Cực phẩm cha con
Chương 4 : Phụ thân con sẽ bảo vệ người
Ngoài cửa tịch mịch lâu.
Trên đường lớn mọi người đang đi càng ngày càng nhanh, mưa không biết từ lúc nào đã kéo đến, nhẹ nhưng không yên tĩnh, lạnh lùng trút xuống đầu mỗi con người, như cho con người thêm một phần gánh nặng.
Chiếc xe ngựa đỗ trước cổng cũng như người đi ngoài đường xa xa, nó cũng không được yên tĩnh, bình lặng nên có.
Trong xe Phan Bân đang đỡ lấy Bạch Tình, để anh nằm lên vai mình. Nhìn Bạch Tình như thế này Phan Bân thật sự rất rối, anh không thể giúp gì cho Bạch tình, anh giống như người lúc nào cũng có thể gục ngã, nếu nhắm mắt thì sẽ không thể tỉnh dậy vậy.
Dù là ban đêm nhưng nhờ vào ánh đèn Phan bân cũng có thể thấy được Bạch Tình không trụ được, Không giống như lúc đầu anh nhìn thấy, tóc Bạch Tình tùy ý thả ra, mắt cứ nhìn về một phía xa, nhưng hình như lại không phải.
Khi anh kể mọi chuyện của Tú cho Bạch Tình nghe, Bạch Tình chỉ biểu hiện một số điểm bất thường nhẹ thôi, nhưng sau khi thông báo cho người hầu vào trong lâu bẩm báo rồi thì Bạch Tình lại ngất đi.
Phan Bân đã đưa Bạch Tình vào xe để nghỉ ngơi, nhìn Bạch Tình thật sự rất làm người khác đau lòng.
Bạch Tình cứ văng vẳng bên tai lời Phan Bân kể về những này của Tú làm anh không thể nào bình tĩnh được, mặc cho cơ thể đang lạnh dần, càng ngày càng không thể thở được.
Chưa bao giờ Bạch Tình cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, anh luôn không mệt mỏi vì mọi chuyện trong quá khứ, nhưng Tú thì được gì. Câu chuyện của cô bé là một cuộc đời bất hạnh, cô bé vẫn sống chỉ vì anh.
***
Ngày mà đứa con của Mộ Tinh chào đời, đứa bé được Mộ lão phu nhân ẵm đi, bà không nói cho Mộ Tinh biết thằng bé ở đâu, bà đem Huyệt Vị Đàm giao cho anh, nói khi nào anh quản lý tốt sẽ trả Tú lại cho anh, còn mẹ của bé lại không quan tâm.
Một năm sau đó, đứa bé té ao rồi mất. Vì Mộ lão phu nhân sợ Mộ Tinh buồn lòng mà tìm về một đứa bé khác, nhưng không ngờ đứa bé đó lại là người của Bạch Lang.
Bé được nuôi đặc biệt khác người, bị bắt uống một loại độc phá hủy xương, nhìn vào sẽ không ai biết được tuổi thật sự.
Một đứa bé nhìn chỉ hơn một tuổi lại là 6 tuổi, được huấn luyện từ nhỏ, không biết như thế nào là tốt đẹp. Bé
Đứa bé như sát thủ, im lặng và trầm tĩnh, không bao giờ biết cười, làm chủ nhân của Tử Linh Bang khi bé lên 10 tuổi, vậy mà thân hình nhỏ nhắn, gầy đến nỗi không bằng đứa bé lên năm.
Tú vẫn lặng im, cho đến khi bé gặp Mộ Tinh, người phụ Thân trên danh nghĩa của bé, Mộ Tinh là tất cả với bé, anh cho cô bé một cuộc sống mới, vui vẻ bình an mà sống như bao đứa trẻ bình dị khác, cho bé quên đi những ngày mệt mỏi, đau lòng vì mình là cô nhi bị bỏ rơi và tổn thương.
