Cực phẩm chiến thần
Chương 204 : Bất ngờ tới cửa
Hóa giải phần chân khí lưu trong cơ thể Tình Không, nàng ta chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ trong trăm đường kinh mạch thẩm thấu ra ngoài, cả người liền nhẹ nhõm.
Lập tức, nàng liền cảm giác được nguyên thân thể đang suy yếu không có sức liền hồi phục lại lực lượng, thông minh như nàng, tự nhiên biết đây là do ta, nặng yếu hơn nàng đã biết ta sẽ không giết nàng, lập tức nói: "Đa tạ tông chủ!"
Về phần ngón tay bị nổ tan, ở thời này kỹ thuật trị liệu phát triển tiên tiến này, tái tại tứ chi cũng không phải việc gì khó.
Ta cười nhạt, nói: "Đứng lên đi."
Chờ Tình Không đứng lên, ta chậm rãi nói: "Ta tới lần này, không phải cố ý tới tìm ngươi gây chuyện, nói vậy ngươi cũng nhận ra hắn là ai rồi chứ?" Ta liếc sang Triệu Vô Cực đang hôn mê, nước miếng vẫn chảy ròng ròng.
Tình Không nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực, chần chờ nói: "Hắn là Triệu Vô Cực? Nhưng sao hắn lại..." Nàng nhớ tới tình hình trước khi Triệu Vô Cực hôn mê, nếu nói lúc đó Triệu Vô Cực còn là một người bình thường, đánh chết nàng cũng không tin.
Ta thản nhiên: "Triệu Vô Cực bây giờ, đã là một kẻ ngu ngốc!"
Tình Không biến sắc, con ngươi rụt nhỏ, nhưng không nói gì. Trong lòng cũng đã rõ ràng, Triệu Vô Cực biến thành dạng này, tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với ta. Nghĩ tới đường đường Minh thủ Liên bang rơi vào tay tông chủ liền thê thảm như vậy, Tình Không chỉ cảm thấy người trước mắt này trở nên đáng sợ khủng khiếp, tuy đối với ta có nhiều oán hận, nhưng vạn vạn lần không dám có chút ý niệm phản loạn nào trong đầu. Thử nghĩ, Phương gia nàng dù mạnh, nhưng có mạnh hơn Liên bang không? Phương Tình Không nàng ở trên cao, nhưng có cao hơn Minh thủ Liên bang sao? Nhưng là hôm nay ngay cả Minh thủ Liên bang cũng bị ta đùa giỡn trong tay như một món đồ chơi, nếu muốn đùa bỡn Phương gia nàng, vậy còn không phải chỉ như phủi bụi thôi sao?
Mắt ta xẹt một đạo lãnh mang, nói: "Ta muốn ngươi trong thời gian nhanh nhất, nghĩ biện pháp đem tin tức Triệu Vô Cực điên loạn giữa đường truyền khắp toàn Liên bang! Hay nhất là truyền hình trực tiếp trên TT và thiên tấn, ta muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, Minh thủ Liên bang Triệu Vô Cực ngày xưa, hiện giờ có hình dạng thế nào!"
Thủ đoạn thật ác độc! Minh thủ luôn luôn đại biểu bộ mặt của Chính phủ Liên bang, việc này một khi xảy ra, không khác gì ở trên mặt Chính phủ Liên bang còn có toàn bộ Triệu thị gia tộc hung hăng tát một cái, hơn nữa còn là trước mặt tất cả người trên thế giới mà tát! Trong lòng Tình Không không nhịn được phát lạnh, hiện giờ nàng đã biết, thiếu niên trước mắt không phải thiếu niên nàng biết lúc đầu nữa, Dương Đào hiện giờ, luận về độc ác này, không kém hơn kẻ đa mưu túc trí như nàng được!
