Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 133 : Trèo Càng Cao, Té Càng Đau
“Phốc”
Khi bàn tay của Lâm Ngạo Phong đánh vào cánh tay của Diệp Phàm, bàn tay của hắn giống như là đụng phải kim châm, trong nháy mắt cả bàn tay liền văng ra, máu tươi phun ra.
Dưới ánh đèn, xương tay phải của hắn đã bị vỡ nát, huyết nhục trên tay mơ hồ.
Cơn đau đớn làm cho Lâm Ngạo Phong bình tĩnh trở lại. Hắn mở to mắt, đầy ngây ngốc mà nhìn Diệp Phàm, cả người hắn giống như là bị hóa đá, không nhúc nhích.
So ra mà nói, năng lực phản ứng của Hạ Thanh Thư lại cao hơn nhiều so với Lâm Ngạo Phong, khi bàn tay sắp đụng phải bả vai của Sở Cơ, trong nháy mắt thân thể Hạ Thanh Thư liền giống như linh xà, muốn vượt qua người Sở Cơ.
Hắn muốn tránh Sở Cơ.
Đã muộn.
Làm như nhân thấy được ý đồ của Hạ Thanh Thư, Sở Cơ cười lạnh, tay phải vung lên, nắm lấy cổ Hạ Thanh Thư.
Nhất thời, Hạ Thanh Thư liền dừng ở trên không, không thể động đậy.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh đến nổi mọi người không thấy rõ được.
Đợi ọi người lấy lại tinh thần, Lâm Ngạo Phong đứng ngơ ngác trước mặt Diệp Phàm, tùy ý để máu tươi trên tay chảy xuống, mà Hạ Thanh Thư giống như một con gà, bị Sở Cơ xách ở trên không trung.
Có lẽ biết mình không phải là đối thủ của Sở Cơ, cũng có lẽ là bị uy danh của Sở Cơ hù dọa, Hạ Thanh Thư cũng không dám vọng động, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào Sở Cơ.
Chuyện… Chuyện gì xảy ra?
Thấy một màn quỷ dị này, những người hợp tác với Tô gia đều mở to 2 mắt, vẻ mặt mê hoặc.
Mà đám người Nam Thanh Hồng bởi vì biết được kế hoạch của Lâm Ngạo Phong, rất nhanh liền đoán được 2 người Lâm Ngạo Phong và Hạ Thanh Thư đã bị trúng kế, cũng không dám tiến lên.
Trong bọn họ, mặc dù có người là võ giả nhưng bàn về thực lực, bọn hắn cũng không bằng Lâm Ngạo Phong, nếu muốn lên hỗ trợ, quả thật là tìm chết.
"Hô ~ "
Cùng lúc đó, Tô Hồng Viễn lại thở phào nhẹ nhỏm, theo bản năng lấy tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tử vong cách mình có một bước.
-Vai của ta là nơi mà ngươi có thể bắt sao?
Mắt thấy mọi người nhìn sang bên này, Sở Cơ mở miệng, giọng nói lạnh như băng, vẻ mặt tức giận.
"Ách..."
Đối mặt với lời vu hãm của Sở Cơ, Hạ Thanh Thư muốn giải thích cái gì, kết quả cổ bị Sở Cơ bóp chặt, nên không thể nói gì, chỉ có thể phát ra một tiếng giống như vịt đực.
"Răng rắc —— "
Một tiếng xương gãy liền vang lên.
Trong ánh mắt của nhiều người, bàn tay của Sở Cơ phát lực, bóp nát cổ họng của Hạ Thanh Thư.
“Lộp bộp”
Nghe được tiếng xương gãy, Lâm Ngạo Phong liền bừng tỉnh từ trong kinh hãi.
-Đánh thoải mái chưa?
Mắt thấy Lâm Ngạo Phong thanh tĩnh, Diệp Phàm từ từ mở miệng, nhắc nhở mọi người là Lâm Ngạo Phong là kẻ động thủ trước.
-Mày…Bọn mày…
Giờ phút này, Lâm Ngạo Phong tỏ ra sợ hãi, hắn muốn né tránh qua một bên.
“Vù”
Đang lúc Lâm Ngạo Phong nghĩ cách chạy trón, Diệp Phàm đã bước lên, hóa thủ vi đao, một đao bổ về phía đầu của Lâm Ngạo Phong.
Đối mặt với thủ đao của Diệp Phàm, sắc mặt Lâm Ngạo Phong thay đổi, không dám liều mạng đánh bừa, mà là nghiêng người tránh né.
