Cực phẩm chiến thần
Chương 203 : Hát quốc ca
"Tông chủ tha mạng! Tông chủ tha mạng! Thuộc hạ không dám nữa!..." Tình Không lớn tiếng gào thét.
Hiển nhiên, ý chí của Tình Không so với Triệu Vô Cực kém hơn nhiều, Triệu Vô Cực lúc chịu loại thống khổ này vẫn rất ngang ngạnh, phần lớn vẫn cắn răng kiên trì. Hiện giờ tới Tình Không, tóc tai bù xù, gào thét kêu hú, giống như một con mụ lên đồng, nào còn cái mỹ lệ đoan trang trước kia nữa.
Tình Không run rẩy, kêu thét, dùng sức nện xuống mặt đất, vang lên mấy tiếng ông ông. Ta cười lạnh lùng, biết rất rõ nàng nghĩ gì, cũng không phải nàng không chịu được mà làm như thế, chỉ là muốn thông qua cách này dẫn người khác tới mà thôi, để mấy lão gia hỏa Phương gia cầu tình cho nàng. Chỉ là nàng lại không biết rằng, ngay khi ta bước vào trong gian phòng này, chân khí đã cắt đứt liên lạc cả căn phòng với bên ngoài. Cho nên, nàng có hét vỡ họng, đập phá tan hoang cũng vô ích thôi.
Ta ghét nhất chính là nàng ta tự cho mình là thông minh, nếu nàng không làm như thế, ta có lẽ chỉ giáo huấn nho nhỏ coi như xong, nhưng hiện tại, ta lại muốn giáo huấn nàng thật cặn kẽ. Không cho nàng giáo huấn khắc thật sâu, nàng sẽ không nhớ kỹ được!
"Tha mạng! Tha mạng..." Tình Không lớn tiếng hét lên, giọng đã khàn khàn, trên người trên mặt đầy mồ hôi, không còn chút huyết sắc.
Ta đối với lời cầu xin không chút để tâm, thấy ngày xưa tâm cao khí ngạo, hôm nay nàng phải rên xiết cầu xin, trong lòng ta ngược lại sinh ra một cảm giác thích thú khó hiểu. Trong lòng thầm than một tiếng, không trách được mấy tên ăn chơi trác táng thích tác oai tác quái, thì ra chà đạp tôn nghiêm người khác cũng là một loại hưởng thụ tinh thần, nhưng là đối tượng có địa vị tâm khí đều là cao giai, chà đạp lại càng sảng khoái, có một loại khoái cảm chinh phục. Hèn gì nhiều tên biến thái luôn thích yy nữ tiếp viên hàng không, giáo viên, mấy hãng yy thì lật qua lại đủ chủng loại, khiến cho bọn dâm dân kia thu lấy thỏa mãn tinh thần, đó cũng là một đạo lý.
Cũng trách Tình Không hôm nay vận khí không tốt, trước khi tới đây ta vì chuyện Thủy Hương Vân nghẹn một bụng khí. Nàng còn không biết sống chết đụng vào miệng cọp, tự nhiên thành lựa chọn tốt nhất để ta phát tiết phiền muộn trong lòng.
Thống khổ này kéo dài đủ ba phút, ta thấy Tình Không đã đến mức kiệt sức, ngay cả sức gào thét cũng gần như không còn, mới tạm dẹp được tức giận phiền muộn trong lòng. Ngồi xổm trước mặt Tình Không, nâng cằm nàng lên, mỉm cười nói: "Ngươi biết sai chứ?"
Lúc này Tình Không tuy thần trí đã có điểm mơ hồ, nghe được giọng ta, chút mơ hồ kia lập tức thanh tỉnh hoàn toàn, mà dáng cười của ta, trong mắt nàng, không khác gì ma quỷ. Trong mắt tràn đầy sợ hãi, vội vã dùng giọng khàn khàn nói: "Tình Không biết sai, tông chủ thứ tội!"
