Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 24 : Không chết cũng phải lột da

2 chiếc xe cảnh sát rời đi, bất quá vẫn còn 1 tên cảnh sát ở lại chờ xe cứu thương, đưa Cẩu Vĩ đi bệnh viện. Tô Phi Vũ cũng ở lại. Đưa mắt nhìn Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế bị cảnh sát mang đi thì hắn liền tỏ ra hưng phấn. Hưng phấn là bởi vì hắn biết nếu Diệp Phàm rơi vào trong tay cảnh sát, Cẩu gia tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Phàm ra ngoài dễ dàng được. Giống như xác minh suy đoán của hắn là đúng, đột nhiên điện thoại của hắn rung lên. Lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình thì Tô Phi Vũ thấy người gọi đến là Cẩu Chí Phong. - Chú Chí Phong. Có lẽ là trong lòng hổ thẹn nên sau khi nghe máy, Tô Phi Vũ liền tỏ ra khách khí. - Tiểu Tô, chú vừa mới nhận được điện thoại, nghe nói cháu cùng Tiểu Vĩ đang uống rượu ở quán Bar, kết quả là uống say, rốt cuộc là có chuyện gì? Mặc dù Cẩu Chí Phong biết được chuyện này từ Từ Cầm nhưng mà Từ Cầm là một nữ nhân vô cùng âm hiểu, lời nói của Từ Cầm cũng không thể tin tưởng hoàn tonaf. Trong lòng Tô Phi Vũ lộp bộp, do dự một chút rồi nói: - Chú Chí Phong, là như vậy, tối nay cháu cùng với Tiểu Vĩ đến quán Bar uống rượu hơi nhiều, lúc lái xe thì Tiểu vĩ chạy hơi nhanh, thiếu chút nữa là đụng vào người khác, kết quả người nọ cùng tiểu Vĩ xảy ra tranh chấp, lại động thủ đánh Tiểu Vĩ. - Người kia có địa vị gì? - Hắn là một bác sĩ, trước mặt đang chữa bệnh cho chị họ của cháu là Tô Vũ Hinh. Tô Phi Vũ do dự một chút rồi nói thật. Cẩu Chí Phong nghe vậy, trầm mặc. Tô Phi Vũ lại bổ sung: - Lúc ấy cháu thấy bọn họ nảy sinh tranh chấp, muốn để cho Tiểu Vĩ nói lời xin lỗi với người kia, kết quả không đợi Tiểu Vĩ nói xin lỗi, người kia liền động thủ. - Người kia có thể trị bệnh cho Tô nha đầu? Cẩu Chí Phong mở miệng lần nữa, một châm thấy máu. Tô Phi Vũ hơi trầm ngâm, rồi nói: - Trị không hết, bất quá có thể khống chế được bệnh tình của chị họ. - Đã như vậy chú sẽ nể mặt Tô lão gia tử mà lưu lại một cái mạng chó cho hắn. Cẩu Chí Phong hơi trầm ngâm rồi làm ra quyết định. "Đô... Đô..." Tô Phi Vũ đoán được Cẩu Chí Phong sẽ làm cái gì, trong lòng không ngừng cười lạnh: - Hắc, tiểu tạp chủng, mày cho rằng có chút y thuật, có chút công phu mà xạo quần sao? Xã hội không phải là nơi mà mày có thể làm những chuyện này. … Đối với mọi chuyện Diệp Phàm cũng không biết, lúc này hắn cùng Tô Cẩm Đế ngồi trong một chiếc xe cảnh sát, dưới sự giám thị của mộ tên cảnh sát, đi đến đồn công an Xuân Giang đường. - Anh Lý, nếu tên tiểu tử này dám gây chuyện ở bãi của Kiều Bát Chỉ, có phải hắn là người của Đông Hải bang không? Trong một xe cảnh sát khác, một gã cảnh sát tên là Vương Khải hỏi sở trưởng Lý Bân, mặc dù hắn chỉ là một tên cảnh sát nho nhỏ nhưng mà hắn cũng biết ở Hàng Hồ có 2 bang phái lớn, một là Đông Hải bang, và một là Thanh Hồng bang mà Từ Cầm là người đại biểu cho bang phái này. Chính xác ra, nam nhân của Từ Cầm chính là người đại biểu cho phân hồ Thanh Hồng bang tại Hàng Hồ. - Không phải. Trong tay Lý Bân cầm một điếu thuốc, chân mày nhíu lại, tinh quang trong mắt lóe lên: - Nếu như là người Đông Hải bang thì Từ Cầm sẽ không để chúng ta ra mặt, mà sẽ dựa vào quy củ của giang hồ để xử lý. - Đó chính là mãnh long