Đèn trần nhà có chút chói mắt, Quỳnh Đại Phương đờ đẫn nhìn chằm chằm, hai mắt cứ đau rát không tài nào mở ra được. Vì vậy hắn dứt khoát nhắm tịt lại, thả người nằm xuống salon. Hai tay gối sau ót, trong đầu chỉ còn lại những cảm xúc không tên rối ren lẫn lộn. Không phải không hối hận, giây phút Chân Hiểu Khí biểu lộ tổn thương, Quỳnh Đại Phương tự biết mình đã nói bậy, rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì. Phải nói như thế nào đây, tao không có ý đó, mày có rất nhiều tư cách để quản tao? Một câu rất đơn giản, nhưng Quỳnh Đại Phương lại không có gan nói ra. Chân Hiểu Khí là bạn thân nhất của hắn, là anh em thân thiết mấy chục năm. Hai người bọn họ đã từng chia sẻ với nhau rất nhiều điều, lần đầu tiên hắn tỏ tình với bạn gái, lần đầu tiên biết yêu, lần đầu chia tay, những lúc yếu lòng hay vui vẻ, từng li từng tí tuổi thanh xuân của hắn đều có Chân Hiểu Khí trong đó. Tình cảm là thứ khó suy xét nhất trên đời. Đã có lúc Quỳnh Đại Phương từng hy vọng hắn và Chân Hiểu Khí chưa bao giờ quen biết nhau, hoặc có thể chỉ mong hắn và Chân Hiểu Khí không thân thiết với nhau như thế. Kể từ khi nào hắn phát hiện ánh mắt hắn nhìn Chân Hiểu Khí không còn bình thường? Đại khái là từ rất nhiều năm trước, vào một buổi chiều bình thường không thể bình thường hơn. Lúc đấy hắn và Chân Hiểu Khí vẫn tập đánh cầu trên sân như mọi ngày, sau đó ngồi dưới thanh chắn nghỉ ngơi. Chân Hiểu Khí cầm lấy bình nước thể thao, rót nước ừng ực ừng ực vào miệng. Có lẽ vì ngày đó quá chấn động làm Quỳnh Đại Phương nhớ kĩ đến từng chi tiết. Hắn nhớ rõ Chân Hiểu Khí uống nước xong, vặn chặt nắp bình, thuận tay lau mồ hôi. Sau đó, không hề báo trước mà quay đầu nhìn mình, sau lại quay đầu đi, nói một câu tỉnh bơ: “Thật ra tao thích đàn ông.” Chân Hiểu Khí nói xong thì lại như bình thường, tựa như không hề ý thức được mức độ trầm trọng của vấn đề, cậu đứng lên, đặt hai tay lên thanh chắn, chống người đá qua đá lại, chỉ có một mình Quỳnh Đại Phương là ngơ ngơ ngác ngác há hốc mồm như một tên đần. Quỳnh Đại Phương vẫn còn nhớ như in, tim mình lúc đó đập như núi lở đất sụp, hai tai ong ong, hai mắt không chớp nhìn đôi chân thoắt ẩn thoắt hiện của Chân Hiểu Khí. Căng thẳng đến độ lưỡi cứng như khúc gỗ, hắn thậm chí còn nghĩ một giây tiếp sau, Chân Hiểu Khí sẽ nói cho hắn biết người cậu thích chính là hắn. Thế nhưng Chân Hiểu Khí lại chẳng nói tiếp, chơi một chút rồi hoang mang nhìn Quỳnh Đại Phương: “Sao mày không lại đây chơi?” Nhìn vào đôi mắt sáng trong của Chân Hiểu Khí, Quỳnh Đại Phương rùng mình, bởi hắn phát hiện, hắn căn bản không hề để ý đến chuyện Chân Hiểu Khí come out, vấn đề hắn quan tâm chỉ là người Chân Hiểu Khí thích là ai. Cái gọi là bạn thân, cái gọi là anh em thân thiết vài chục năm, hết thảy đều không thể chuyển hóa tâm sự của hắn thành lời: Chân Hiểu Khí mày có thể thích tao được không… Quỳnh Đại Phương trở mình trên ghế salon, vùi đầu vào trong đệm lót êm ái, lấy tay che khuất hai tai, như thể làm vậy có thể cản đi tiếng đập rầu rĩ của trái tim. Cái gọi là tình anh em trở thành xiềng xích gông cùm bước chân hắn, thế nhưng chẳng phải chính Chân Hiểu Khí cũng chưa từng cho hắn cơ hội hay sao? Sau vài ngày come out với hắn, Chân Hiểu Khí bắt đầu theo đuổi một đàn em cùng khoa. Kỳ thật cũng không tính là theo đuổi mà chỉ là cố tình tìm cơ hội hẹn mọi người cùng nhau đi chơi. Khi đó Quỳnh Đại Phương bị đá bởi cô bạn gái thứ hai, dư dả thời gian nên thường bị Chân Hiểu Khí mang ra làm cái cớ đi gặp cậu bé kia. Hắn nhìn Chân Hiểu Khí tươi cười với người khác, cố gắng tìm cớ tiếp cận người khác, cuối cùng lại không đạt được cái gì. Về sau, danh sách người