Ngay khoảnh khắc máy sấy tóc ngừng, Thẩm Định Trạch cũng mở mắt ra, trên mặt anh có vài phần phiền muộn, tựa như khó chịu khi tỉnh lại từ trong cõi mộng kia, cho dù rõ ràng anh không hề ngủ, nhưng bằng cách nào đó lại có thể nằm mơ? Lúc cô định cất máy sấy tóc, anh lại duỗi tay ra nắm lấy cánh tay cô, anh nắm rất chặt, cô cảm thấy cổ tay mình giống như đã bị anh bóp gãy, nhưng ánh mắt anh nhìn thẳng cô, khiến cô ngay cả thời gian kiểm tra cổ tay cũng không có, chỉ có thể đón nhận ánh mắt của anh, anh nói, “Cô tên gì?” “Mạnh Nhược Dư, tôi tên Mạnh Nhược Dư.” Anh giống như đắm chìm trong cảm xúc nào đó rồi cuối cùng cũng tỉnh lại, anh buông tay cô ra, “Cô có một cái họ thật hay.” Mạnh Nhược Dư nhìn anh hai giây, “Cái này phải cảm ơn mẹ tôi.” Sau đó, Thẩm Định Trạch cũng không để ý đến cô nữa, Mạnh Nhược Dư thì tự mình vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ quần áo mà anh kêu người mua về, cô bước ra khỏi phòng tắm. Thẩm Định Trạch vẫn luôn duy trì động tác ban nãy trước khi cô vào phòng tắm, vẫn luôn nhìn về phía cánh cửa sổ sát đất to lớn, cô hoài nghi anh chưa từng nhúc nhích dù chỉ một cái, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng đối với anh mà nói, thậm chí giống như không hề có thời gian chuyển động, cả thế giới này đang ở một trạng thái đứng im nào đó. Cô bước từng bước về phía anh, “Chắc chắn có rất nhiều cô gái yêu anh, dùng trăm phương nghìn kế muốn hấp dẫn ánh mắt của anh, muốn tiến vào thế giới của anh.” Lúc này, Thẩm Định Trạch mới quay đầu nhìn cô, “Cô cũng là một trong số những cô gái đó?” “Phải, tôi cũng là một trong số những cô gái đó.” Cô vô cùng thành thật, bàn chân trần bước tới gần anh, “Bên trong thế giới của anh chỉ có một mình anh, một khi bước vào thì có thể trở thành người độc nhất vô nhị, không cô gái nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của độc nhất vô nhị.” Độc nhất vô nhị…  Mạnh Nhược Dư đứng trước mặt anh, “Thế giới một người không cô độc sao?” “Không cô độc, bởi vì trong thế giới này đã có một người.” Thẩm Định Trạch thu lại ánh mắt, hai tay đan xen đặt trên đùi, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, mà cơ thể anh đang mặc áo choàng tắm lại mang một sức quyến rũ cấm dục, khiến người ta muốn xé nát vẻ bình tĩnh, an nhiên này của anh. “Người đó đâu?” “Chết rồi.” Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có gì cả, chỉ có tiếng gió thổi, nhẹ nhàng bay vào từ bên ngoài cửa sổ sát đất. Trong thế giới của anh đã có hai người, anh và một người đã chết, cho dù người đó chết rồi nhưng cũng chưa từng rời khỏi thế giới của anh. Không biết im lặng đã bao lâu, Thẩm Định Trạch mới lên tiếng, “Cần tôi sắp xếp chỗ ở cho mẹ của cô không?” Mạnh Nhược Dư lắc đầu, nhận ra anh không nhìn cô, cô bèn mở miệng, “Không cần đâu, làm như vậy người của Vĩnh Hằng Đường sẽ nghi ngờ tôi đã bị anh thu phục, sẽ không có chút tín nhiệm nào đối với tôi.” “Bây giờ thì không nghi ngờ sao?” Khóe miệng Thẩm Định Trạch nhếch lên. “Có, nhưng bọn họ sẽ khống chế mẹ tôi, từ đó khiến tôi làm việc cho bọn họ.” “Đúng là lòng dạ thâm hiểm, ngay cả mẹ mình mà cũng có thể bỏ được.” Mạnh Nhược Dư bật