Lập tức, đầu óc Tình Không nhanh chóng vận chuyển, nàng tuy nhân phẩm không kiên định, nhưng bố trí kế hoạch lại là một thiên tài. Nàng rất rõ ý của ta, biết ta muốn chuyện này phải náo loạn thật lớn, khiến mặt mũi Triệu Vô Cực phải hoàn toàn bị quét sạch. Chuyện này nhìn qua cũng không khó, nhưng kỳ thật muốn làm tốt, lại rất không đơn giản. Bởi thân phận Triệu Vô Cực quá nhạy cảm, muốn làm được hiệu quả như ta nói, lại thần không biết qủy không hay, không để cho kẻ nào phát giác ra Phương gia giở trò quỷ, thật là có vài điểm khó khăn. Nhưng nàng vốn là một người thích khiêu chiến khó khăn, độ khó càng lớn, càng khiến cho nàng hứng thú. Nhất là, nam diễn viên trong buổi diễn này chính là tiền nhiệm Minh thủ Liên bang! Tình Không có thể tưởng tượng, một khi chuyện này xếp đặt thành công, sẽ trở thành tin tức oanh động nhất thế kỷ! Mà người đứng sau màn xếp đặt mọi chuyện, lại chính là Tình Không nàng!
Nghĩ tới đây, Tình Không không khỏi có chút hưng phấn, liền nóng lòng muốn thử, đáp: "Thuộc hạ nhất định không phụ tông chủ ủy thác!"
Ta không để ý cười, nói: "Được rồi, ta muốn nói là chuyện này, sự việc cụ thể ngươi tự mình an bài! Vừa rồi ta nghe nói 100 người kia ngươi đã chọn xong rồi?"
"Vâng!"
Ta gật đầu, nói: "Tốt lắm, ngươi an bài bọn họ cho tốt, ngày mai ta bắt đầu dạy họ Thái Cực quyền!"
Tình Không sửng sốt, chần chờ nói: "Tông chủ, không cần tìm người khác sao?" Nàng nghĩ ta cũng biết tất cả bọn họ đều là người của Phương gia, sợ ta có khúc mắc.
Ta thản nhiên nói: "Không cần, người của Phương gia cũng được, người bên ngoài cũng không sao, đối với ta cũng không có gì khác cả. Chỉ là ta nhắc ngươi sau này đừng nên lại giở trò mờ ám, hôm này là lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau..."
Tình Không vội vã sợ hãi nói: "Tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!"
"Mong là vậy!" Khẽ nhếch miệng, một cái không gian liệt phùng xuất hiện giữa phòng.
Tình Không đột nhiên nhìn thây không gian liệt phùng xuất hiện, mắt trừng thật to, hiện giờ nàng cũng đã rõ làm sao ta bước vào gian phòng này được.
Nhìn ta bước vào trong không gian liệt phùng rồi biến mất, không gian liệt phùng khép lại thật nhanh, Tình Không mới từ từ thở phào một hơi, trong mắt hiện một tia oán độc còn hơn cả lệ quỷ, nháy mắt liền biến mất vô tung, đổi thành vẻ kinh sợ, đây là năng lực gì, lai vô ảnh khứ vô hình, thủ đoạn này có thể so với thần nhân rồi còn gì.
"Mụ mụ! Con muốn sữa!" Triệu Vô Cực tỉnh lại sau hôn mê, ôm lấy cổ chân Tình Không.
"Sữa con mẹ ngươi!" Tình Không một cước đá bay Triệu Vô Cực, hiện giờ Triệu Vô Cực mất hết võ công, sao thừa nhận được một cước bao hàm oán khí khủng khiếp của nữ nhân kia chứ, lúc này nặng nề đập lên tường, phun ra một đống máu lớn.
Tình Không sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Triệu Vô Cực lại trở nên yếu đuối như thế, trong lòng lại không có một chút áy náy nào, dường như đem toàn bộ tức khí của ta xả lên người nàng, nàng đem thứ đó trút lại trên người Triệu Vô Cực, ai bảo tiểu tử này đụng vào miệng sư tử hà đông đây chứ!
Đường đường Minh thủ bị mình đá tới thổ huyết, trong lòng Tình Không sinh ra một cổ sảng khoái, nhịn không được bước tới xách lấy lỗ tai Triệu Vô Cực đang ngây ngô cười hi hi.
Triệu Vô Cực oa một tiếng liền khóc òa lên.
Tình Không bỗng nhiên thấy đau đầu.