Chân Hiểu Khí thích càng ngày càng dài, tựa như chỉ cần có chút hảo cảm với người nào, cậu cũng sẽ nghĩ cách thử một lần. Chân Hiểu Khí nói với Quỳnh Đại Phương, cậu rất muốn thử yêu nhưng gay tìm người yêu khó lắm nên cậu sẵn sàng chủ động. Quỳnh Đại Phương lại rất muốn hỏi Chân Hiểu Khí: Mày muốn yêu, vậy mày yêu tao có được không? Thế nhưng câu hỏi đó mãi vẫn không thể phát ra thành lời. Nếu không hỏi, hắn vẫn sẽ là thằng bạn thân tốt nhất của Chân Hiểu Khí, để mỗi khi cậu thất bại trên đường tình, cậu sẽ lại chạy đến bên cạnh hắn tố khổ. Còn nếu hỏi… liệu rằng hắn vẫn còn có thể giữ được cái vị trí gần gũi này với Chân Hiểu Khí hay không? Quỳnh Đại Phương xoay người tới lui trên mặt ghế salon nhỏ hẹp, thoáng cái rớt bịch xuống đất. Cũ ngã này làm hắn rõ ràng một chuyện, cho dù có như thế nào, hắn để Chân Hiểu Khí giận dỗi đùng đùng chạy đi như thế là không đúng. Lấy hai tay chà xát mặt, xốc lại tinh thần, lấy điện thoại gọi cho Chân Hiểu Khí. “Rrrrrr”, có cái gì rung rung dưới ghế, Quỳnh Đại Phương xem thử, là điện thoại Chân Hiểu Khí đánh rơi. Hắn duỗi tay với lấy, không chú ý đè xuống nút âm thanh, điện thoại từ chế độ rung chuyển sang đổ chuông: “Chiếc ba lô ấy chứa đầy những kỉ niệm và nỗi vất vả. Còn mang những dấu vết cọ sát để lại. Chiếc ba lô của cậu. Đến bây giờ vẫn còn chưa hỏng. Nó đã trở thành một phần thân thể của tôi…” Trong nháy mắt, Quỳnh Đại Phương cứng đờ như đá, hắn không dám tin vào tai mình, nhạc chuông của Chân Hiểu Khí vẫn tiếp tục: “Ngàn vàng không thể đổi được, nó ngấm từng giọt mồ hôi của tôi. Đó là chiếc nhẫn trên đôi vai tôi.” (*) lời bài hát mình xin phép được lấy từ bản dịch của Tiểu Hồ Ly, mọi người hãy nghe bài này đi, rất da diết đó ;____; Màn hình điện thoại sáng rồi lại tắt, ba chữ Quỳnh Đại Phương nhấp nháy trên màn hình, cuối cùng không có người bắt máy, yên tĩnh trở lại. Căn phòng vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Quỳnh Đại Phương, đột nhiên, hắn như tượng đá sống dậy, lục lọi điên cuồng khắp phòng. Không có, không có máy bàn, cũng không có bất kì điện thoại nào khác, trong mớ bừa bộn tỉnh lại, Quỳnh Đại Phương cầm điện thoại mình và Chân Hiểu Khí chạy ào ra ngoài. Trên đường, dòng người cứ đi đi về về. Quỳnh Đại Phương cầm hai chiếc điện thoại mượn điện thoại của người qua đường. “Xin anh đấy, cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không?” Hắn cầu xin bốn phía, nhưng ai cũng xem hắn như người điên hoặc tên lừa gạt, không một ai chịu giúp. Quỳnh Đại Phương đi mãi cuối cùng đi đến một con phố, tìm được một bốt điện thoại công cộng tại một quầy bán quà vặt. Chủ tiệm trông bộ dạng si ngốc của hắn, sợ gặp chuyện phiền phức nên xụ mặt chần chừ, nhưng vẫn ra hiệu cho phép dùng. Quỳnh Đại Phương run rẩy nhấn mười con số đã sớm thuộc nằm lòng, chiếc điện thoại nắm chặt trong tay đổ chuông, là chuỗi những tiếng “reng reng reng” bình thường. Gác máy điện thoại công cộng, lấy máy của mình gọi lại cho Chân Hiểu Khí, hắn cuối cùng cũng có thể xác nhận tiếng chuông đặc biệt này thuộc về mình. “Cậu cho tôi mượn và tôi giữ nó giúp cậu. Bạn tôi nói rằng, nó cũ nhưng rất dễ nhìn. Tiếc rằng nó và cậu đã không còn quan hệ nữa...” Dưới ánh mắt hoảng sợ của ông chủ bán quà vặt, khuôn mặt của Quỳnh Đại Phương nhăn nhó co rúm: “Chân Hiểu Khí, sao lại không có quan hệ với tôi? Rõ ràng rõ ràng là cực kì có quan hệ với tôi!” Tôi cứ nghĩ cậu nhất quyết sử dụng chiếc ba lô cũ kĩ xấu xí đó bởi vì cậu tiết kiệm, tôi cứ nghĩ điện thoại cậu chưa bao giờ đổ chuông bởi vì thói quen, tôi cứ nghĩ cậu luôn xem tôi là bạn… Ôi những gì mà tôi đã nghĩ trước đây có lẽ chưa bao giờ giống như tôi đã nghĩ.