quá giang rồi? Vương Khải nghĩ đến thảm trạng của Cẩu Vĩ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn biết nếu lúc này Diệp Phàm không phối hợp, lấy tố chất của những tên cảnh sát lú này nếu không có súng thì không sẽ khống chế được Diệp Phàm. - Hẳn là như thế. Lý Bân gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì, lời nói xoay chuyển: - Nhưng không chỉ dừng lại ở mãnh long quá giang đơn giản như vậy. - Tại sao? - Người đánh bị thương là Cẩu Vĩ, mà Cẩu Vĩ lại đi cùng Tô Phi Vũ, mà tên kia lại ở chung với Tô Cẩm Đế, ở đây có chỗ lừa dối. Lý Bân như có điều gì suy nghĩ nói. Vương Khải tức giận nói: - Anh Lý, theo như anh noi thì tên tiểu tử kia gây chuyện ở quán Bar, chẳng khác gì là tát vào mặt Từ Cầm hay Kiều Bát Chỉ, Từ Cầm phải dứng ra nhưng mà nàng cũng biết khó đối phó với tên tiểu tử kia, đồng thời đoán được chuyện này có chút kỳ quái cho nên không có trực tiếp xử lý, mà là đùa bỡn, ném củ khoai lang nóng này qua chúng ta, đây cũng chính là con mja nó âm hiểm. - Đúng là rất âm hiểm, nhưng không phải không thừa nhận, thân là nữ nhân của Kiều Bát Chỉ, một đòn này của nàng rất đẹp. Tinh quang trong mắt Lý Bân lóe lên: - Một mặt nếu như tên tiểu tử kia không phối hợp, tỏ ra phản kháng thì đây chính là khiêu chiến với cảnh sát và luật pháp, kết quả sẽ rất rõ. Mặc khác, mặc dù tên tiểu tử kia đến cục cảnh sát. Về sau chuyện này cũng sẽ không có quan hệ đến nàng. Như vậy, nàng vừa có thể bảo vệ mặt mũi của mình vừa có thể tránh khỏi xung độ với tên tiểu tử kia. - Anh Lý, vậy chúng ta làm sao bây giờ? - Hoàng đế không vội, thái giám như cậu gấp cái gì? Lý Bân tức giận trợn mắt nhìn Vương Khải một cái, sau đó vạch trần đáp án: - Tạm thời không nói đến chỗ lừa dối bên trong chuyện này, mặc dù không có lừa dối, lấy mạng lưới liên lạc của Cẩu Chí Phong ở cục cảnh sát thì chuyện này còn chưa tới phiên chúng ta quản, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được. “Reng…Reng” Lý Bân vừa nói xong thì điện thoại trong xe vang lên. Nhanh vậy sao? Trong lòng Lý Bân vằ động, lấy điện thoại lên thì thấy người gọi điện đến chính là Phó cục trưởng của phân cục. - Lưu cục trưởng. Mặc dù là biết mục đích của cuộc điện thoại này nhưng Lý Bẩn lại giả ngu. - Tiểu Lý, tôi vừa mới nghe nói chỗ của cậu xảy ra một vụ án đánh nhau nghiêm trọng, đúng không? Phó cục trưởng Lưu Bảo Quân không có vòng vo, đi thẳng vào vấn đề. Lý Bân vội vàng đáp lại: - Đúng vậy, Lưu cục trưởng, trước mắt hung thủ đã bị chúng tôi bắt giữ, đang trên đường trở về. - Tiểu Lý, dựa vào những chứng cớ khác thì tên hung thủ này có liên quan đến những vụ án khác, vì muốn điều tra nên đội cảnh sát hình cảnh sẽ nhận người này, một lát nữa Trương đội trưởng bên đội hình cảnh đến dẫn người, cậu phải giao người ra, hiểu chưa? Lưu Bảo Quân không nhanh không chậm nói, giọng nói không thể nghi ngờ. Lý Bân vội vàng nói: - Xin Lý cục trưởng yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. "Đô... Đô..." Lý Bân vằ nói xong thì Lưu Bảo Quân cũng đã cúp điện thoại. Lý Quân thấy vậy thì thở phào, sau đó nói: - Lưu cục trưởng điện thoại tới, đội hình cảnh muốn giải hung thủ đi. Đại khái bọn họ sẽ tới cục cảnh sát, trước khi bọn họ tới thì các cậu phải tiến hành tra hỏi đơn giản hung thủ, làm tốt ghi chép, không để cho