Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 23 : Con gặp chuyện không may, cha ra mặt
Sợ.
Tô Phi Vũ sợ.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Diệp Phàm một lần nhưng mà hắn vẫn cảm giác được Diệp Phàm là một người chảy dòng máu kiêu ngạo.
Nhưng mà.
Hắn không ngờ Diệp Phàm có y thuật hơn người, hơn nữa lại có võ lực khủng bố như thế.
Càng làm cho hắn nằm mơ không nghĩ tới chính là Diệp Phàm không động thì thôi, động thì như bôi lôi, không nói tiếng nào liền đánh cho Cẩu Vĩ trở nên tàn phế.
Mà mới vừa rồi khi nhìn phải ánh mắt của Diệp Phàm, trong lòng hắn đã nghĩ: Diệp Phàm biết hắn là kẻ giở trò ở sau lưng, kế tiếp hắn sẽ rập khuôn theo Cẩu Vĩ.
Cửa quán rượu, Trương Lỵ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cẩu Vĩ cùng Tô Phi Vũ nằm ở trên mặt đất.
Nàng cố gắng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi trong quán Bar, hình ảnh 2 người này tỏ ra ngưu bức.
Nhưng mà.
Vô luận nàng cố gắng như thế nào, đều không thể nghĩ lại được.
- Diệp... Diệp đại ca!
So ra mà nói thì trong lòng Tô Cẩm Đế lại tỏ ra hưng phấn.
Bởi vì Phúc bá nói Diệp Phàm là cao thủ võ học, Tô Cẩm Đế từng muốn biết Diệp Phàm đã đạt đến cảnh giới nào nhưng mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp Phàm chỉ ra tay hời hợt đã đánh cho Cẩu Vĩ trở nên tàn phế.
Nghe được tiếng la của Tô Cẩm Đế, trong lòng Tô Phi Vũ liền động, hắn liền ôm lấy chân của Tô Cẩm Đế.
- Anh làm gì đó?
Cả người Tô Cẩm Đế chấn động, giương mắt lạnh lẽo nhìn Tô Phi Vũ, hỏi.
- Cẩm…Cẩm Đế, mặc dù tôi rất thân với Cẩu Vĩ nhưng mà chuyện mới vừa rồi không có liên quan đến tôi.
Giờ phút này, ánh mắt của Tô Phi Vũ giống như là ánh mắt của nô tài nhìn vào chủ nhân, hắn cầu xin:
- Diệp thần y đã hiểu lầm tôi, cậu hãy giải thích giùm tôi đi.
- Hiểu lầm?
Tô Cẩm Đế cũng không phải là ngu ngốc, ngược lại, thấy Diệp Phàm tức giận thì hắn liền đoán được có chuyện lừa dối, lập tức nở ra nụ cười lạnh:
- Một mình anh đi giải thích đi.
- Cẩm Đế, cậu là em họ của tôi, cậu không thể trơ mắt nhìn tôi bị Diệp thần y hiểu lầm a.
Tô Phi Vũ tiếp tục cầu xin, dường như hắn cũng biết nếu như Tô Cẩm Đế không giúp hắn thì Diệp Phàm sẽ rat ay với hắn, sau đó trong lòng hắn vừa động, liền nói thêm:
- Cẩm Đế, nếu để cho ông nội biết chuyện này thì cậu cũng rất khó giải thích a.
- Buông ra.
Mắt thấy Tô Phi Vũ nói đến Tô Hồng Viễn thì Tô Cẩm Đế không khỏi cảm thấy có chút căm tức, hắn liền rút chân ra rồi nhìn về phía Diệp Phàm.
- Hiện giờ đã có lòng tin có thể giẫm lên tên phế vật này chưa?
Thấy được ánh mắt của Tô Cẩm Đế, Diệp Phàm cũng không có động thủ với Tô Phi Vũ, khuôn mặt lạnh lùng nở ra một nụ cười, rất nhạt, cũng rất ấm lòng.
Có lòng tin sao?
Theo bản năng Tô Cẩm Đế nhìn thoáng qua Tô Phi Vũ đang quỳ ở dưới đất, trong nháy mắt đã hiểu dụng ý của Diệp Phàm, thân thể không khỏi run lên.
Sau đó, 2 mắt hắn phiếm hồng nhìn Diệp Phàm, nặng nề gật gật đầu.,
“Bộp”
Đúng lúc này, Lưu Cầm từ trong quán Bar đi ra.
