Cực phẩm chiến thần
Chương 125 : Ngẫu ngộ
Trên đài, song phương đối chiến đứng cách xa. Hai người, hai loại khí chất bất đồng!
Tần Thiên diện mục như đao, thân hình như thiết, một thanh trường kiếm ôm trong ngực, cả người như một thanh binh khí tùy thời rời vỏ, tản ra khí thế lẫm nhiên khó mà gần gũi.
Mà Tiểu Lan ở bên kia, dung mạo không tới mức phong hoa tuyệt đại, chỉ lẳng lặng đứng nơi đó, nhưng lại làm người ta nhìn như mộc xuân phong, nhất là nhìn vào đôi nhãn đồng đen láy, cả người như bình lặng lại, kẻ thường làm ra chuyện khuyết đức, bắt đầu sinh ra ý niệm xấu hổ.
“Hai người kia...” Thủy Hương Vân thấy chú ý một hướng, đem ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Lan, cẩn thận đánh giá vào lần, mới chuyển lại trên gương mặt ta.
Lúc này, ta tâm tình bất định, trong ánh mắt hiện ta vẻ phức tạp. Làm cho nàng không khỏi kinh ngạc lo lắng, trong lòng có một tia khó chịu, âm thầm lưu tâm, nhẹ nhàng nói: “Đào, anh nói hai người bọn họ ai sẽ thắng? Tần Thiên chính là thiên tài nổi danh dùng kiếm của ban kiếm thuật đấy!”
“Đúng, ta cũng cho là vậy!” Hoàng Phủ Phi Long tiếp lời: “Tần Thiên xuất thân từ ban kiếm thuật, nhưng hắn tu luyện chính là tốc độ, khoái kiếm! Tốc độ của hắn, dù là ban tốc độ cũng rất ít người có thể siêu việt hơn hắn! Ta nhìn Tiểu Lan kia, phát hiện nàng tu vi tựa hồ rất bình thường, miễn cưỡng có thể sánh ngang Thủy Hổ.”
Nói tới kỳ quái liếc Thủy Hổ một cái, “Ta thật không rõ ngươi sao lại nghĩ nàng ẩn giấu thực lực chứ?”
Thủy Hổ không phục nói: “Cảm giác, cảm giác hiểu chưa, ta cùng nàng ấy giao thủ một lần, ta xem ra, nàng ấy giữ lại một ít bản lãnh, không chính thức sử dụng!”
“Yêu!” Hoàng Phủ Phi Long cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình đả kích Thủy Hổ: “Nhìn không ra nha. Ngươi tới ban Y hộ tự tử, bắt đầu trở nên giống đàn bà rồi, còn nhắc tới giác quan thứ sáu nữa chứ?”
“Kháo, ta nổi giận rồi đấy, muốn đánh nhau phải không?” Thủy Hổ xấu hổ phát nộ.
“Ha ha! Đánh thì đánh! Nhưng bây giờ ngươi cho là đánh lại ta sao?” Hoàng Phủ Phi Long đắc ý, nhất thời làm cho Thủy Hổ xẹp lép như trái banh xịt, cúi đầu ủ rũ.
Mặc kệ hai người ồn ào một bên, ta nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, chậm rãi nói: “Tiểu Lan.”
Nghe ta niệm hai từ này, Thủy Hương Vân không biết tại sao, trong lòng không nhịn được nhảy lên.
Hoàng Phủ Phi Long kinh ngạc: “Lão Đại, ngươi nói Tiểu Lan sẽ thắng sao! Ta thường không nghe nói qua Tiểu Lan này, Cực đạo võ hội trước kia cũng không thấy nàng xuất hiện qua. Ngươi sao lại tự tin với nàng ấy như vậy?”
“Cảm giác.” Ta cười khẽ nói.
Thủy Hổ lập tức cười to nói: “Ha ha! Mập mạp, ngươi còn không phải nói tỷ phu ta cũng lại muốn thành đàn bà chứ?”
Hoàng Phủ Phi Long chỉ cười lạnh: “Hay xem kết quả trận đấu đi! Sự thật sẽ chứng minh ai đúng ai sai!”
Tiếng chuông báo hiệu vang lên, luận võ chính thức bắt đầu, trong nháy mắt này, Tần Thiên đã động. Không động thì thôi, vừa động là kinh thiên, hắc y trên người như biến thành một tia chớp màu đen, bằng một bộ pháp kỳ quái không có quy luật lướt qua khoảng cách bảy tám bước trên lôi đài!
Trong nháy mắt này, Tiểu Lan vẫn bất động. Mà đại bộ phận chúng nhân đều tưởng nàng không kịp động, bởi tốc độ của Tần Thiên thật sự quá nhanh.
Một tiếng tranh kim loại rung lên rất nhỏ, phảng phất như thiên địa nảy lên một nguyệt lượng mới! Tần Thiên xuất kiếm! Kiếm thật nhanh!