Lúc này giọng của nàng, đã không còn giống như lúc gọi phi phi cố sức giả vờ nũng nịu, so với la hét vỡ họng cũng không khác mấy. Chỉ là so với giọng nói bình thường khiến kẻ khác chán ghét, giọng nói này có vẻ dễ nghe hơn.
Ta mỉm cười nói: "Ta xem ngươi như là khẩu phục tâm không phục rồi! Ta thấy như vầy được không, sau này mỗi ngày đều tới thăm ngươi được chứ? Ngươi ở đây, mỗi ngày giống như vừa rồi rèn luyện 5 phút, ta vì tốt cho ngươi thôi, tin rằng chỉ cần duy trì liên tục 1 tháng, thần niệm của ngươi sẽ mạnh thêm không ít đâu!"
Mỗi ngày 5 phút? Con ngươi Tình Không co rụt lại, nàng chỉ thấy dáng cười ra vẻ ấm áp của ta tràn đầy hàn ý, vội vã run giọng cầu xin: "Đừng! Tình Không sai rồi! Tình Không không nên khinh thường tông chủ, không nên ở trước mặt tông chủ động tiểu thủ đoạn, xin tông chủ thứ tội. Sau này Tình Không không dám nữa!"
"Phải không?" Ta đứng lên, mỉm cười nói: "Hiên giờ mới tỉnh ngộ, có phải chậm một chút? Nhưng thủ đoạn ngươi cũng giỏi thật, chỉ mới không thấy 1 tháng thôi, ngươi đã nắm trọn Phương gia trong tay, so với ta tưởng tượng còn nhanh hơn! Xem ra ngươi thật sự sợ hãi ta dùng danh phận tông chủ tước đi thân phận kế thừa Phương gia của ngươi!"
"Tình Không không dám!" Thân mình Tình Không run lên, sợ hãi nói.
Ta thản nhiên nói: "Cứ yên tâm, nếu ngươi muốn ngồi trên vị trí gia chủ Phương gia, ta cũng không muốn cản trở, chỉ là ta mong ngươi nên rõ một điểm, Phương gia các ngươi chính là vì Lâm Phượng các mà tồn tại, năm đó Lâm Phượng các có thể nâng Phương gia các ngươi lên nơi cao, hiện giờ ta cũng có thể hủy hoại Phương gia chỉ trong chốc lát!"
Thân mình Tình Không run lên, không dám nói lời nào.
"Hiện giờ thì sao, một bụng khí ta còn chưa tiêu hết, ngươi nói nên làm gì bây giờ đây?" Ta hừ lạnh một tiếng nói.
Tình Không dùng ánh mắt sợ hãi ngẩng đầu nhìn ta, lập tức cúi đầu, thấp giọng nói: "Tông chủ muốn Tình Không làm gì, Tình Không sẽ làm thế đó, chỉ cần tông chủ có thể nguôi giận, tông chủ muốn thế nào cũng được..."
Lời này nói sao vậy chứ, ta có cảm giác người đàn bà này đang dụ dỗ ta phạm tội vậy? Chỉ là ta nhìn vóc người lồi lõm bốc lửa của nàng, cũng có tiền vốn dụ dỗ thanh thiếu niên phạm tội.
Nếu ta không là kẻ xuyên qua tới chỗ này, gặp tình huống như vậy hơn phân nửa sẽ không nhịn được mà mơ tưởng. Nhưng lúc này tu vi và tâm tính của ta đã không thể so với trước kia, lúc này thấy nàng tự sỉ nhục mình như vậy, chỉ cảm thấy chán ghét...
"Tông chủ..." Tình Không ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của nàng ta nhìn nàng trở nên dần nóng rực, mắt xẹt một tia gợn sóng, nhẹ hô một tiếng. Nàng vốn muốn cho giọng mình trở nên kiều mị một chút, nhưng lúc này giọng lại khàn khàn, lại ép giọng như vậy, thật khó nghe hết chỗ nói.
