Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 126 : Không Để Nó Chịu Ủy Khuất
Giữa trưa, Lâm Ngạo Phong lái chiếc Rolls-Royce Phantom đến sân bay Tiêu Sơn để đón người gọi là chú Hạ trong miệng của hắn.
15’ sau, khi máy bay từ Đài đảo hạ xuống sân bay Tiêu Sơn.
Hạ Thanh Thư từ trên máy bay đi xuống.
-Chú Hạ.
Thấy Hạ Thanh Thư đi xuống, Lâm Ngạo Phong liền bước lên chào hỏi, bộ dạng rất khiêm tốn.
-Tại sao lại phô trương như thế?
Hạ Thanh Thư không nhẹ không nặng trách mắng một câu.
-Mấy chiếc xe khác không xứng với thân phận của chú Hạ.
Lâm Ngạo Phong vuốt mông ngựa.
Hạ Thanh Thư bất vi sở động, đi đến chiếc hãy Rolls-Royce Phantom, vừa đi vừa hỏi:
-Dựa theo lời của đại ca, tên giết chết Vương Động cùng Dương Thanh là người của Bát Quát môn, bởi vì cậu cầu hôn với nữ nhân trong Tô gia mà hắn muốn chuyện chó cùng rứt giậu, do đó sẽ hạ thủ với cậu, chúng ta dùng “ Hành động tự vệ” để đánh trả lại hắn, giết chết hắn, do đó để cho tổ chức Viêm Hoàng cùng Diệp Văn Hạo không bắt được nhược điểm, đúng không?
-Vâng, chú Hạ.
Lâm Ngạo Phong gật đầu đáp lại, mở cửa xe ra để Hạ Thanh Thư đi vào.
-Nếu như tiểu tử kia không chó cùng rứt giậu, hoặc là nói không chủ động xuất thủ thì làm sao?
Hạ Thanh Thư nhíu mày.
-Yên tâm đi chú Hạ, tên tiểu tử kia tuyệt đối sẽ chó cùng rứt giậu.
Nghĩ đến lời nói của Tô Hồng Viễn, Lâm Ngạo Phong thề son thề sắt nói.
-Vì sao?
-Mặc dù cháu chỉ tiếp xúc với tên tiểu tử kia2 lần nhưng mà cháu nhìn ra được hắn là một kẻ cuồng ngạo. Hắn vốn đã xảy ra xung đột với cháu, hôm nay cháu lại hoành đao đoạt ái, lấy tính tình của hắn, làm sao có thể ngồi im được?
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong âm hiểm:
-Mà dựa theo tin tức bên Tô gia, sau khi tên tiểu tử kia biết được tin cháu muốn đính hôn với Tô Vũ Hinh, hắn cũng không có rời đi, mà là muốn sống chết với cháu.
Hạ Thanh Thư trầm mặc không nói.
-Trong giới võ học, mặc dù Bát Quái môn có thanh danh không nhỏ, nhưng mà cũng ít xen vào việc của thế tục, như vậy, hắn ngoại trừ có một thân công phu để gọi nhịp với chúng ta ra, thì cũng không có biện pháp khác.
Mắt thấy Hạ Thanh Thư không nói lời nào, Lâm Ngạo Phong lại bổ sung.
-Vậy thì tốt.
Hạ Thanh Thư nghe vậy, không hề hỏi nhiều nữa, hoàn toàn yên lòng.
-Chú Hạ, chú xem có thể không giết chết hắn, mà là trực tiếp phế bỏ công phu của hắn, được không?
Lâm Ngạo Phong do dự một chút, không nhịn được hỏi, hắn biết rõ Hạ Thanh Thư, một khi Hạ Thanh Thư đã làm, không ra tay thì thôi, vừa ra tay tuyệt đối mất mạng!
Nghe Lâm Ngạo Phong nhỏi thế, chân mày Hạ Thanh Thư nhíu lại:
-Vì sao?
-Đầu tiên, tên tiểu tử kia giết chết đám người Kiều Bát Chỉ, đảo loạn phân đà Hàng Hồ, sau đó đánh cho Vương Động tàn phế, phế đi công phu của Dương Thanh, làm cho Dương Thanh tự sát, nếu trực tiếp giết chết hắn thì không khỏi tiện nghi cho hắn rồi.
Lâm Ngạo Phong nở ra nụ cười âm trầm đến cứ điểm:
-Cháu muốn hắn biến thành một tên phế nhân, trơ mắt nhìn nữ nhân của mình quỳ rạp dưới chân cháu, để hắn thể nghiệm tư vị sống không bằng chết.
