Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 134 : Sớm Biết Như Thế, Tội Gì Phải Làm
Đã chết?
Toàn trường trở nên yên tĩnh.
Đã chết.
Mắt thấy Lâm Ngạo Phong giống như một con chó chết nằm không nhúc nhích dưới mặt đất, tất cả mọi người đều có chung một đáp án, sau đó ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Phàm, vẻ mặt không đồng nhất.
Trong đó, những người có quan hệ hợp tác với Tô gia, phần lớn những người này đều toát ra vài phần kính sợ.
Mà những nhân vật của Nam Thanh Hồng, bọn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ bất an.
-Trở về nói cho Lâm Thiên Ý biết, nếu hắn cảm thấy con của hắn chết oan, muốn báo thù thì cứ việc.
Không để ý đến vẻ mặt quái dị của mọi người, Sở Cơ nhìn về phía đám người Nam Thanh Hồng, lộ ra nụ cười quyến rũ:
-Ám sát cũng được, sinh tử đấu cũng được, lão nương tùy thời phụng bồi.
Nhìn nụ cười quyến rũ của Sở Cơ, nghe được lời nói bá cm n đạo của Sở Cơ, đám người hợp tác với Tô gia không nhịn được mà âm thầm cảm thán, “ Sở Cơ Ma Hậu” không phải là hư danh.
Mà đám người Nam Thanh Hồng bị hù sợ không dám lên tiếng, ngay cả dũng khí nhìn vào Sở Cơ cũng không có.
-Mang theo thi thể bọn hắn rồi cút.
Sở Cơ lại mở miệng.
Đối mặt với yêu cầu cường thế của Sở Cơ, đám người Nam Thanh Hồng không dám nói 2 lời, kêu thủ hạ mang theo thi thể của Lâm Ngạo Phong và Hạ Thanh Thư, sau đó giống như một đám chó nhà có tang, rời khỏi hội sở.
Thấy một màn như vậy, đám người hợp tác với Tô gia tràn đầy kính sợ khi nhìn vào Sở Cơ.
Không những thế, ánh mắt bọn hắn nhìn về Diệp Phàm cũng không còn lộ ra vẻ hài hước như trước nữa.
Bọn hắn đều rõ ràng, trải qua chuyện này, thân là cháu ngoại trai của Sở Cơ, sau này Diệp Phàm sẽ có tư cách đi ngang ở vùng tam giác Trường Giang cho tới Giang Nam.
Bọn hắn đều biết điểm này, huống chi là Tô Hồng Viễn.
Khi đám người Nam Thanh Hồng rời đi, Tô Hồng Viễn đi đến trước người Sở Cơ, cúi lưng xuống, nói:
-Sở tiểu thư, cô xem thử buổi tiệc hôm nay còn có thể tiếp tục không?
-Tại sao không thể tiếp tục?
Sở Cơ hỏi ngược lại.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, không dám nói gì, quay đầu, chắp tay với mọi người:
-Chư vị, thật là làm mọi người mất đi nhã hứng, thật sự không tốt, nếu như mọi người không ngại, xin hãy lưu lại, để cho Tô mỗ bồi tội.
-Lão Tô, mọi người đều là người quen, cần gì khách khí như thế?
-Đúng rồi, chúng ta ở đây để cho buổi lễ của Diệp tiên sinh và Vũ Hinh trở nên náo nhiệt.
…
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, những người hợp tác với Tô gia cũng không thèm để ý, vội vàng lên tiếng phụ họa.
Sau đó, đám người bọn họ giống như là chó nhìn thấy xương, cả đám bưng rượu vây quanh bên cạnh Diệp Phàm và Sở Cơ.
Bởi vì bọn hắn rất rõ ràng, bọn hắn mượn chuyện tối nay để có thể đi gần với Sở Cơ, nói đúng ra là tập đoàn Thiên Sơn.
Dù sao lấy tài lực khổng lồ của tập đoàn Thiên Sơn, cho dù nhổ ra một sợi lông, đối với bọn hắn thì đó chính là một miếng ăn ngon rồi.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phàm không khỏi cảm thán, sau đó hắn cũng không rời đi, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh, nhìn đám người kia lấy lòng hắn và Sở Cơ.
Hết thảy mọi chuyện đều nằm trong mắt Tô Hồng Viễn, hắn rất muốn giống những người kia, rất muốn đi lên lấy lòng Sở Cơ, nhưng cũng biết đây là việc không thể nào.
Việc quan trọng đối với hắn, chính là làm sao để có thể đạt được lời tha thứ của Diệp Phàm, chỉ khi được Diệp Phàm tha thứ, hắn mới có cơ hội nịnh bợ Sở Cơ cho đến Diệp Văn Hạo. Ngược lại, hắn và Tô gia sẽ chịu lửa giận của Sở Cơ và Diệp Văn Hạo.
Hiểu được điểm này, Tô Hồng Viễn ngầm thở dài, sau đó đi nhanh về phía 2 chị em Tô Vũ Hinh và Tô Cẩm Đế, hắn muốn nhờ 2 người Tô Vũ Hinh và Tô Cẩm Đế ra mặt, để cầu xin Diệp Phàm tha thứ cho hắn và Tô gia.
-Vũ Hinh, ông nội xin lỗi, lúc trước ông nội không nên đáp ứng lời cầu hôn của Lâm Ngạo Phong. Ông nội biết sai rồi, hy vọng cháu có thể tha thứ cho ông lần này. Ông đảm bảo, sau này sẽ không can cự vào chuyện của cháu và Diệp Phàm nữa.