“Vù”
Thủ đao chém sát chóp mũi của Lâm Ngạo Phong, kình phong sắc bén quét vào mặt Lâm Ngạo Phong, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên đau đớn, 2 mắt không tự chủ được mà nhắm lại.
“Vù”
Một đao không trúng, Diệp Phàm cũng không dừng lại, thừa thắng xông lên, rút tay về, lại chém ra một thủ đao khác.
Hồi Toàn Trảm!
Kình phong lại đánh tới, Lâm Ngạo Phong có một loại cảm giác hít thở không thông, khí huyết trong cơ thể rối loạn, muốn trốn đã không kịp nữa rồi, trong lúc gấp gáp không thể làm gì hơn là lấy tay trái che ở trước người.
“Bốp”
“Rắc”
2 tay đụng vào nhau, Kình lực bủng nổ, thủ đao của Diệp Phàm chém vào cánh tay của Lâm Ngạo Phong, trong nháy mắt cánh tay của Lâm Ngạo Phong gãy đi, làm cho khí huyết trong cơ thể Lâm Ngạo Phong hỗn loạn, trong thời gian ngắn không thể nào điều động Kình lực.
Cùng lúc đó, đao thế của Diệp Phàm không giảm, giống như một đạo ảo ảnh, xẹt qua cổ Lâm Ngạo Phong, mặc dù không chém trúng cổ Lâm Ngạo Phong nhưng cũng lưu lại một vết máu.
“Lộp bộp”
Lâm Ngạo Phong sợ hãi, cảm giác kia giống như hắn đã đi một vòng tại Quỷ Môn quan.
-Diệp Phàm….Mày….
Hoảng sợ rất nhiều, Lâm Ngạo Phong biết được mình không phải là đối thủ của Diệp Phàm, muốn chạy trốn là điều không thể, cố gắng dùng ngôn ngữ bức bách Diệp Phàm dừng lại.
Chẳng qua là.
Hắn vừa nói xong mấy chữ, liền nhận ra giữa 2 chân truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn, đùi phải Diệp Phàm vung lên, đá vào giữa 2 chân Lâm Ngạo Phong.
“Bốp”
Một tiếng trầm đục vang lên, một cước của Diệp Phàm đá thẳng vào tờ trym của Lâm Ngạo Phong, Kình lực bộc phát, làm cho cả người Lâm Ngạo Phong phóng lên cao.
-AAA…
Cơn đau lan tỏa khắp người, 2 chân Lâm Ngạo Phong không tự chủ mà khép lại, phát ra một tiếng kêu rên làm cho người ta sởn tóc gáy.
“Bịch”
Thân thể Lâm Ngạo Phong nặng nề đập lên mặt đất, lực phản chấn làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn vỡ vụn, hơn nữa đầu gối của hắn cũng bị chấn nát.
“Phốc”
Trên mặt đất, Lâm Ngạo Phong không ngừng hộc máu, 2 mắt gắt gao nhìn vào Diệp Phàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ hận ý, cảm giác kia giống như đang nói: Tao làm quỷ cũng không tha ày.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Lâm Ngạo Phong, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Hồng Viễn cũng là như thế!
Chẳng qua là.
Hắn cảm thấy may mắn, may mắn vì đã đứng ở bên Diệp Phàm, nếu không hắn cũng sẽ có kết cục thê thảm như Lâm Ngạo Phong.
Ngoài may mắn, trong lòng Tô Hồng Viễn vừa động, sau đó cố nén hoảng sợ trong lòng, bước lên một bước:
-Lâm Ngạo Phong, ngươi không biết tự lượng sức mình, muốn hạ thủ với Diệp tiên sinh, quả thật là chết cũng chưa hết tội.
“Phốc”
Nghe được những lời này của Tô Hồng Viễn, Lâm Ngạo Phong giống như là nhận phải kích thích, há mồm phun ra một bụm máu, 2 mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tô Hồng Viễn.
Giờ khắc này.
Trong ánh mắt của hắn không có tức giận, hận ý, nếu có thì đó chính là vẻ khó hiểu.
Hắn thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Sở Cơ đã nói cái gì với Tô Hồng Viễn, để cho Tô Hồng Viễn liên thủ với Diệp Phàm, đào hầm chôn chính mình.
Không một tiếng trả lời.
“Bịch”
Đầu của Lâm Ngạo Phong nghiêng qua một bên, vô lực ngã trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
Dưới ánh đèn, 2 mắt của hắn trợn trừng lên, cảm giác kia giống như muốn nói: Rốt cuộc Sở Cơ đã nói cái gì?
Nói cái gì?
Trèo càng cao, té càng đau.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
58 chương
452 chương
16 chương
39 chương
122 chương