cười, “Tôi từng nói, tôi muốn tiến vào thế giới của anh, muốn có được thứ gì đó bắt buộc phải trả một cái giá. Anh xem, tôi vì anh mà bỏ rơi mẹ mình, anh phải tốt với tôi một chút, dù sao tôi vì anh nên mới làm như vậy, thế mới có thể thay anh muốn truyền tình báo gì thì truyền tình báo đó ra ngoài chứ.” “Cô vẫn đứng được ở đây, lẽ nào tôi còn chưa đủ tốt với cô sao?” “Tôi rất tham lam, như vậy vĩnh viễn cũng không đủ.” ___  Mạnh Nhược Dư được Thẩm Trường Mộc lái xe đưa về nhà, suốt đoạn đường, Thẩm Trường Mộc đều mím chặt môi, thỉnh thoảng sẽ quan sát cô gái ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu. Hiện tại, Thẩm Trường Thủy không ở Trường Sinh Đường, cô gái này lại đến bên cạnh Thẩm Định Trạch, điều này khiến Thẩm Trường Mộc chợt cảm thấy toàn bộ sự việc rất khó giải quyết, hết thảy đều do cô gái này gây ra. Mạnh Nhược Dư luôn rất yên lặng, đột nhiên cô nhìn về phía người ngồi trên ghế tài xế trước mặt, “Dáng vẻ của tôi xinh đẹp vậy sao, khiến anh nhìn mãi không ngừng?” Thẩm Trường Mộc cười khẩy, “Đừng có ý định làm gì đó bên cạnh anh Trạch, nếu không tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì được gọi là sống không bằng chết.” “Đây là những lời Thẩm Định Trạch bảo anh nói với tôi?” Mạnh Nhược Dư nhếch môi, khẽ cười, “Tôi còn tưởng rằng anh tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Định Trạch chứ!” Thẩm Trường Mộc lạnh lùng trừng cô một cái, vậy mà cô lại dám cảnh cáo anh, giờ đây chỉ có Thẩm Định Trạch mới có thể động tới cô, bọn họ đều không có tư cách làm gì cô, mà cô hiểu rất rõ, chỉ có Thẩm Định Trạch mới có thể quyết định cuộc sống của cô, vì vậy, cô cũng sẽ không để bọn trong mắt, không coi ai ra gì như vậy, Thẩm Trường Mộc chưa từng gặp người nào thế này cả. Đến khách sạn Mạnh Nhược Dư ở trước đó, Thẩm Trường Mộc lập tức dừng xe, cô bước ra khỏi xe, nhưng không vội đi mà tiến tới trước cửa kính xe bên cạnh ghế tài xế, vừa mỉm cười vừa nhìn Thẩm Trường Mộc, “Anh thông minh như vậy chắc hẳn cũng biết sự lợi hại khi phụ nữ thổi gió bên gối, tôi có thể cho anh cơ hội, bắt đầu từ bây giờ hãy lấy lòng tôi.” Thẩm Trường Mộc bị cô chọc giận đến mức bật cười, “Hi vọng cô có thể mãi mãi tự tin như vậy.” Thẩm Trường Mộc từ từ nâng cửa kính xe lên, lập tức quay xe sau đó đi mất, anh nhìn bóng dáng đang bước vào trong khách sạn kia một cái qua gương chiếu hậu, cô gái này thật là khiến người ta không biết miêu tả thế nào, cô cố ý chọc tức anh làm gì, chẳng lẽ cảm thấy rất vui sao? Anh sẽ không tin, với tính cách của cô có thể nói ra những lời thiếu não như vậy sao, đi lấy lòng cô, quả thật là một trò cười. Mạnh Nhược Dư đi vào trong, khách sạn này rất nhỏ, đến cả thang máy cũng không có, cô bước từng bậc thang đi lên tầng ba, dừng lại trước cửa căn phòng lúc trước của mẹ con cô, sau đó gõ cửa. Mạnh Tuệ Nhiên ra mở cửa, “Con về rồi.” Mạnh Nhược Dư gật đầu, bước vào trong, “Khoảng thời gian này mẹ ổn không?” Mạnh Tuệ Nhiên đột nhiên mỉm cười, sự cô liêu trong nụ cười khiến Mạnh Nhược Dư không dám nhìn, “Bọn họ từng tới nói nơi này không phù hợp với thân phận của mẹ, sẽ sắp xếp cho mẹ nơi ở phù hợp với thân phận của