Cực phẩm chiến thần
Chương 131 : phát hiện ngoài ý muốn
Mở rộng! Mở rộng hơn nữa!
Trận đánh vừa kết thúc không lâu, trong không khí còn lưu lại khí tức năng lượng chân khí của song phương đánh nhau, mà khí tức âm lãnh đó, càng rõ ràng hơn!
Thành phố Ngũ Đạo cũng không tính là nhỏ, thời gian ngắn như vậy, kẻ ám sát Hoàng Phủ Phi Long trúng một kích chắc chắn không thể rời khỏi Ngũ Đạo học viện! Trong nháy mắt, thần niệm ta dễ dàng đem cả thành Ngũ Đạo bao phủ toàn bộ! Một cảm giác huyền diệu xuất hiện trong lòng, lúc này ta phảng phất hóa thân thành ức vạn, từng chuyện lớn nhỏ diễn ra trong thành Ngũ Đạo, ta đều thấy nhất thanh nhị sở, hơn nữa không chút hỗn loạn, phảng phất như một chiếc máy tính, kẻ ra bản đồ chi tiết cả thành phố Ngũ Đạo trong đầu ta!
Giật mạnh, trong mắt ta lóe một đạo tinh quang! Tìm được rồi!
Thân hình vừa động, ta liền từ cửa sổ bay khỏi phòng ngủ, dưới chân điểm một chút, một tiếng gió khẽ vang, cả người đã biến mất không thấy.
“Quá khinh thường ...” Ở khu Tây của thành phố Ngũ Đạo, trong một khu phố vắng vẻ, một trung niên nhân tướng mạo rất bình thường lộ vẻ cười khổ, thở hổn hển nhìn trước ngực hãm một dấu ấn thật sâu, vô lực dựa vào tường ngồi thở.
Quả thật quá khinh thường, thân là sát thủ, chắc hẳn phải tính toán hết mọi chuyện sẽ phát sinh, mặc dù đã biết Hoàng Phủ Phi Long còn có một chiêu “Phá thiên nhất quyền”, nhưng mà, bởi vì hắn cho là hiểu rõ về “Phá Thiên nhất quyền”, biết mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần, cho nên mới thừa dịp cơ hội cực tốt khi Hoàng Phủ Phi Long chân khí hao tổn, lại thừa dịp ta đi khỏi, lén trốn vào phòng ngủ, đánh cho Hoàng Phủ Phi Long một kích trí mạng.
Chỉ là, vạn vạn lần không nghĩ tới, Hoàng Phủ Phi Long lại dám liều mạng cốt cách tẫn toái kinh mạch đại thương, đánh oanh xuất một lần nữa “Phá Thiên nhất quyền”, làm gì cũng phải kéo hắn xuống nước.
Mặc dù hắn là cao thủ địa giai thượng phẩm, nhưng mà chiêu này của Hoàng Phủ Phi Long, đem toàn thân chân khí ngưng tụ một điểm, lại thêm ý đồ “phá phủ trầm chu” mà tiến tới, uy lực nhân thêm không chỉ gấp đôi, lực công kích có thể nói tăng vọt tới mức làm địa giai thượng phẩm trong nháy mắt cũng phải bị thương nặng.
Hắn bây giờ rất suy yếu, ngực cũng rất đau đớn, nhưng hắn cũng biết, chính mình phải nhanh chóng chạy tới địa điểm dự định, mới có thể thuận lợi rời khỏi thành Ngũ Đạo! Cho nên, hắn phải đi. Chỉ nghỉ ngơi vài giây, sát thủ lại nén đau trên ngực hít một hơi, dựa vào vách tường đứng lên.
Chính lúc này, trong không trung chợt thoảng một cơn gió nhẹ. Tiếp theo, một thiếu niên tóc bạc liền xuất hiện trước con hẻm nhỏ, nghiêng người nhìn về phía hắn.
Dương Đào! Trong nháy mắt chứng kiến thiếu niên này, đồng tử sát thủ trong nháy mắt co rụt lại! Trong tư liệu chỉ rõ, người này có tu vi thiên giai hạ phẩm, hơn nữa rất có thể là người mang chân khí tử sắc thần bí khó lường, lúc gặp vạn lần không thể đối địch, dùng toàn lực đào tẩu!
Trên mặt thiếu niên không chút thay đổi, từ từ quay đầu lại, nhìn sát thủ chợt biến sắc, ánh mắt lại không mang theo bất cứ cảm tình nào. Chứng kiến ánh mắt này, dù là sát thủ giết người thành ma cũng không nhịn được trong lòng kinh hãi. Dù là hắn giết người đã nhiều năm, cũng chưa thấy qua ánh mắt lạnh lùng như thế, phảng phất như không để vạn vật thương sinh vào mắt, vạn vật chúng sanh trong mắt hắn chỉ là kiến hôi! Ánh mắt như vậy, hắn chỉ từng thấy qua trên người thủ lĩnh, đó là ánh mắt chỉ có trên người của tuyệt đối cường giả !
“Nói.” Ta khẽ phun ra một chữ, âm thanh tuy nhỏ, nhưng trong hẻm nhỏ này vô cùng rõ ràng, “Là người nào phái ngươi tới?”
Trốn không thoát được! Trong sát na hắn đã phát hiện rõ ràng tình cảnh của mình. Ở trước mặt một cao thủ thiên giai, trừ phi xuất hiện kỳ tích, địa giai cơ hồ không thể chạy thoát được, càng huống chi trong người hắn mang theo thương tích trầm trọng?
Tự sát! Trong đầu sát thủ xuất hiện ý niệm này. Đây là quy củ của sát thủ, nhiệm vụ thất bại chỉ có lấy tính mạng mà đền bù, chỉ có chết, mới có thể bảo thủ bí mật! Hắn là một sát thủ tuyệt đối hợp cách!
Chỉ là ý niệm trong đầu vừa trổi dậy, sát thủ đột nhiên phát hiện, chính thân mình đã không thể động được nữa, kể cả chân khí toàn thân, cũng bị một lực lượng không hiểu giam cầm, hắn lúc này, phảng phất như trong bùn lầy đặc quánh, không thể giãy dụa, không thể nhúc nhích.
Đột nhiên trong miệng đau xót, tiếp theo là một tràng “rôm rốp bập rập” (0_o) vang lên, sát thủ không nhịn được phun ra phun ra huyết thủy trong miệng, phun ra không chỉ là máu, còn có toàn bộ răng hàm của hắn!
“Nghe nói người làm sát thủ đều thích dùng răng mà phóng độc, không biết có thật hay không?” Thân hình ta từ từ trôi tới chỗ hắn, hơn hai mươi cái răng trên mặt đất bị chân khí đè nén, trong nháy mắt biến thành phấn mạt.
Sát thủ rên một tiếng đau đớn, nhắm mắt không nói.
“Không nói phải không?” Ta chỉ cười nhạt, vươn một ngón tay, trên đầu ngón tay thiểm hiện một quang cầu điện tử sắc, trong hẻm nhỏ hôn ám, điện quang tử sắc nhảy lên, phá lệ xunh đẹp vô song, mà quang mang này xạ lên người ta, vẻ tươi cười lại càng hơi quỷ dị.
“Kỳ thật, ta không phải là người tàn nhẫn.” (@hắn không phải là người tàn nhẫn, mà là vô cùng cực tàn bạo >__
Truyện khác cùng thể loại
809 chương
32 chương
624 chương
1089 chương
461 chương
87 chương
298 chương
502 chương