Để rồi một ngày cô bé đứng trước mặt Bạch Lang và nói không làm nữa, bé sẽ không hại Mộ Tình, không lấy bất cứ thứ gì của anh cho ông ta cả. Cả cuộc đời bé chỉ có một người phụ thân duy nhất, dù không phải ruột thịt.
Để bảo vệ tốt Mộ Tinh bé thà không cần tới thuốc giải để giải độc mà cam chịu tất cả, bé thề: dù có chết thì cũng không phản bội Phụ Thân, cả đời, cả kiếp mãi mãi phụ thân là nhất.
15 tuổi, ngày hạn cuối cùng của bé, ngày mà có lẽ sắp đến. Nhưng không có ai biết, bây giờ bé vẫn như một đứa bé 8 tuổi, ai sẽ nghĩ bé sắp chết, ai sẽ lo cho bé. Phụ thân thương yêu bé, nhưng phụ thân đối với bé quá tốt. Bé làm sao có thể bán người để lấy thuốc giải đây!!!
Những chuyện này Mộ Tinh đều biết, Mộ Tinh đều hiểu, nhưng cũng vì vậy anh đem đi tất cả, không cho Bạch Tình biết, có lẽ anh sợ Bạch Tình sẽ bỏ rơi Tú, sẽ làm hại Tú.
Nhưng Bạch Tình sẽ như thế nào?
******
Bạch Tình vẫn nghĩ mãi, trong trí nhớ lại hiện ra hình ảnh cô bé nhỏ xíu, gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch của Tú. Đã lâu rồi, anh cũng gần quên đi cũng từng có một cô bé như thế trong quá khứ của anh.
Trái tim sao lại nhói đau như thế, Bạch Tình sao có thể quên chứ, cô bé ngày xưa.
Nước mắt cứ rơi không ngừng, không biết làm sao nhưng nó quá đau rồi. Bạch Tình như không thể thoát ra được cái bóng tối mà chính anh tự tạo nên ấy cho đến khi nghe được giọng nói làm anh cảm thấy thanh bình.
" Các người bây giờ có định xuống đây không, kêu người ta ra đây để ở trong đó luôn hả?".
Tú chớp đôi mắt nhỏ, hơi khó chịu ngước nhìn xe ngựa đang trước mắt bé. Thật ra trong lòng bé rất rối, bé từng nhiều lần muốn đến bách thảo đường để tìm đại phu chữa cho phụ thân bé nhưng không thể được, bây giờ lại có người đến nói có thể chữa được, bé làm sao không kích động.
Nhưng làm bé bất ngờ hơn người bước ra xe ngựa lại là Phan Bân, Phan tổng quản bách thảo đường, người này bé biết.
Phan Bân là bật thầy về kì môn độn giáp và cao thủ về độc, văn võ song toàn, ám khí cũng là hạn nhất. Người mạnh nhất ở bách thảo đường, dù có cả trăm cao thủ bao vây cũng chưa chắc có thể làm bị thương được. Nhưng bé chắc chắn một điều, "ông ta không biết cứu người".
Phan Bân nhìn thấy Tú và mấy người nhìn chằm chằm vào mình có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.
Cúi người xuống chào Tú một cách bình thường nhất như tôn trọng bé, chuyện của bé Phan Bân là người rõ nhất, anh rất thương bé như đứa con nhỏ của anh.
Cùng lúc đó, Bạch Tình vừa bước ra khỏi xuống, dù trước khi xuống đã chỉnh lại tóc nhưng trông vẫn rất chật vật, yếu ớt, tâm tình không tốt khi nhìn thấy Tú lại không được tự chủ mà ôm chằm lấy bé.
Tú muốn đẩy người trước mặt bé ra nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đó bé lại cảm thấy rất đau lòng, rất sót xa.
Bạch Tình ôm bé được một lúc, lại nhớ ra đây là đâu và anh đang làm gì nên vội thả bé ra và đứng lên.
Do đứng lên vội đầu lại thấy choáng, cũng may lúc đó có Phan Bân đỡ nên không sao. Nhưng trong mắt Tú lại hiện lên vẻ chán ghét, khinh thường.
