8h30’ sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh đi xe đến trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Hồ. Từ sau khi Hà gia sụp đổ, địa vị của Tô gia ở Giang Nam đã vững chắc hơn không ít, tập đoàn Lục Hồ cũng đã trở thành lá cờ đầu của Giang Nam. Bởi vì tập đoàn Lục Hồ được đưa lên một tầm ới nên ban tổ chức đã xếp chỗ ngồi của Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh là ở hàng đầu, cùng ngồi với các nhà doanh nhân nổi tiếng trong và ngoài nước. Mặc dù trong 2 năm qua, Tô Vũ Hinh đã bộc lộ tài năng của mình trong thương giới ở Giang Nam nhưng mà số lần nàng gặp được các nhà doanh nhân lớn khác cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên khi Tô Vũ Hinh và Diệp Phàm ngồi xuống thì bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang 2 người. Nguyên nhân chủ yếu là Tô Vũ Hinh cùng Diệp Phàm quá trẻ. Thật sự là quá trẻ. Đối mặt với từng ánh mắt tò mò kia, Tô Vũ Hinh theo lễ tiết mà mỉm cười, mà Diệp Phàm thì thờ ơ, không quan tâm, ánh mắt của hắn luôn nhìn vào cửa của hội trường. Đối với Diệp Phàm mà nói, hắn tham gia hội nghị này chỉ là vì muốn thấy phong thái dp Diệp Văn Hạo, những người này không có quan hệ với hắn. Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm đã vô ý toát ra vẻ cao ngạo khiến cho những vị doanh nhân này cảm thấy có chút không vui, bất quá cũng không có biểu hiện ra ngoài. Thấy vậy, trong lòng Tô Vũ Hinh thở dài, đột nhiên nàng liền đoán ra thâm ý của Tô Hồng Viễn khi phái nàng và Diệp Phàm đến tham gia buổi hội nghị này. -Xin lỗi, tôi suy nghĩ mãi, mới nghĩ ra tại sao ông nội lại để tôi và anh đến tham gia hội nghị này. Do dự một chút, Tô Vũ Hinh tràn đầy áy náy nói với Diệp Phàm. -Tại sao? Diệp Phàm đều đem tâm tư đặt trên người Diệp Văn Hạo, nên nghe Tô Vũ Hinh nói thế thì thuận miệng hỏi. -Ông nội muốn thử quan hệ giữa anh và Diệp gia. Tô Vũ Hinh nhẹ nói. -Oh, thì ra ông nội của cô cho rằng tôi có quan hệ với Diệp gia à? Diệp Phàm cười khổ: -Vậy thì ông nội cô tính sai rồi, tuy rằng tôi mang họ Diệp nhưng mà tôi lại không có chút quan hệ gì với Diệp gia kia cả. -Diệp thần y, ông nội của tôi buôn bán cả đời, thái độ làm người rất thực tế, anh đừng để ý. Dường như lo lắng Diệp Phàm tức giận, Tô Vũ Hinh liền giải thích. Nghe Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm muốn nói cái gì, đột nhiên lại phát hiện cả hội trường trở nên yên tĩnh trở lại. Đúng vậy. Trong nháy mắt, cả hội trường liền yên lặng như tờ. Dưới ánh đèn, mọi người đều nhìn về cửa hội trường. Trong Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một người nam nhân trung niên đi vào hội trường. Nương ngọn đèn, có thể rõ ràng thấy được dáng người của nam nhân trung niên này không cao lớn lắm, cũng rất rắn chắc, mặt hình chữ quốc, diện mạo không nói anh tuấn, rất bình thường. Nhưng mà. Ở một khắc này. Khi thấy được người nam nhân trung niên này. Thì tất cả mọi người đều khẩn trương, nín thở. Bởi vì. Người này tên là Diệp Văn Hạo. Là đời sau của một gia tộc hồng sắc. Là một nhân vật đã thoái ẩn giang hồ, lưu lại nhiều truyền thuyết trong