Đại bộ phận học viên căn bản không thấy hắn xuất kiếm như thế nào, lại làm thế nào thu kiếm! Chỉ thấy trên lôi đài lóe lên một dải sáng màu bạc, liền khôi phục yên lặng. Tần Thiên đã lướt sát qua người Tiểu Lan, đứng phía sau mười bước. Mà Tiểu Lan thủy chung vẫn chưa hề động thân.
Quá nhanh, dù là ba trọng tài đã chuẩn bị kỹ càng, trong nháy mắt đó, cũng không kịp ngăn cản một kiếm này xuất ra.
Trên lôi đài, sắc mặt Tần Thiên có chút cổ quái, trên mặt cứng ngắc, lộ ra một vẻ phức tạp khó nhìn rõ, trong ánh mắt, lại thêm một tia khiếp sợ.
Về phần Tiểu Lan, rất nhiều học viên đều vì cô gái lần đầu tham gia Cực đạo võ hội mà bi ai, trong đầu xuất hiện một bức tranh: đứng yên cứng ngắc hồi lâu, ngón tay Tiểu Lan co giật, tiếp theo, từ trên cổ xuất ra huyết vũ đầy trời, cả người ngả xuống....
Song, một màn ngoài ý liệu xảy ra, chỉ thấy Tần Thiên từ từ xoay người, nhìn bóng lưng Tiểu Lan, nói: “Ta thua!”
“Hoa!”
Cơ hồ tất cả mọi người đều hoài nghi có phải lỗ tai mình bị bệnh không, hay là ảo giác, nằm trong thập đại cao thủ của học viện Tần Thiên, lại có thể nhận thua với một cô gái không danh không tiếng? Hơn nữa còn là dùng đến kiếm?
Tiểu Lan động rồi, nàng không nói gì, chỉ là tung người bay lên, từ từ bay tới khu tuyển thủ của ban y hộ.
“Ha ha, ta nói sao, Tiểu Lan dám chắc là ẩn giấu thực lực, bây giờ ngươi tin chưa!” Thủy Hổ đắc ý nhìn Hoàng Phủ Phi Long.
Nhưng Hoàng Phủ Phi Long lần này không cãi với hắn, mà lặng cả người. Trong ánh mắt xuất hiện một tia kinh dị, quay đầu nhìn ta: “Lão Đại, vừa rồi ngươi cũng nhìn rõ ràng chứ?”
Ta gật đầu, mỉm cười nói: “Không sai, chỉ pháp rất huyền diệu, dễ dàng dựa vào uy lực của chỉ pháp, trong nháy mắt đánh vỡ kiếm phong công kích tới, cũng là lần đầu tiên ta được thấy... Nhưng mà, cũng làm cho ta nhớ tới tên một chỉ pháp.”
“Cái tên gì?” Hoàng Phủ Phi Long lập tức hỏi.
Ánh mắt ta lộ ra tia sáng kỳ dị, nhẹ giọng nói: “Linh tê nhất chỉ.”
Không sai, Linh tê nhất chỉ trong tiểu thuyết của Cổ Long, Lục Tiểu Phụng bằng vào Linh tê nhất chỉ, vô số lần hóa hiểm thành an, vô số lần chỉ bằng hai ngón tay kẹp chặt binh khí của đối phương. Cô gái Tiểu Lan này không thèm nhíu mày, ngón tay thon nhỏ, nhưng chỉ pháp so với Linh tê nhất chỉ dị khúc đồng công.
Mà theo cảm giác cho thấy, thực lực của Tiểu Lan bây giờ ngay cả địa giai cũng không có, nói lại chỉ là mạnh hơn Thủy Hổ một chút, nhưng ta lại có một cảm giác cổ quái, như là nàng ta không yếu nhược như vẻ bề ngoài kia.
Đột nhiên, tâm niệm vừa động, có một loại cảm giác bị giám thị, quay đầu lại, chính là hướng ban y hộ kia, Tiểu Lan đang lẳng lặng nhìn ta, một đôi mắt trong suốt, nhìn ta không chớp mắt, tựa hồ ta là một động vật quý hiếm có tên trong sách đỏ.
“Xin chào.” Ta mỉm cười, truyền âm qua.
Tiểu Lan không nói gì, cũng không truyền âm lại, nhìn ta vài giây, liền dời mắt đi, không nhìn ta bên này nữa.
Ta hơi nhíu mày, Tiểu Lan này, tướng mạo giống muội muội đến tám chín phần, nhưng tính tình lại khác nhau như vậy chứ? Lắc đầu, ta cũng không định suy nghĩ nhiều như vậy, chờ vòng đấu hôm nay kết thúc, quay lại hỏi nàng ta cho rõ một chút là được.
“Linh tê nhất chỉ?” Hoàng Phủ Phi Long nhẩm một lần, nhưng không biết được có một chiêu thức như vậy, nói: “Vừa rồi ta cũng thấy rõ ràng, chỉ pháp này thật lợi hại,! Tiểu Lan này thật sự quá mức thần bí, mặc dù công lực trên người rất bình thường, nhưng chỉ pháp này, tuyệt đối là võ học đỉnh phong, không biết làm sao nàng ta học được?”