Khóe miệng hiện vẻ mỉm cười, lại ngồi trước mặt nàng, nhẹ tay khẽ vuốt những đường cong mỹ lệ, trên mặt Tình Không hiện một tia xấu hổ mừng rỡ, sóng mắt lưu chuyển.
Ta mỉm cười, khẽ nói: "Thật là không biết được, ngươi thật là hạ tiện..."
"Bùm!"
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, ngón út tay trái Tình Không máu thịt lập tức phi thăng, hoàn toàn biến mất!
Vì mười ngón tay liền tim, gương mặt kiều mị của Tình Không lập tức trở nên thống khổ đau đớn, tay phải cầm lấy cổ tay trái, không nhịn được run lên, vết thương không ngừng có máu chảy ra.
Gương mặt tươi cười của ta trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: "Sau này ngươi ở trước mặt ta tốt nhất ít làm ra thái độ này, bằng không ta không dám đảm bảo lần tới có phải chỉ một ngón tay thôi đâu, hiểu chứ?"
"Hiểu, đã hiểu..." Tình Không kinh hồn táng đảm, mặt tái nhợt, trong mắt không che giấu được kinh hoành.
"Ngươi làm ta rất mất hứng, vì vậy phải nghiêm phạt..." Ta mỉm cười, ngừng một chút, nói tiếp: "Giờ ngươi phải làm, là hát quốc ca!"
Tình Không đang chịu đau đớn, nghe ta nói vậy, liền phản ứng mạnh, thất thanh hỏi: "Tông chủ, ngươi nói gì?"
Ta thản nhiên nói: "Không nghe sao? Ta muốn ngươi làm chính là quỳ gối trên bàn mà hát quốc ca!"
Tình Không cuối cùng cũng hiểu ý ta, nguyên sắc mặt vừa phục hồi một chút hồng nhuận lại phủ thêm một tầng trắng bạch, so với tuyệt kỹ biến sắc mặt cũng không kém mấy.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Tình Không chỉ hận không thể lập tức hôn mê, nàng cắn môi, vừa sợ vừa giận nhìn ta, không nói một lời.
Ta lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ngươi cho ngươi là ai? Càng coi ta thành người nào chứ? Ỷ vào mình có vài phần tư sắc thì câu dẫn nam nhân lung tung, hiện giờ ngươi cũng chỉ có thủ đoạn đó thôi sao? Hiện giờ ta bảo ngươi hát quốc ca, ngươi hát hay là không!"
Thân mình Tình Không run lên, cao cao tại thượng như nàng đối với dung mạo mình vẫn rất tự tin, nàng chưa từng chịu vũ nhục như vậy? Chỉ là nàng không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng, bởi vì hiện tại ta là tông chủ Lâm Phượng các, trọng yếu hơn ta là cao thủ thiên giai thượng phẩm, chỉ cần ta muốn, có thể giết nàng dễ dàng, từ ngón tay vừa rồi, có thể thấy được ta tuyệt không có ý thương hương tiếc ngọc!
Những giọt nước chảy ra từ mắt Tình Không, trong đó bao hàm khuất nhục oán hận vô cùng vô tận.
Tình Không bắt đầu hát quốc ca - nói cho đúng cũng không phải quốc ca, bởi hiện giờ không còn quốc gia nữa, nhưng Liên bang vẫn có một Khúc thắng lợi cùng cấp với quốc ca, có người nói là thời Tân Liên bang vừa lập do một đời đại sư âm nhạc Beethoven sáng tác.
Giọng Tình Không từ lâu đã khàn không chịu được, ngay cả nói cũng miễn cưỡng, làm sao hát chứ? Bình thường Tình Không đối với giọng mình rất tự tin, lúc này mở miệng ra thanh âm như tiếng gọi quỷ, giống như quỷ thét sói tru.