-Được rồi.
Hạ Thanh Thư hơi trầm ngâm, liền đáp ứng yêu cầu của Lâm Ngạo Phong.
-Cảm ơn chú Hạ.
…
Cùng lúc đó, Diệp Văn Hạo ngồi trên một chiếc xe tỉnh ủy, trở về khu biệt thự của mình.
Xe dừng lại, một mình Diệp Văn Hạo bước vào biệt thự.
Hả?
Vừa bước vào đại sảnh, Diệp Văn Hạo liền nhận ra có gì không đúng, ánh mắt lóe lên:
-Không cần núp nữa, ra đi.
"Bành bạch..."
Diệp Văn Hạo vừa nói xong, một tiếng vỗ tay vang lên, Sở Cơ ăn mặc một thân áo choàng máu đỏ từ dưới cầu thang đi ra, nở ra nụ cười mê người:
-Xem ra mấy năm nay công phu của ánh có chút tiến bộ, em đã thu liễm khí tức rồi mà anh có thể cảm ứng được em a.
-Đó là bởi vì trong này có mùi nước hoa của em.
Thấy Sở Cơ, Diệp Văn Hạo nở ra một nụ cười khổ, sau đó hỏi:
-Sao em đến đây?
-Anh đoán không ra sao?
Vừa hỏi, Sở Cơ vừa bước đến ghế salon rồi ngồi xuống.
Nghe Sở Cơ hỏi vậy, đồng tử Diệp Văn Hạo phóng lớn:
-Chẳng…Chẳng lẽ là vì nó?
-Đúng vậy.
Sở Cơ khẽ gật đầu.
-Nó…Nó là con của anh và Linh Vận sao?
Diệp Văn Hạo mở miệng hỏi, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong, thậm chí hô hấp trở nên dồn dập.
-Không phải anh đã đoán được rồi sao?
Sở Cơ hỏi ngược lại, bất quá cũng là gián trả lời vấn đề của Diệp Văn Hạo.
-Nó…Nó thật sự là con của anh và Linh Vận.
Biết được tin này, Diệp Văn Hạo kích động không gì sánh kịp.
Thấy một màn như vậy, Sở Cơ người biết rõ chuyện năm đó cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại lây chịu cảm xúc của Diệp Văn Hạo, trong lòng thổn thức không thôi.
-Tại sao Linh Vận lại không nói cho anh biết nàng có con của anh?
Kích động qua đi, Diệp Văn Hạo hỏi, khuôn mặt toát ra vẻ bi thương.
-Em không biết.
Sở Cơ khẽ thở dài, khuôn mặt lộ ra vài phần thương cảm:
-Hẳn là sư tỷ có lý do của mình.
-Khẳng định là Linh Vận hận anh thấy xương, nếu không nàng cũng không làm như vậy.
Diệp Văn Hạo tràn đầy hối hận, nói xong, không nhịn được mà nắm chặc 2 tay, vẻ mặt thống khổ đến cực điểm:
-Tại sao em và Chử đại sư không nói cho anh biết, chẳng lẽ Linh Vận dặn 2 người không để cho anh biết chuyện này sao?
-Không phải, sau khu sư tỷ rời đi, sư phụ liền lo cho Tiểu Phàm, là người không cho em nói cho anh biết.
Khi nói chuyện, vành mắt Sở Cơ khẽ hồng, giọng nói có chút run rẩy:
-Người nói cho dù lúc ấy anh biêt thì sao? Anh sẽ mang tiểu Phàm trở lại Diệp gia sao? Cho dù anh mang về thì sao? Trong mắt Diệp gia , tiểu Phàm không phải trở thành đứa con hoang sao, là trò cười của mọi người sao?
Nghe Sở Cơ nói thế, sắc mặt Diệp Văn Hạo cuồng biến, đau lòng không thôi, hắn muốn cái gì nhưng mà cuối cùng cũng không nói được một chữ.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ thống khổ.
"Hô ~ "
Một lúc sau, Diệp Văn Hạo hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, đi tới đối diện Sở Cơ.
-Tại sao lúc này Chư đại sư lại để anh biết tiểu Phàm là con của anh với Linh Vận.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Văn Hạo đã khôi phục lại vẻ tính tảo, hỏi.
-Em không biết, bất quá sư phụ làm như vậy là có dụng ý của người.
