện ở Tình Vũ lâu, nhất thời giật mình đại ngộ, đây chính là kim cương đến từ Tây Dương trong truyền thuyết đó sao. Quả nhiên quỷ khóc thần sầu, ngoài sức tưởng tượng. Lạc Ngưng giật mình che miệng, ngẩn ngơ nhìn viên kim cương tỏa sáng lấp lánh kia: "Thật là không nghĩ tới, huynh ấy lại đem kim cương ra làm lễ vật. Mặc dù so ra còn kém viên kim cương huynh ấy đưa cho Xảo Xảo hôm qua, nhưng cũng là vô cùng quý giá, dù tìm khắp Đại Hoa cũng không tìm ra viên thứ ba". Kim cương đối với nữ nhân mà nói đúng là có sức hấp dẫn cực lớn, Lạc Ngưng trong lòng hết sức rối loạn, cả ánh mắt của Đại tiểu thư cũng lộ ra vẻ mê mẩn: "Tên Lâm Tam chết tiệt này, lại có thể ra tay phô trương như thế, hắn trong người có kim cương vậy mà cũng chẳng thấy hắn tặng ta viên nào!" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đem viên kim cương dâng cho lão thái thái rồi cung kính: - Lão thọ tinh, đây là viên kim cương lần trước tại Hàng Châu cháu lấy được từ người Tây Dương, hôm nay là ngày mừng thọ của người, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đàng hoàng, đành lấy tạm viên đá nhỏ này làm quà sinh nhật, lão nhân gia đại đức đại lượng, xin đừng trách cháu chỉ dâng lễ mọn. Lão thái thái nhận lấy viên kim cương cầm lên xem xét, hết sức vui vẻ: - Hài tử này, ngươi tặng một phần đại lễ như vậy, lại còn nói cái gì mà lễ mọn. Ngưng nhi, tổ mẫu cũng già rồi, viên kim cương này là tâm ý của Lâm ca, ta đem nó tặng lại cho cháu, cháu phải giữ gìn nó cho tốt, chớ để phụ tâm ý của Lâm ca nhé. Trời ơi! Lão thái thái, người nói vậy không phải là muốn dọa chết người chứ, Lâm Vãn Vinh thoáng nhìn lướt qua, đã thấy Đại tiểu thư dùng ánh mắt sát nhân chằm chằm nhìn mình: "Cái này sao lại trách ta chứ, lão thái thái đã bảy tám mươi tuổi, nghĩ gì nói đó, cái này không có liên quan gì đến ta!" Lạc Ngưng nghe được ý tứ trong lời của lão thái thái, nửa thẹn nửa giận, ngại ngùng chưa dám nhận. Nhưng mà quả thực nàng quá thích viên kim cương này, đành im lặng nhận lấy, cầm chặt trong tay, xoay qua xoay lại ngắm nghía. Chiêu này của Lâm Vãn Vinh quả thực tổn hao cực kỳ, mọi người đều biết sự tình tại Hàng Châu của hắn, nên việc một tên gia đinh nho nhỏ như hắn lại có thể đưa ra một viên kim cương cũng không có gì là ký quái. Chỉ là thấy sắc mặt của Tiêu đại tiểu thư không được tốt, mọi người tuy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ đành trong lòng mà thôi. "Ài, lão tử luôn luôn đối với bản thân yêu cầu rất thấp, vậy mà đến lúc này toàn đặt vào hoàn cảnh khó xử, thật là không biết nên sống ra sao!" Lâm Vãn Vinh đang tưng tửng nghĩ thầm, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người xướng lên: - Thành vương gia thế tử, Trữ tiểu vương gia giá đáo. Vừa nghe xong tất cả đều loạn cả lên, mọi người đều thầm thì bàn tán, tựa hồ vị Trữ tiểu vương gia này quả là nhân vật rất đáng quan tâm, đến cả những người này giờ vẫn ngồi yên như Trình Đức, Đào Vũ trên mặt cũng đều lộ nét vui mừng. Lâm Vãn Vinh nghe được cái gì mà Vương gia, thế tử thì có điểm nhức đầu: "Rắm chó cái gì chứ, chỉ là ỷ vào phúc ấm tổ tông mà ra vẻ uy phong hiếp người, mẹ nó chứ, ta khinh bỉ ngươi." Lạc Mẫn sớm đã bước ra ngoài phủ nghênh đón một người vào, người này khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu đội tử kim hà(3), thân mặc áo bào thêu hình rồng vàng uốn lượn, thân hình cao ráo, bước chân nhẹ nhàng phong độ, trên miệng khẽ lộ nét cười, khí chất cao nhã, chỉ nhìn qua là biết không phải kẻ tầm thường. "Đây là Trữ tiểu vương gia gì đó phải không? Cái gì mà vương tử long tôn, trông quả nhiên là ra vẻ này nọ." Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới ngày tại Bạch Liên giáo gặp chủ tử của Đào Đông Thành: "Không lẽ là hắn?" Lâm Vãn Vinh vỗ đầu đứng lên. (1)Nói Hầu Dược Bạch đối miễn cưỡng vì uyên ương là động vật, mà hắn lại đưa đồ vật để đối (cầm sắt _ đàn sáo) (2)Hạc phát đồng nhan: thành ngữ ý là tóc tuy bạc nhưng dung mạo còn trẻ trung (3) Tử kim hà: 1 loại mũ của nam giới (chỉ thân vương quý tộc mới được dùng)