đội hình cảnh nói chúng ta thì biết lấy tiền lương mà không biết làm việc. - Vâng, sở trưởng. Mọi người cùng lên tiếng lĩnh mệnh nhưng trong lòng đều hiện ra một ý niệm: Bị đội hình cảnh mang đi, tên tiểu tử kia không chết cũng phải lột da. 10’ sau, 2 chiếc xe cảnh sát chạy đến đồn công An Xuân Giang, 2 người Diệp Phàm và Tô Cẩm Đế bị chia ra, đưa 2 vào phòng khác nhau để tiến hành thẩm vấn. - Tối nay, tôi cùng Diệp Phàm đại ca đến quán Bar chơi…. Trong phòng thẩm vấn, Tô Cẩm Đế dựa theo lời của tên cảnh sát, đem mọi chuyện tối nay kể ra, sau đó tức giận bất bình nói: - Tên Cẩu Vĩ khốn khiếp kia chẳng những lái xe đụng Diệp đại ca, hơn nữa nói năng lỗ mãng, thậm chí còn muốn động thủ đánh người, quả là đáng đời mà. - Cậu có thể trở về. Tên cảnh sát thẩm vấn cũng không có để ý đến Tô Cẩm Đế, từ đầu đến cuối hắn chỉ nói 2 câu. Sở dĩ như thế là bởi vì hắn biết có viết cũng như không, cũng không thể hướng đi của câu chuyện này. Chính xác ra mà nói thì không thể nào thay đổi được bi kịch của Diệp Phàm. - Diệp đại ca đâu ? Tại sao anh ấy còn chưa ra ? Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tô Cẩm Đế không tìm thấy Diệp Phàm thì hỏi. đến cục cảnh sát. - Cho dù hắn thẩm vấn xong cũng không đi ra được. Một tên cảnh sát không nhịn được mà nói. - Tại sao? - Hắn đã đánh, làm cho người ta trọng thương, sẽ bị pháp luật trừng phạt. Tên cảnh sát kia vừa nói vừa nhìn Tô Cẩm Đế: - Cho nên cậu không cần chờ hắn, đi nhanh lên. Bị pháp luật trừng phạt? Tô Cẩm Đế muốn giải thích cái gì nhưng thấy tên cảnh sát kia đã trở lại phòng làm việc. Vì thế Tô Cẩm Đế cũng không có chạy vào, hắn ý thức được chuyện này khó giải quyết, cho nên hắn liền gọi điện thoại cho Tô Hồng Viễn. - Thật xin lỗi, thuê bao quý khách… Nghe được những lời này, Tô Cẩm Đế liền sững sờ ngay tại chỗ. Rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần, không cam lòng mà gọi lại cho Tô Hồng Viễn, nhưng vẫn không được. Mắt thấy không gọi được cho Tô Hồng Viễn, Tô Cẩm Đế gấp đến độ nghĩ đập điện thoại di động, bất quá cuối cùng hắn bấm số của Tô Hồng Viễn. - Chị, không xong rồi, Diệp đại ca đả thương Cẩu Vĩ, cảnh sát nói Diệp đại ca phạm vào trọng tội, sợ rằng phải ngồi từ. Điện thoại được chuyển, Tô Cẩm Đế liền gấp gáp nói, gấp đến nỗi 2 mắt đều đỏ lên. Hả? Đầu bên kia điện thoại, Tô Vũ Hinh bị những lời nói của Tô Cẩm Đế làm cho ngẩn ra. - Chị, vừa rồi em gọi điện cho ông nội nhưng không được, chị mau nghĩ biện pháp liên lạc với ông nội để cứu Diệp đại ca đi. Tô Cẩm Đế thấy Tô Vũ Hinh không lên tiếng, vội vàng nhắc nhở. “Hô” Lại nghe Tô Cẩm Đế nói tiếp, Tô Vũ Hinh hít sâu một hơi, cố gắng làm ình tỉnh táo, trầm giọng hỏi: - Cẩm Đế, rốt cuộc là có chuyện gì? - Chị, chuyện làm như vậy… Tô Cẩm Đế kể xong mọi chuyện, liền mắng: - Nhất định là tên khốn kiếp Tô Phi Vũ kia cấu kết với Cẩu Vĩ, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội… - Cẩm Đế, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ông nội đang ở trên máy bay trở về Hàng Hồ, chị cũng không liên lạc được, em cứ ở đó, chị ra sân bay đón ông nội. Tô Vũ Hinh liền làm ra quyết định. Mặc dù nàng đã tiếp nhận phần lớn sản nghiệp của Tô gia nhưng mà nàng không có quan hệ với người trong cục cảnh sát, chuyện này chỉ có Tô Hồng Viễn ra mặt mới có thể giải quyết