Bé ghét nhất loại phụ nữ đi với đàn ông, những cảm giác lúc đầu chỉ vì vậy mà bay mất.
" Bây giờ các người có vào hay không? tôi không có nhiều thời gian chơi với các người".
Tú tức giận bỏ đi, mọi người cũng đi theo, Phan Bân khó hiểu nhìn theo hướng bé đi mà suy nghĩ " không phải lúc nãy dễ thương lắm sao", Bạch Tình lại cười nhẹ, dù không thấy được nhưng nhìn cách mà anh biểu thị thì rõ là anh đang rất vui.
"Đi thôi, vào làm việc chúng ta nên làm".
Đoạn đầu lúc mới vào là những ca kỹ đang ca hát nhảy múa để mua vui khách hàng, nhìn thật bình thường.
Tiếp đến một đoạn mới, chỉ toàn hoa cỏ nhìn có màu sắc trang nhã nhưng có thật như thế không chỉ có người trồng mới biết.
Thông qua những mật đạo phức tạp đó, Phan Bân cũng cảm thán, dù chưa đi hết ở đây, dù không lớn bằng bách thảo đường nhưng muốn vào bên trong mà không có người dẫn đường thì cũng mất không ít thời gian.
Vào trong phòng khách, chỉ có Tú dám ngồi, Bạch Tình cũng không kiên nể được Phan Bân dìu ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, cô bé không phản bác nhưng cũng không thích người phụ nữ trước mặt nữa nên hừ một tiếng.
Nhìn thấy hành động của Tú, nét cười trên mặt của Bạch Tình hiện ra càng rõ ràng hơn. Trong thâm tâm Bạch Tình Tú luôn mạnh mẽ, kiên cường, tú càng ghét anh - anh càng yên tâm. Cô bé nhỏ này sẽ không yếu đuối.
" A di là Bạch y sĩ, người có thể chữa bệnh mà không cần nhìn thấy người bệnh sao?" Tú không tình nguyện gọi Bạch Tình là a di, nhưng vì phụ thân bé chắp nhận tất cả.
" Nhìn ta không giống sao, ở điểm nào?"
Bạch Tình vô tư hỏi mà không chú ý tất cả đang nhìn phía anh, Tú đang cầm tách trà vừa mới uống cũng "phụt" một cái mà phun ra hết.
" Giống, rất giống nhưng là giống một người bệnh hơn cả người tôi muốn chữa a~~".
Tú trả lời bằng giọng chăm chọc. Cô bé thật không biết nói sao về Bạch Tình, dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng đôi mắt đó Tú lại có thể nhìn ra, Bạch Tình như thế nào.
Cả làn tóc thả tung bay theo gió của Bạch Tình cũng vậy, nó rối, còn tùy ý không theo thứ tự, dù quần áo trên người Bạch Tình khác người giúp tạo nên khí chất nhưng vẫn rất không bình ổn.
Phan Bân nghe hơi nhíu mày muốn bước lên nói gì đó lại bị Bạch Tình ngăn cản. Anh từ tốn hỏi lại.
" Vậy không biết cô bé nhỏ này có giống một chủ nhân nơi này, tôi nghe nói chủ nhân nơi đây năm nay 13 mà người tôi thấy trước mặt đây chỉ hơn 8 tuổi, có phải tôi đã lầm".
Bây giờ ngược lại người của Tú lại tức đến muốn đánh Bạch Tình. Nhưng chủ tử chưa ra lệnh , thật sự không ai đám làm càng.
" Vào việc chính đi", Tú không vui không buồn nói.
Bạch Tình lấy từ trong người lọ thuốc hen mà anh đã chuẩn bị sẵn, đưa trước mặt Tú.
" Thuốc này ngày uống một viên vào buổi trưa, tần suất xuất hiện bệnh sẽ giảm xuống. Tôi cũng không có nhiều, cô phải tự biết mà làm".
Tú nhìn lọ thuốc trước mặt mà nghi hoặc, bé có bao giờ thấy thuốc để trong lọ nhỏ như vậy, mà nhìn thật kỳ lạ, bé không tự tin.