Từ Lâm Phượng các trung chuyển, bước ra khỏi không gian liệt phùng, lập tức ta thấy được Triệu Thu Hàn, nha đầu kia không biết từ lúc nào đã ở trong phòng ta.
Sắc mặt Triệu Thu Hàn bình lặng, nhìn ta buồn buồn nói: "Ngươi đã nói sẽ để ta theo bên cạnh ngươi mà."
Tại sao ta nghe trong đó có mùi ai oán vậy chứ, lúc này tới phiên ta đau đầu rồi đây, chỉ còn nước bảo đảm với nàng, nói sau này bất luận đi đâu cũng sẽ mang nàng theo, cuối cùng mới tống nàng trở về.
Cùng ngày, lúc ăn cơm, ta không nhìn thấy Thủy Hương Vân, trong lòng thầm thở dài.
Thủy Thanh Hoa cười ha ha nói: "Vân nha đầu hôm này hơi mệt, cho nên không tới ăn chung nữa!" Ánh mắt liền chuyển hướng Triệu Thu Hàn, ôn hòa: "Thu Hàn nha đầu, không cần khách khí, cứ coi đây là nhà mình là được rồi, không biết món ăn có hợp khẩu vị không?"
"Ân, ăn rất ngon." Trên mặt Triệu Thu Hàn lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút!" Thủy Thanh Hoa cười khà khà phun ra một câu quảng cáo quen thuộc, sau đó chỉ món dê nướng trên bàn nói: "Đây là thịt dê chuyển đổi gen, là thực phẩm sinh thái mới nhất Liên bang gần đây mới phát triển, cho nên các ngươi còn chưa nếm thử đâu, lại đây thử đi!"
Thủy Hổ phì cười một tiếng, nói: "Ta xin ngài mà, thái gia gia, thứ này ngài còn không biết xấu hổ mang ra, chúng ta sớm đã ăn qua rồi, phải không tỷ phu?"
Tiếp lấy ánh mắt kinh ngạc của Thủy Thanh Hoa, ta mỉm cười gật đầu: "Chúng ta thật sự đã ăn rồi."
Xác nhận không sai, bị Thủy Hổ trước mặt mọi người chế nhạo như thế, trên mặt Thủy Thanh Hoa cũng không chịu được, trừng mắt với Thủy Hổ nói: "Tiểu tử thối người, không muốn ăn thì lăn qua một bên!"
"Ăn! Ta ăn!" Thủy Hổ tuyệt không sợ Thủy Thanh Hoa, nhanh chóng lấy dao cắt một khối lớn, cười hì hì bắt đầu ăn.
Ta liếc nhìn Triệu Thu Hàn, trên mặt hai người đều không khỏi mỉm cười. Nhìn đến nụ cười trên gương mặt nàng, ta không khỏi ngây người. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta thấy nàng cười, chỉ là mỗi lần ta đối với nụ cười này giống như không có chút sức kháng cự, bởi nụ cười này thật quá thuần khiết, giống như dòng suối mát lạnh trong thâm sơn, làm cho tâm hồn người ta trầm tĩnh lại.
"Khụ!" Một tiếng ho khan rất lớn kéo ta hồi thần lại, chỉ thấy Thủy Thanh Hoa cùng Thủy Hổ vẻ mặt giễu cợt nhìn ta, mà sắc mặt Thủy Kiếm Phi lại có chút khó coi, tiếng ho khan vừa rồi chính là do hắn phát ra.
Nhìn lại Triệu Thu Hàn, tuy sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, nhưng trên má lại hiện hai vết hồng hồng. Cảm ứng linh mẫn của ta rõ ràng cảm giác được, tim nàng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Ta nghĩ đến muội muội chẳng biết nơi nào cùng Thu Hàn không biết kết quả, trong lòng thầm thở dài một tiếng, cảm thấy bữa cơm này thật không có cảm giác, cười khan một tiếng nói: "Ta ăn no rồi, các ngươi từ từ dùng bữa." Nói rồi đứng lên rời đi.
"Ta cũng ăn no rồi!" Triệu Thu Hàn cũng buông đũa, đứng dậy theo sát sau ta.