giang hồ. Trên người hắn không có cái kiểu ăn trên ngồi trước của người nối nghiệp đời thứ 3 của Diệp gia, cũng không có sự sắc sảo của nhân vật từng đứng đầu Thanh Bảng, có chính là nội liễm. Trọng kiếm vô phong. Đây chính là hình dung thỏa đáng nhất. Đối mặt với hơn một ngàn ánh mắt, vẻ mặt hắn cũng tỏ ra bình tĩnh, giống như một chiếc giếng cổ, bước chân mạnh mẽ mà trầm ổn. 6 vị đại lão quan trường Giang Nam đi phía sau hắn, một đám ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn như không có đem hắn để vào mắt. Nhưng mà nếu cẩn thận qua sát có thể thấy được ánh mắt của 6 người đều nhìn vào bóng lưng của hắn. Trong ánh mắt của bọn họ chỉ có một loại cảm xúc: kính sợ ! Thấy được thân ảnh của Diệp Văn Hạo, Diệp Phàm có chút ngạc nhiên. Ngạc nhiên, không phải là bởi vì khí chất trọng kiếm vô phong cyar Diệp Văn Hạo mà bởi vì Diệp Văn Hạo cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Đúng vậy. Là quen thuộc. Cảm giác kia giống như là hắn đã gặp người này ở nơi nào nhưng mà lại không nhớ ra. Ngay tại khi Diệp Phàm ngây người, đồng tử của Diệp Văn Hạo phóng lớn, bước chân hơi dừng một tí, hắn cảm ứng được khí tức võ giả trên người Diệp Phàm, hơn nữa đã đoán được thực lực của Diệp Phàm. Phát hiện này làm cho hắn nhịn không được, thâm nhìn Diệp Phàm một cái. Chỉ liếc mắt nhìn một cái. Lại làm cho lòng hắn nhấc lên kinh đào cự lãng. Một cảm giác khiếp sợ tràn ngập nội tâm của hắn, thậm chí hắn hoài nghi bản thân đã xuất hiện ảo giác. Thân là cao thủ Tiên Thiên cảnh, Diệp Văn Hạo có lực ý chí cùng lực khống chế cường đại, tuy rằng trong lòng chấn kinh nhưng mà hắn cũng không đem phần khiếp sợ biểu hiện ra mặt, thấm chi ngay cả bước chân cũng không thay đổi, mà giống như là không có gì, đi đến vị trí trung ương trên đài chủ tịch. Rất nhanh, Diệp Văn Hạo đã ngồi xuống, mà 6 vị đại lão kia cũng ngồi vào vị trí của mình. Mọi người ngồi xuống, một đại lão lên cầm lấy microphone, bắt đầu nói: -Cảm ơn mọi người đã bỏ mọi công việc để đến đây tham gia vào buổi hội nghị….. “Bành bạch” Vị đại lão kia nói vài câu, mọi người trong hội trường liền vỗ tay. Mặc dù Diệp Phàm không có hứng thú với cái hội nghị này nhưng mà vì phần hiếu kỳ với cái cảm giác quen thuộc của mình với Diệp Văn Hạo, hắn còn thật sự nghe Diệp Văn Hạo nói chuyện, hơn nữa hắn suy đoán mình đã gặp Diệp Văn Hạo ở chỗ nào. Nhưng mà. Thẳng cho đến khi hội nghị kết thúc, Diệp Phàm vẫn không tìm thấy được ký ức nào có liên quan đến Diệp Văn Hạo. Hắn có thể khẳng định, trong 20 năm qua, hắn chưa bao giờ gặp Diệp Văn Hạo. Điều này làm cho hắn nghĩ hoài không ra. Hội nghị kết thúc, Diệp Văn Hạo cùng vài vị đại lão rời khỏi hội trường. -Tiểu Vương, trở về cậu hãy đem toàn bộ tư liệu của nhân viên tập đoàn Lục Hồ tham gia buổi hội nghị lần này đưa cho tôi. 10’ sau, Diệp Văn Hạo ngồi trong một chiếc xe có biển số xe chính phủ, nói với thư ký kiêm tài xế của mình: -Cố gắng làm nhẹ một chút. -Vâng. Thư ký Tiểu Vương liền trả lời rồi ghi vào Laptop. Diệp Văn Hạo nhắm mắt lại, nhìn như đang nghỉ ngơi nhưng lại đang suy nghĩ về chuyện 20 năm trước.