" Thuốc, làm sao lại ra như thế này, tôi chưa bao giờ thấy, không có gì làm thuốc thử a di nghĩ tôi có thể cho người bệnh uống s. . ."
Tú chưa nói hết chữ sao thì đã thấy Bạch Tình cầm lọ thuốc, gỡ khăn che mặt, lấy một viên bỏ vào miệng.
Không chỉ có Tú mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Bạch Tình làm như không nhìn thấy tiếp tục cầm tách trà uống, sao đó nhìn một nha hoàn gần đó khiến cho cô nàng phải hét toán rồi chạy mất.
Cái khoảnh khắc Bạch Tình gỡ ra khăn che mọi người bị bất ngờ về khuôn mặt anh hơn cả việc anh dám nuốc viên thuốc. Khuôn mặt có gần như những đường tơ máu xanh đỏ, nối tiếp nhau chằng chịt trên khuôn mặt trắng nõn của anh tạo nên rất kinh khủng, ai cũng không thể bình tĩnh được.
Chỉ trừ Tú, cô bé chỉ chú ý đến việc Bạch Tình đã nuốc viên thuốc mà không hề quan tâm khuôn mặt. Bạch Tình nhìn biểu hiện của bé cũng chỉ biết lắc đầu, anh đã tốn công tạo ra khuôn mặt này mà để thử phản ứng của bé, kết quả lại như vậy.
Bạch Tình kéo khăn trở lại, ngồi dựa người vào ghế, đợi câu trả lời của Tú.
" Tôi, không chắc lắm, nhưng người muốn như thế nào đây, nếu người đó khỏi, dù có phải làm gì hay muốn gì chỉ cần không tổn hại đến người vô tội tôi sẽ làm tất cả những chuyện a di yêu cầu".
Tú đứng lên đi đến chỗ Bạch Tình, nhìn thẳng vào cô, bé chớp đôi mắt nhỏ làm người khác yêu mến.
Bạch Tình lại không tự chủ, hơn gập người hôn lên trán Tú, mọi người thật không dám nhìn, dù là cách một lớp khăn nhưng tú thật không có phản ứng thật gì với khuôn mặt đó của Bạch Tình, bé chỉ cảm thấy Bạch Tình rất ấm, cái cảm giác như phụ thân bé nhưng lại không giống lắm, còn cả như cơ thể hơi nóng hơn so với người bình thường.
Chỉ cần như vậy là đủ, Bạch Tình thả Tú ra bước chậm ra cửa, chỉ để lại một câu " Con hãy hứa với ta ba điều kiện, đến khi cần ta sẽ đến tìm con, mà còn nữa, hãy gọi tỷ tỷ đi, a di khó nghe chết đi được".
Bạch Tình và Phan Bân đi rồi, Tú cầm lấy lọ thuốc ngồi xuống ghế, bây giờ bé có thể giúp phụ thân khỏe hơn thật không, người đã hôn mê gần cả tháng rồi, có thể thật không, hay lại như trước kia mà càng ngày càng yếu, không thể khôi phục được. Bé thật sự rất lo, nhưng bé cũng có lòng tin với Bạch Tình mặt dù chỉ mới gặp nhau được một lần.
*****
Rời xa Tịnh mịch lâu, Bạch Tình dựa người vào cạnh một góc trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, Phan Bân tiếp tục dáng xe về phía bách thảo đường.
" Về chỗ ta đang ở luôn đi, ta hơi mệt, không muốn lại tiếp tục bộ về đâu".
Bạch Tình thật sự rất mệt, một đêm nay đã phát bệnh đến hai lần, mỗi lần chỉ vì kích động mà sảy ra tình trạng mà mấy năm nay gần như không tái phát đó.
" Người biết rồi sao, chuyện tôi biết người là ai, tại sao lại như vậy, người không trách tôi sao".
Phan Bân đánh xe chận lại, hỏi bằng giọng mà người ta lại cảm thấy sót xa, đau lòng.