Thủy Thanh Hoa dùng ánh mắt hơi thâm ý nhìn bóng lưng Triệu Thu Hàn, sắc mặt Thủy Kiếm Phi lại có chút âm trầm. Về phần Thủy Hổ, lại hoàn toàn là một bộ dáng sùng bái: tỷ phu thật là quá xuất sắc! Ngay cả băng sơn mỹ nữ như Triệu Thu Hàn cũng câu được tới tay, sau này nhất định phải học hỏi thật tốt mới được!
Tới cửa phòng, ta xoay người mỉm cười nói với Triệu Thu Hàn phía sau: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, luyện công cũng không cần quá khắc khổ, hiện giờ cô là người của Lâm Phượng các, sẽ không có ai dám khi dễ cô nữa."
"Ân." Triệu Thu Hàn khẽ đáp một tiếng.
Ta xoay người bước vào phòng, vừa chuẩn bị đóng cửa, liền nghe Triệu Thu Hàn đột nhiên gọi: "Dương Đào!"
Ta ngừng lại, nghi hoặc nhìn nàng.
"Nếu có một ngày ta gặp nguy hiểm, ngươi sẽ.. sẽ bảo vệ ta chứ?"
Sắc mặt Triệu Thu Hàn ửng đỏ nhìn ta, trong mắt tràn ngập hàm ý khó hiểu.
Ta nhìn Triệu Thu Hàn, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, chỉ là tia cười khổ này nháy mắt biến thành mỉm cười, ta nói: "Cô là bằng hữu của ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ cô, huống chi... cô không phải đã coi ta là chủ sao? Bảo hộ người của mình, đây không phải là chuyện chủ nhân phải làm sao?"
Mặt Triệu Thu Hàn trắng thêm một chút, ngơ ngẩn nhìn ta, ánh mắt liền ảm đạm, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Thật sao..."
Nói xong, nàng liền quay người đi vào gian phòng kế cạnh.
Ta nhìn bóng lưng Triệu Thu Hàn có vẻ nhỏ bé cô đơn, thầm thở dài, trong lòng sinh ra cảm giác đau xót và hổ thẹn. Không chỉ vì không thể tiếp thu cảm tình của nàng, lại còn là vì lừa dối nàng. Nàng lấy bản thân trả giá, cầu Triệu Vô Cực một mạng, thế nhưng ta biến Triệu Vô Cực thành một kẻ ngu ngốc, so với chết không khác gì mấy. Tuy biểu hiện bên ngoài ta không trái ước định, nhưng từ sâu trong nội tâm ta mà nói, cũng không hy vọng lừa dối cô gái đơn thuần lại thuần khiết này.
Thế nhưng ta không có cách nào khác, bởi Triệu Vô Cực quá mức nguy hiểm, để hắn tồn tại như một người bình thường ở lại trên thế giới này, có khả năng tăng thêm nhiều biến số, cho nên ta chỉ có thể đê tiện chơi chữ một lần thôi.
Ta không biết lúc Triệu Thu Hàn biết được chuyện này sẽ nhìn ta thế nào, dựa theo suy nghĩ của người bình thường, đa phần nàng sẽ hận ta đến chết. Cho nên, cảm tình của nàng ta vạn vạn lần không thể tiếp thu.
Lắc đầu, ta vào phòng.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, ta liền mang theo Triệu Thu Hàn tới tìm Tình Không. Mà Triệu Thu Hàn giống như không có dị dạng gì, chỉ là thái độ với ta cung kính hơn nhiều, cự ly giữa hai người cũng như xa hơn. Trong lòng ta lại khó chịu, lại không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể thầm thở dài.
Tình Không thấy Triệu Thu Hàn, rõ ràng giật mình không thôi, cũng rất thức thời không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn chúng ta tới căn cứ huấn luyện.
Bước vào một luyện võ trường rộng lớn, bên trong có 100 tên võ giả trẻ tuổi tinh thần phấn chấn xếp hàng chào đón, ta thấy cả bọn đứng thẳng tắp, thân thẳng như thương, liền gật đầu, nhìn tố chất những người này cũng không tệ lắm.