Không biết là bởi vì Diệp Phàm không có tiếp tục động thủ, hay là bởi vì nhìn thấy Lưu Cầm dẫn người xuất hiện, Tô Phi Vũ sợ Lưu Cầm thấy được bộ dạng quỳ của mình nên liền giãy dụa đứng lên, bất quá cũng không dám kêu gào cùng với Diệp Phàm.
Ánh mắt Lưu Cầm như đao nhìn thoáng qua Tô Phi Vũ, sau đó nhìn về Cẩu Vĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Phàm.
Thấy được khuôn mặt không chút thay đổi của Diệp Phàm, trong đầu Lưu Cầm không khỏi nhớ lại cảnh Diệp Phàm ra tay đánh Cẩu Vĩ, đôi mi thanh tú nhíu lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Ngưng trọng là bởi vì nàng nhận ra thân thủ của Diệp Phàm rất lợi hại, lợi hại như thế nào thì nàng không biết nhưng ít ra so với những tên bảo vệ ở quán Bar này thì Diệp Phàm cũng mạnh hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn là nàng đã nhìn ra Diệp Phàm không phải là một ngươi nhân từ nương tay.
Hiểu được điểm này, nàng cũng không muốn quản chuyện này, nàng tình nguyện đắc tội Tô Phi Vũ vậy cũng không muốn đắc tội Diệp Phàm!
Nhưng nàng cũng biết, nàng là bà chủ của quán Bar này, trước cửa quán Bar xảy ra chuyện, nếu nàng không quan tâm thì những người khách khác sẽ không có cảm giác an toàn.
Nếu như thế, này sau quán Bar của nàng sẽ không thể làm ăn được nữa.
Quan trọng hơn nữa, ai cũng biết được nàng là nữ nhân của Bát gia, có người gây chuyện ở đây chẳng khác gì gián tiếp tát vào mặt của Bát gia.
Nàng phải đứng ra làm những thứ này.
- Tô thiếu, xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, Từ Cầm liền nhìn vào Tô Phi Vũ, biết rõ còn cố hỏi.
- Cẩu Vĩ không biết uống thuốc gì, lái xe nhanh đụng vào Diệp thần y, kết quả chọc giận Diệp thần y, bị Diệp thần y giáo huấn một trận!
Tô Phi Vũ đã trấn định lại, hắn nhìn ra được Từ Cầm dẫn người ra đây là có mục đích cho nên hắn cũng thông minh, đem chuyện này nói rõ ra, không có liên quan đến mình.
- Diệp tiên sinh, chào cậu, tôi là bà chủ của quán Bar này, Từ Cầm.
Nghe Tô Phi Vũ nói thế, Từ Cầm lấy lại bình tĩnh rồi nhìn vào Diệp Phàm.
- Tôi không biết cô.
Diệp Phàm hờ hững nhìn Từ Cầm, sau đó nhìn những tên đại hán phía sau lưng Từ Cầm, hỏi :
- Cô đem nhiều người ra như vậy là vì muốn ra mặt cho bọn hắn ?
- Diệp tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không phải ra mặt cho bọn họ, mà là chuyện này xảy ra ở trước cửa quán Bar, về tình về lý thì tôi cũng nên ra hỏi chuyện gì đã xảy ra, để cho những khách nhân một cái công đạo.
Lời nói của Diệp Phàm làm cho lòng Từ Cầm trầm xuống nhưng mà nàng cũng không có giao phong chính diện với Diệp Phàm, mà là cố gắng khắc chế.
Diệp Phàm khẽ nheo mát, ngó chằm chằm vào Từ Cầm, dường như muốn nhìn thấu Từ Cầm :
- Bây giờ cô đã biết chuyện gì rồi, cô muốn làm gì ?
- Cẩu thiếu gia sai, hắn bị Diệp tiên sinh dạy dỗ là đúng, không trách được người khác.
Lưu Cầm nghe vậy, áp chế cơn giân trong lòng, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ.
Nghe Từ Cầm nói thế, Diệp Phàm không nói gì nữa, vỗ vỗ vai Tô Cẩm Đế, ý bảo rời đi.
"Ô ô... Ô ô..."
Nhưng mà đột nhiên lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, 2 chiếc xe cảnh sát chạy tới.
“Phù”
Mắt thấy cảnh sát tới, trong lòng Từ Cầm thầm thở phào nhẹ nhỏm, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh mà người khác không dễ nhìn thấy.
Bá!
Cùng lúc đó, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại, ánh mắt như đao ngó vào Từ Cầm.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm, sắc mặt Từ Cầm hơi đổi, chỉ cảm thấy trái tim như thoát ra khỏi lồng ngực,
- Có chuyện gì đây?