"Cái biểu hiện của cậu lúc nhìn thấy mặt tôi đã bán đứng cậu rồi, lúc đó cậu không phải sợ hãi như mọi người nhưng lúc đó cậu rất bất ngờ, về nhanh đi, tôi muốn nghỉ ngơi".
" Vâng ạ".
Thật ra trong lòng Phan Bân có những chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết đầu từ đâu, đành im lặng quay về.
" Cậu muốn biết điều gì, thể chất hay ngoại hình của tôi lúc này".
Cứ nghĩ Bạch Tình sẽ không nói nữa, vậy mà cô lại hỏi một vấn đề như thế, Phan Bân lại không biết trả lời như thế nào, có nên thành thật hay không.
"Chỗ chúng ta có một tửu lâu phải không? ngày mai dán bảng tuyển nhã trù đi, gọi con bé nhà này đến làm, nói với nó đây là việc đầu tiên, không biết làm cũng phải học, chuẩn bị cho ta một chiếc xe lăn nữa"...
Giọng của Bạch Tình có vẻ suy yếu hơn, càng ngày càng nhỏ, đến khi Phan Bân không nghe thấy nữa. Tim Phan Bân như chết lặng, chủ tử của anh không thể xảy ra chuyện gì được.
****
Trong ngôi miếu lạnh lẽo Phan Bân đỡ Bạch Tình nằm xuống, thay y phục bình thường cho anh, xóa bỏ đi khuôn mặt giả tạo mà Bạch Tình đã tạo ra.
Bây giờ việc Phan Bân làm chỉ có như thế, anh không hiểu được chủ tử mình nữa rồi, chỉ có một điều anh biết đó là chủ tử anh đã không thể bỏ rơi cô con gái nuôi được rồi. Đây, là một cái số.
Bước ra khỏi cửa ngẫm nhìn trời cao sao không thấy đời như vậy, người tốt sao cứ khổ như vậy.
" Người yên tâm, tôi sẽ bảo vệ người và tiểu thư thật tốt".
Phan Bân quỳ xuống nền gạch lạnh băng nói xong rồi bỏ đi, không biết từ lúc nào nước mắt anh đã rơi.
Anh nghĩ rất lâu, anh thật sự sai lầm rồi.
****
Một canh giờ sao khi gặp Bạch Tình và giải quyết mọi công việc trong lâu, tú thay đồ bình thường, tiếp tục làm một cậu bé chạy thật nhanh về nhà.
Dù ra sao bé cũng phải thử một lần, nếu phụ thân có gì thì bách thảo đường " chết chắc" rồi.
Về tới ngôi miếu nhỏ, nhìn người nằm đó tim bé lại rất đau, người có nhà mà không thể về, lại không được ai quan tâm, bé có nhà, có tiền nhưng bé cũng không tự tin để nói ra điều đó. Nếu nói ra phụ thân bé sẽ nghĩ bé như thế nào, bé rất sợ người không cần bé nữa, bé sẽ rất tuyệt vọng.
Cầm viên thuốc nhỏ trong tay, tâm tình bé rất rối, phụ thân sẽ khỏe hơn, luôn phải nhắc bản thân như vậy.
Nhìn phụ thân từ trong cơn mê nuốt viên thuốc một cách khó khăn, Tú chỉ có thể ngồi kế bên lo lắng. Mỗi lần có hy vọng, nhưng lại tắt ngay sao đó, Tú cũng quen rồi.
Tú ôm ngang người Bạch tình ngủ thiếp đi, bé đã có một đêm đầy mệt mỏi.
Bé không biết khi bé vừa ngủ Bạch Tình đã thức rồi, anh ôm bé chặt hơn, hai người an ổn ngủ.
P/s: đoạn này Bạch Tình muốn quên đi quá khứ nên trở lại tên thật của chính bản thân anh. Nên bây giờ sẽ là bạch tình nha.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
98 chương
467 chương
60 chương
110 chương
81 chương
34 chương