Thân phận ta ở Phương gia còn là bí mật, chỉ có những người có địa vị tối cao ở Phương gia mới biết, mà những võ giả này đều đã thông qua thiên tấn hoặc TT biết ta là tông chủ Lâm Phượng các, lúc này thấy ta rõ ràng giật mình không nhỏ, nhưng đều không nói gì.
Tình Không mỉm cười nói: "Nói vậy các ngươi cũng đã biết chuyện Dương tông chủ muốn xây dựng Thái Cực võ quán rồi chứ? Lần này Phương gia chúng ta cùng Lâm Phượng các hợp tác, sau này trong thời gian nửa tháng, sẽ do Lâm Phượng các Dương tông chủ tự mình dạy các ngươi Thái Cực quyền! Mà các ngươi cũng trở thành nhóm huấn luyện viên đầu tiên của Thái Cực võ quán!"
Nghe Tình Không nói xong, những võ giả đều chấn động, lộ vẻ hưng phấn. Bọn họ vạn lần không nghĩ tới, mấy ngày nay đột nhiên bất ngờ bị chọn ra tập trung ở đây chính là vì chuyện này! Trong bọn họ có rất nhiều người là fan trung thành của Kim Phi Tích, hiện giờ không chỉ Kim Phi Tích đứng trước mặt họ, lại còn muốn dạy họ Thái Cực quyền làm cho ngay cả "Hoàng" cũng phải chật vật, chuyện này làm cho bọn họ nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không! Nên biết, người trước mắt kia, chính là Cực đạo chiến võng Võ Hoàng đệ tam đó! Trọng yếu hơn nữa, hắn chính là một cao thủ thiên giai thượng phẩm! Nghĩ tới cao thủ thiên giai thượng phẩm hiếm thấy trên đời tự tay chỉ điểm mình, bọn họ hưng phấn thiếu chút hỏng mất! Nhưng huấn luyện trường kỳ để họ miễn cưỡng đè nén được xung động mãnh liệt, không hô một tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.
Ta mỉm cười, đứng ra nói: "Chào mọi người, ta là Dương Đào. Từ hôm nay trở đi, các ngươi có thể gọi ta là huấn luyện viên, ta sẽ dạy các vị Thái Cực quyền, thời gian nửa tháng tiếp theo, có thể sẽ rất gian khổ. Nhưng ta mong các vị đều có thể nỗ lực hết sức! Nửa tháng sau, các người sẽ trở thành nhóm huấn luyện viên đầu tiên của Thái Cực võ quán, mong mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, đem Thái Cực võ quán phổ biến khắp Đông đại lục!"
"Rõ! Huấn luyện viên!" Các võ giả rống lớn, khí thế sôi trào.
Ta hướng Tình Không gật đầu, Tình Không biết ý, từ từ lui xuống, để chuyện ở đây giao cho ta.
Sở dĩ nói là Phương gia hợp tác cùng Lâm Phượng các, chính là muốn ẩn giấu chuyện Phương gia phụ thuộc Lâm Phượng các. Việc này trong Phương gia chỉ mấy người thân phận tối cao mới biết, người bên dưới hoàn toàn giấu kín. Bằng không, một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ dẫn phát một hồi sóng to gió lớn. Bởi trong ấn tượng của thế nhân, Lâm Phượng các vẫn luôn cách thế, một khi phát hiện ra Lâm Phượng các vẫn âm thầm bồi dưỡng những thế lực tập đoàn mạnh mẽ như vậy, rất có khả năng sẽ khiến người ta hoài nghi, cho rằng Lâm Phượng các muốn phản Liên bang..v.v... Tuy rằng lời đồn này không đáng sợ, nhưng sẽ không thiếu được phiền toái không đáng.
Trong nửa tháng kế tiếp, ta cùng Triệu Thu Hàn đều ở lại căn cứ huấn luyện này. Đây thật sự là sinh hoạt cách thế, không thiên tấn, không TT, toàn tâm tập trung dạy những người này học hỏi Thái Cực quyền.