Sở Cơ khẽ lắc đầu, nói;
-Tạm thời không nói chuyện năm đó nữa, chúng ta nói chuyện bây giờ đi.
-Em đến Hàng Hồ, không phải là chỉ muốn nói cho anh biết thân phận của tiểu Phàm, đúng không?
Diệp Văn Hạo tâm như gương sáng, nhưng không rõ ý đồ đến đây của Sở Cơ.
-Vậy thì không phải, anh đến tìm anh là bởi vì con của anh gọi điện cho em, nói có người muốn tiểu trên đầu của nó.
Sở Cơ cười khổ một tiếng, sau đó nói.
-Là ai?
Sắc mặt Diệp Văn Hạo biến đổi.
-Con trai của Lâm Thiên Ý lão đại Nam Thanh Hồng, là Lâm Ngạo Phong.
Nhắc tới Lâm Ngạo Phong, Sở Cơ có chút căm tức, nàng không khỏi nhớ lại mọi chuyện Diệp Phàm kể lại trong điện thoại, ở nàng xem ra, Lâm Ngạo Phong ngay cả tư cách gọi nhịp với Diệp Phàm cũng không có.
-Chuyện này anh biết.
Vẻ tức giận trên mặt Diệp Văn Hạo dần thu liễm lại:
-Tên tiểu tử họ Lâm kia không có uy hiếp gì với tiểu Phàm.
-Bàn về đơn đả độc đấu hay quỷ kế thì con thỏ nhỏ họ Lâm kia quả thật không đáng nhắc tới.
Sở Cơ cố ý kích thích nói:
-Nhưng mà còn có thằng cha của hắn a. Hơn nữa hắn còn cáo mượn oai hùm, lấy Bạch gia ra.
-Chuyện gì?
Sắc mặt Diệp Văn Hạo trở nên âm trầm.
-Anh cũng biết chuyện tiểu Phàm vì chữa bệnh cho cô bé ở Diệp gia, trong quá trình chữa bệnh, giữa 2 đứa đã nảy sinh tình cảm.
Sở Cơ kể rõ:
-Tên tiểu tử họ Lâm biết điểm này, ỷ vào mình là thái tử Nam Thanh Hồng, đã hướng Tô gia cầu hôn, lại đem Bạch gia ra hù dọa Tô gia, muốn hoành đao đoạt ái, cướp đi cô bé Tô gia từ trong tay con của anh.
-Anh xem hắn chán sống rồi.
Diệp Văn Hạo nghe vậy, giận không thể dừng lại.
Sở Cơ thấy vậy, thở dài, tiếp tục nói :
-Không những thế, mới vừa rồi em nhận được tin nói rằng Hạ Thanh Thư một trong Bát Đại Kim Cương dưới tay của Lâm Thiên Ý đã đến Hàng Hồ. Nhìn bộ dáng của hắn, hình như là tên tiểu tử họ Lâm kia sợ con của anh giận dữ vì hồng nhan, nên đã đề phòng.
-Anh xem không chỉ đơn giản là đề phòng.
Diệp Văn Hạo bình tĩnh trở lại, tinh quang trong mắt lóe lên:
-Hơn nữa chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy, bọn họ không chỉ muốn đối phó con của anh.
-Hả?
Sở Cơ nghe vậy, hơi ngẩn ra, sau đó hiểu được ý của Diệp Văn Hạo:
-Ý của anh nói là còn có người ở sau lưng, muốn chĩa đầu thương vào anh?
-Ừh.
Diệp Văn Hạo gật đầu.
-Vậy phải làm sao bây giờ?
Sở Cơ nhíu mày, khuôn mặt tỏ ra lo lắng.
-Anh thiếu nợ mẹ con họ rất nhiều, hôm nay nếu như nó đã xuất hiện, anh sẽ từng bước đền bù sai lầm, cho dù mất hết tất cả, anh cũng không tiếc.
Diệp Văn Hạo đáp một nẻo, vẻ mặt vô cùng kiên quyết:
-Từ nay về sau, anh sẽ để cho nó không chịu ủy khuất, ít nhất là ở trong quốc nội.
Cảm nhận được quyết tâm của Diệp Văn Hạo, trong lòng Sở Cơ nhất thời nhấc lên kinh đào sóng lớn.
Bởi vì.
Nàng rất rõ những lời này của Diệp Văn Hạo có ý vị như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
47 chương
10 chương
813 chương
212 chương
67 chương
173 chương