Đi tới trước Tô Vũ Hinh, khuông mặt Tô Hồng Viễn lộ ra vẻ xin lỗi và hối hận.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh giả mù sa mưa, nhận lỗi nói xin lỗi, Tô Cẩm Đế liền cười lạnh:
-Ông dám can thiệp vào sao?
Tô Hồng Viễn không phản bác được. Đúng như lời của Tô Cẩm Đế, cho dù cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám chia rẽ Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh.
-Vũ Hinh, xin lỗi, chúng ta đều sai rồi.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh thừa nhận sai lầm, nói lời xin lỗi. Mặc dù Tô Minh hiếu kỳ tại sao Tô Hồng Viễn lại thay đổi quyết định như vậy, nhưng mà hắn cũng không có nóng lòng hỏi nguyên nhân, mà vẻ mặt tỏ ra tội nghiệp, nhìn Tô Vũ Hinh:
-Chỉ trách chúng ta không biết trời cao đất dày, chúng ta hy vọng cháu có thể ra mặt khẩn cầu Diệp Phàm, để cho nó nể mặt của cháu mà bỏ qua Tô gia chúng ta.
-Sớm biết thế thì lúc trước đứng làm.
Tô Cẩm Đế lạnh lùng nói, không cho Tô Minh một chút mặt mũi nào.
-Nói cho cùng, chúng ta cũng muốn tốt cho cái nhà này, chúng ta không nghĩ tới Diệp Phàm nó…
Bị Tô Cẩm Đế nói như thế, theo bản năng Tô Minh muốn giải thích, chẳng qua là nói được một nửa thì hắn mới ý thức được lúc này không thể dùng giọng điệu kia để nói chuyện với Tô Cẩm Đế, vì thế hắn liền im lặng, không dám nói gì thêm.
-Vì cái nhà này mà muốn đẩy chị của tôi vào hố lửa sao?
Tô Cẩm Đế nghe vậy, cả giận:
-Vậy có phải sau này đầu heo mẹ thích con của ông, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho ông thì ông cũng sẽ để cho con của mình cưới đi đầu heo mẹ kia, để sau này sinh ra một đám cháu là heo không?
-Tô Cẩm Đế, cậu…
Có câu nói, một người đắc đạo, gà chó lên trời. Tô Minh biết sau chuyện này địa vị của Tô Cẩm Đế và Tô Vũ Hinh lẽ thay đổi, nhưng nghe được lời ác độc của Tô Cẩm Đế, Tô Minh cũng có chút căm tức.
-Tô Minh, ông hẳn là nhớ được, khi ông đưa thiệp mời cho Diệp tiên sinh, tôi đã nói các người khinh người quá đáng.
Tô Vũ Hinh lạnh lùng lên tiếng:
-Mà lúc trước Diệp Phàm cũng đã nói với các ông rằng trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Có lẽ là biết mình đuối lý cho nên Tô Minh ngậm miệng lại.
-Vũ Hinh, chúng ta biết sai rồi nhưng mà vì sự tồn vong của Tô gia, ông nội hy vọng cháu có thể ra mặt nói chuyện với Diệp Phàm một chút.
Tô Hồng Viễn thấy thế, do dự một chút, giọng nói lộ vẻ khẩn cầu:
-Hiện giờ chúng ta đã trở mặt với Nam Thanh Hồng. Nếu như chúng ta không được Diệp Phàm tha thứ, Tô gia nhất định sẽ rơi xuống, thậm chí là diệt vong. Ta nghĩ, thân là một thành viên của Tô gia, cháu sẽ không muốn thấy cảnh này chứ?
-Tôi không có quyền lực yêu cầu Diệp Phàm tha thứ cho các người, càng không có nghĩa vụ.
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, đầu tiên là Tô Vũ Hinh mềm nhũn ra, sau đó nghĩ tới điều gì, hạ quyết tâm:
-Từ lúc tôi đáp ứng các người đến đây, một khắc kia tôi đã không liên quan đến Tô gia. Từ này về sau, chuyện của Tô gia không liên quan gì đến tôi.
-Vũ Hinh, coi như là ông nội van xin cháu.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh tuyệt tình như thế, Tô Hồng Viễn nóng nảy, nhất thời khom lưng xuống.
-Ông nên biết, có một số chuyện đã làm rồi thì sẽ không có cách nào vãn hồi lại.
Thấy vậy, Tô Vũ Hinh hít sâu một hơi, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào Tô Hồng Viễn, gằn từng chữ:
-Khi ông lựa chọn phối hợp với Lâm Ngạo Phong, đẩy Diệp Phàm vào chỗ chết, một khắc đó ông nhất định sẽ không đạt được lời tha thứ của anh ấy.
Tô Hồng Viễn lại không phản bác được, hắn biết Tô Vũ Hinh nói sự thật, hơn nữa hắn không nghĩ tới Tô Vũ Hinh lại nghĩ tới điểm này.
Trong phút chốc, Tô Hồng Viễn bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hắn suy nghĩ, nếu như lúc ấy cự tuyệt lời cầu hôn của Lâm Ngạo Phong, để cho Tô Vũ Hinh ở chung một chỗ với Diệp Phàm, thì mọi chuyện sẽ khác rồi.
Tự làm tự chịu.
Trên cái thế giới này không có nếu như.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
58 chương
452 chương
16 chương
39 chương
122 chương