Nói thật chứ, tuy những võ giả này đều là Phương gia ngàn lựa vạn tuyển, nền tảng mỗi người cùng lực lĩnh ngộ đều coi như không tệ, cũng từng ở "Hoàng giả quyết" thấy qua Thái Cực quyền pháp Thủy Thanh Hoa thi triển đối phó "Hoàng", thế nhưng khổ nỗi trong đầu những người này tới giờ chưa từng có khái niệm cái gì là lấy nhu thắng cương lấy chậm đánh nhanh cả, dạy họ thật là tốn sức. Năm ngày đầu, ta dùng thật chiến làm giáo trình, sau khi trải qua vô số lần bầm dập thống khổ, bọn người kia cuối cùng cũng mở mang được đầu óc, từ từ có điều lĩnh ngộ. Mà tu vi bản thân những võ giả này trong những người thường cũng không coi là yếu, tính cân bằng rất mạnh, lĩnh ngộ được nguyên lý, học hỏi về sau cũng không chậm nữa.
Mà đồng thời dạy bọn học sinh kia, ta cũng dạy cho Triệu Thu Hàn, không ngờ rằng Triệu Thu Hàn tâm tính đạm mạc đối với Thái Cực lại có thiên phú khác thường, lực lĩnh ngộ cực cao, làm cho ta rất bất ngờ. Bình thường lúc ta dạy bọn học sinh kia thì nàng cũng ở bên cạnh nhìn, hơn nữa lúc ta vì nàng chỉ điểm một chút, lúc những người khác còn đang trong sương mù, còn nàng lại rất nhanh hiểu thông đạo lý trong đó. Chỉ học ba ngày, không ngờ lĩnh ngộ tinh túy bên trong, ít nhất theo ta cảm giác đã không tệ, so với ta luyện 2 năm qua cũng không kém hơn. Khiến ta phải cảm thán, thế giới này thiên tài thật là càng ngày càng nhiều, có một Bạch Hồng còn chưa đủ, hiện giờ không ngờ lại thêm một Triệu Thu Hàn.
Nhưng mà cũng tốt, để đẩy nhanh tiến trình, ta liền thương lượng cùng Triệu Thu Hàn, đem những người này chia làm 2 đội, ta 1 đội nàng 1 đội, cách ly với nhau phân biệt mà dạy. Vốn nghĩ tính tình Triệu Thu Hàn lạnh lùng, sẽ không đáp ứng việc này, không ngờ nàng chỉ lo lắng một chút, rồi sảng khoái đáp ứng.
Những ngày kế tiếp, mỗi ngày một lần tiến hành hai đội đối kháng. Phương thức đối kháng đều là dùng Thái Cực quyền luận thắng bại, đội thắng ăn luôn phần cơm người thua vào ngày hôm sau. Tuy rằng đối với những võ giả này mà nói, ít ăn một bữa vài ngày cũng không có gì, nhưng mà không ăn là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn, ai cũng không muốn thua. Cứ như vậy, những võ giả này luyện tập càng thêm điên cuồng, có mấy tên điên hầu như 24 tiếng đều chìm trong nghiền ngẫm Thái Cực quyền.
Làm cho ta bất ngờ chính là qua mấy ngày, số lần doanh đội Triệu Thu Hàn thắng càng nhiều, hiệu ứng mỹ nữ hiển lộ không cần nói ra. Mà mỗi lần thắng, Triệu Thu Hàn đều mặt không chút biểu tình nói với ta một câu: "Ngại quá, chủ nhân, ta lại thắng." Sau đó hơi liếc ta một chút, người nhẹ bước đi, lưu lại cho ta một bóng lưng hoa lệ.
Ngữ khí bình thản, nhưng tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn!
Ta làm sư phụ lại không qua được đồ đệ? Ta liền nổi giận rồi!
Ta giận dữ, những tên võ giả đội ta càng không may, lúc huấn luyện cả đám bị ta mắng tới cẩu huyết lâm đầu thương tích đầy mình không nói, lúc luyện tập thật chiến cũng bị ta dùng Thái Cực quyền quăng quật trời đất quay cuồng thắt lưng đau buốt! Nhưng mà hiệu quả cũng rõ rệt, mỗi một lần ta bạo phát lửa giận, đội ta sẽ thắng được một trận.
29-05-2010, 09:06 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
210 chương
154 chương
52 chương
61 chương
406 chương
491 chương
312 chương