Cùng lúc đó, 2 chiếc xe cảnh sát dừng lại, 5 tên cảnh sát xuống ce, một bên đi về phía Diệp Phàm và Tô Cẩm Đế một bên lớn tiếng chất vấn.
- Đồng chí cảnh sát, tôi là Lưu Cầm, là chủ quán Bar này.
Lưu Cầm lấy lại tinh thần, chủ động nghênh đón, giải thích:
- Mới vừa rồi có vị khách nhân dường như đã uống nhiều rượu nên lái xe quá nhanh, thiếu chút nữa là đụng phải vị Diệp tiên sinh này.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Cầm chỉ vào Diệp Phàm, tiếp tục nói:
- Diệp tiên sinh có chút tức giận, liền dạy dỗ người này.
- Gọi 120, trước tiên đưa người bị thương đến bệnh viện.
Thấy khuôn mặt đầy máu, xương đùi nhô lên của Cẩu Vĩ, thì tên cảnh sát cầm đầu giật mình, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Phàm, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi là Lý Bân sở trưởng đồn công an, vì muốn điều tra chân tướng sự việc nên tôi mời cậu theo chúng tôi đến đồn công an để ghi chép.
Diệp Phàm khẽ cau mày, không có lên tiếng.
- Tôi cam đoan với cậu, chúng tôi sẽ không để ai oan uổng, cũng không để bỏ qua người phạm tội.
Lý Bân thấy thế, sợ Diệp Phàm phản kháng, vội vàng thề son thề sắt.
- Tôi đi với các ông.
Nghe Lý Bân nói thế, Diệp Phàm hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng đồng ý. Khi hắn xuống núi thì Sở Cơ đã nói cho hắn biết, nếu như muốn trải ngiệm cuộc sống của người bình thường, dung nhập vào chống hoa đô thì nhất định phải tuân thủ pháp luật, tốt nhất là không nên xảy ra xung đột với cơ quan chấp phát.
- Diệp đại ca, em đi với anh.
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm muốn đến đồn công an thì vội vàng nói.
- Cậu có liên quan đến chuyện ban nãy không?
Lý Bân trầm giọng hỏi.
Chân mày Tô Cẩm Đế nhíu lại, nói:
- Tôi đi cùng Diệp đại ca, hơn nữa còn tận mắt thấy tên khốn kiếp Cẩu Vĩ kia đụng xe vào Diệp đại ca, tôi có thể làm chứng cho Diệp đại ca.
- Tốt, vậy cũng nhau đi.
Lý Bân nghe vậy, vung tay lên, lập tức có bốn gã cảnh sát tiến lên.
"Hô ~ "
Mắt thấy Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế lên xe cảnh sát, Lưu Cầm thở phào nhẹ nhỏm, đi tới một bên, lấy điện thoại di động ra, bấm một cú điện thoại.
- Cẩu tiên sinh, tôi là Lưu Cầm, tối nay lệnh công tử cùng Tô Phi Vũ đã uống rượu ở quán Bar của tôi, kết quả không biết là bởi vì uống nhiều rượu hay là có nguyên nhân gì, thiếu chút nữa lái xe đụng người ta….
- Tên nghiệt chủng này.
Không đợi Lưu Cầm nói hết lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền ra một tiếng mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Cẩu tiên sinh, lệnh công tử chỉ thiếu chút nữa đụng thôi, ngài không cần kích động.
Lưu Cầm nói đến đây thì lời nói vằ chuyển:
- Bất quá, người mà lệnh công tử thiếu chút nữa đụng phải là hết sức tức giận, xuất thủ đả thương lệnh công tử, hơn nữa còn phế đi 2 chân của lệnh công tử.
- Cô…Cô nói cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, cha của Cẩu Vĩ là Cẩu Chí Phong nghe vậy liền trực tiếp cả kinh từ trên ghế đứng lên.
- Cẩu tiên sinh, tôi đã báo cảnh sát đem bọn họ đi.
Lưu Cầm không có nói lại, mà là vô tình hay cố ý nhắc nhở:
- Người kia có thân thủ rất tốt, hơn nữa lòng dạ độc ác, tôi chỉ có thể làm chừng này.
- Cảm ơn.
Dường như Cẩu Chí Phong đã nghe được ý tứ trong lời nói Lưu Cầm, đầu tiên là nói cảm ơn, sau đó sắc mặt âm trầm cúp điện thoại.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
47 chương
10 chương
813 chương
212 chương
67 chương
173 chương