Tình Không cố nén xấu hổ trong lòng, mặt rơi đầy lệ mà hát, đây là thời khắc sỉ nhục nhất từ khi nàng sinh ra đời đến nay!
Nàng hận! Nàng nhẫn! Nàng cất cao tiếng hát!
Nàng muốn thông qua tiếng ca làm trung gian phát tiết ra nội tâm đầy oán hận tràn ngập sợ hãi với ta.
Tuy rằng đối với ta đã hận tới cực điểm, nhưng kiến thức qua thủ đoạn của ta, biết rõ ta không phải là người nàng có thể bày bố, nàng đã không còn bất cứ ý nghĩ nào trả thù ta nữa. Bởi nàng biết, nàng không có vốn để trả thù, cũng không có thực lực trả thù! Nàng dùng giọng khàn khàn như quỷ gào, trong lòng tự an ủi mình, tất cả là do mình gieo gió gặt bão.
Hát thật khó nghe quá! Người thường nghe xong chắc bỏ chạy sang Tây đại lục hết! Vốn là một bài Khúc thắng lợi tràn ngập chính khí mạnh mẽ, lúc này Tình Không hát ra, thật là như vạn quỷ gào khóc âm phong từng đoàn, dù cho ngay cả thiên giai thượng phẩm cũng không chịu nỗi. Ta không nhịn được nhíu mày, bắt đầu hoài nghi có lẽ mình đã làm sai rồi.
Một Khúc thắng lợi vừa xong, Tình Không cũng bị tiếng ca của mình mà rơi lệ đầy mặt.
Trải qua một phen giận cá chém thớt có chút vặn vẹo này, tâm tình ta cũng tốt hơn nhiều.
Ta khẽ thở dài, nói: "Một Khúc thắng lợi thật hay, ngươi lại đem bài này hát thành như vậy, coi như là xưa nay chưa ai có rồi."
Biết rõ ta đang châm chọc nàng, Tình Không cũng không để ý, từ trên bàn xuống quỳ trên mặt đất, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh nói: "Đa tạ tông chủ khích lệ!"
Ta nhìn Tình Không quỳ trên mặt đất, khóe miệng lộ một tia mỉm cười, xem ra nàng cũng biết tốt xấu rồi - ít nhất biểu hiện ra ngoài là vậy. Nhưng ta cũng không cảm thấy hài lòng đến mức nghĩ rằng sau này nàng hoàn toàn sẽ không phản bội ta, mà trong lòng nàng đối với ta sẽ tràn ngập oán hận. Thế nhưng oán hận thì sao chứ, ta muốn cho nàng biết, ta rất tàn nhẫn, khiến nàng khuất phục dưới cường quyền. Ta không phải kẻ nhàn rỗi, cùng nàng bày tỏ tấm lòng xong thì nàng sẽ thề sống chết thuần phục v.v... đây không phải là "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Trải qua vài lần tiếp xúc, ta biết nữ nhân như Tình Không sẽ không muốn làm hạ nhân cho kẻ khác. Nàng có dã tâm, cũng có thủ đoạn. Chỉ tiếc nàng không có thực lực, trước mặt thực lực tuyệt đối của ta, nàng chỉ có một con đường khuất phục.
Dựa vào danh hiệu tông chủ Lâm Phượng các, ta đối với Tình Không cũng không có bao nhiêu sức chấn nhiếp, hiện tại ta làm như vậy, tuy có thể khiến nàng hoàn toàn cúi đầu thuần phục, nhưng nếu một ngày nào đó thực lực của nàng mạnh mẽ đến ta cũng không đối phó được, ta nghĩ nàng cũng sẽ không ngại trả ta mối thù hôm nay. dansinh
27-05-2010, 09:45 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
210 chương
154 chương
52 chương
61 chương
406 chương
491 chương
312 chương