“Có lẽ là tuyệt học gia truyền.” Ta không thèm nghĩ nói.
Đào thải lại tiếp tục, không ngừng có người tấn cấp, cũng có không ít người bị gạt ra. Thế hệ học viên đời này cao thủ tương đối nhiều, một ít tuyển thủ hạt giống tốt cũng liên tiếp bị gạt ra.
Ta sau nửa ngày, cũng thêm hai trận đấu, cả hai trận này, vì đạt được hiệu quả tuyên truyền, ta chỉ dùng công lực tương đương đối phương, sau đó dùng Thái Cực quyền mà đấu. Lúc này, thông qua ký giả phóng viên trực tiếp hiện trường, cả Tân liên bang, vô số người đều kiến thức được chân diện mục của Thái Cực quyền thần bí. Thấy ta dùng một bộ quyền pháp nhu nhuyễn dễ dàng ứng phó các loại công kích một cách tự nhiên, sau đó đánh bại đối thủ, cơ hồ tất cả võ giả tròn xoe hai mắt, đều bàn um cả lên.
Mặc dù nhiều người muốn nhìn Hoàn mỹ chi chiêu mà ta đối phó lục thánh trong Cực đạo chiến võng. Nhưng lúc này thấy Thái Cực quyền, cũng huyền diệu vô cùng, rất nhiều võ giả khi xem ta chiến đấu cũng có điều sở ngộ.
“Đào, giữa trưa rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi!” Thủy Hương Vân nhác ta.
“Đào nhiên cư! Đào nhiên cư!” Tiểu tử Hoàng Phủ Phi Long này hăng hái dâng cao, trước đó hắn đã đánh thêm hai trận, thắng lợi cả hai, hơn nữa là trong mấy chiêu đã giải quyết đối thủ, làm cho hắn mặt mày hớn hở, cảm thấy mỹ mãn.
“Hừ hừ! Chúng ta đi tự nhiên không thành vấn đề, ngươi đi thì phải trả tiền đấy!” Thủy Hổ nhân chuyện Tiểu Lan thắng Hoàng Phủ Phi Long một lần nói, trong lòng hô to sảng khoái, không thể để Hoàng Phủ Phi Long tiếp tục đắc ý như vậy được.
“Thiết! Cái này phải là lão Đại lên tiếng mới được, có phải không, lão Đại?” Hoàng Phủ Phi Long mặt xiểm nịnh nhìn ta.
Ta cười cười, không nói gì. Phía sau Hoàng Phủ Phi Long bị Thủy Hổ lại bắt lấy kéo đi, hai tên này, náo loạn như tiểu hài tử, nhiều lúc thật muốn yên tịnh một chút.
Đoàn người theo phi xa, rất nhanh đến chỗ Đào nhiên cư, không nghĩ vừa bước xuống, lại gặp một đoàn người cũng bước vào. Ta nhìn lại, là người quen, Kim Tiểu Uyển, bây giờ trông nàng tinh thần ngày càng xấu, gương mặt tiều tụy, ngoại trừ nàng, còn có một người mặc trang phục của học viên của năng võ học viện.
Nếu đã gặp, không chào hỏi thì không hay, huống hồ, Kim Đao cha nàng cũng đã nói chuyện qua, chuyện trước kia không cần phải so đo nữa.
Ta gật đầu mỉm cười nói: “Kim tam tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Kim Tiểu Uyển cũng không nghĩ lại ở đây gặp được ta, vẻ mặt kinh dị, không biết ta có nhìn lầm không, trong ánh mắt nàng ngoại trừ ngạc nhiên, còn thêm vài phần kinh hãi…
Kim Tiểu Uyển gặp ta lại kinh hãi? Ngẫm lại đây có phải tiểu nha đầu xinh như búp bê này vài lần tìm ta kiếm chuyện, ta cũng không dám khẳng định nữa.
“Ngươi, ngươi khỏe.” Lặng người khoảng khắc, trên mặt Kim Tiểu Uyển lộ ra vẻ cười, phảng phất như trước đó cùng ta chưa từng có xung đột, nhìn thoáng qua Thủy Hương Vân đang nắm lấy tay ta, trong mắt hiện một tia cổ quái, nói: “Các ngươi cũng tới dùng cơm?”
Ta gật đầu, nói: “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, nếu mọi người có duyên gặp nhau một chỗ, không bằng cùng nhau dùng cơm, thế nào?” Nói rồi nhìn sang Thủy Hương Vân.
Thủy Hương Vân ôn nhu cười, vòng tay khóa chặt tay ta, nói: “Em không có ý kiến.”
Nha đầu này… Đối với tâm tư của Thủy Hương Vân, ta nhất thanh nhị sở, không khỏi cười khổ, không phải nàng lại tưởng ta đi thích Kim Tiểu Uyển, tiểu nha đầu điêu ngoa lại còn chưa phát dục đủ này chứ?
01-12-2009, 01:43 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Truyện khác cùng thể loại
809 chương
32 chương
624 chương
1089 chương
461 chương
87 chương
298 chương
502 chương