mình, nếu không phải con vẫn chưa về, chắc mẹ đã chuyển đi từ sớm rồi.” Mạnh Nhược Dư đi vào trong, ngồi lên chiếc ghế đẩu cũ kĩ, bỏ túi xuống, “Chỗ này không tốt lắm, mẹ qua đó ở cũng tốt.” Mạnh Tuệ Nhiên không muốn nhắc đến chuyện chuyển chỗ ở nữa, “Có người tới tìm con, cậu ta nói cậu ta tên Chu Thành Bân. Họ Chu, cậu ta là người của Chu gia hả?” Mạnh Nhược Dư gật đầu, “Con biết mình nên làm thế nào, mẹ đừng nói gì cả, cũng đừng quan tâm gì hết. Bọn họ sắp xếp chỗ ở cho mẹ, mẹ cứ yên tâm mà ở, con sẽ nhanh chóng đến đón mẹ, để mẹ trải qua cuộc sống mà mẹ ao ước.” “Cuộc sống mà mẹ thích? Đó là cuộc sống thế nào?” Mạnh Tuệ Nhiên chợt nhìn cô chằm chằm không rời. Mạnh Nhược Dư nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nở nụ cười, “Là con tìm được một người đàn ông con yêu, rồi con sẽ kết hôn với anh ấy, chúng con sẽ sinh em bé, nhưng chúng con phải ra ngoài đi làm, đứa bé không có ai chăm sóc, lúc này phải nhờ mẹ chăm sóc cháu rồi. Mẹ nhất định không được chê bé phiền, cũng không được ghét sự tồn tại của bé khiến mẹ không thể đánh mạt chược, mẹ là mẹ của con, con của con mẹ phải chăm sóc, không muốn đi chăng nữa cũng phải chăm sóc, mẹ biết chưa?” “Được được được.” Mạnh Tuệ Nhiên nghĩ đến cảnh tượng đó, bà mỉm cười thỏa mãn, “Đến lúc đó, mẹ nhất định sẽ chăm sóc cháu cho con.” Tâm trạng hôm nay của hai mẹ con không tồi, còn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, lại còn uống rượu. Lúc hai mẹ con trở về thì nhìn thấy có người đứng trước cửa phòng của bọn họ, Chu Thành Bân vẫn luôn đứng ở đây, anh chăm chú nhìn Mạnh Nhược Dư với dáng vẻ đáng thương, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, vừa tủi thân vừa buồn bã, còn có chút oán trách. Mạnh Nhược Dư kêu mẹ vào phòng, còn cô thì đi ra ngoài với Chu Thành Bân. Bên ngoài khách sạn là một dãy các quán ăn nhỏ không chính quy, mặt tiền của quán đều nhỏ hẹp lại không sạch sẽ, nhìn cũng thấy không thoải mái, nước sơn của mấy bảng hiệu đó đã bắt đầu bong tróc, lộ ra dáng vẻ suy tàn. Cũng không biết Chu Thành Bân lấy dũng khí từ đâu ra, anh ôm Mạnh Nhược Dư, giống như hạ quyết tâm, “Tiểu Dư, em đi với anh đi, tuy anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em, nuôi em, chỉ cần có một miếng ăn, anh nhất định sẽ để em ăn no, dốc hết sức để em trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.” Từ nhỏ, Chu Thành Bân đã nhận ra nhà mình và nhà người khác không giống nhau, anh cũng từng thấy cha và các anh trai của mình không xem người khác là con người như thế nào, anh ghét cuộc sống đó, nhưng anh bất lực không thể thay đổi, vậy nên anh chỉ có thể dùng cách khác để trốn chạy. Anh nỗ lực học tập, thi đậu một trường đại học lí tưởng, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại thành phố đó, sau đó tìm một cô gái mình thích kết hôn sinh con, giống như đại đa số người trên thế giới này. Anh cũng không biết tại sao lại thích cô, nếu nhất định phải nói ra một lý do, vậy chắc chắn chính là vừa gặp đã yêu, anh muốn nhìn thấy cô, một nụ cười của cô cũng có thể khiến anh ngẩn ngơ nửa ngày trời. Thế là anh chủ động theo đuổi cô, vào khoảnh khắc cô nói cô đồng ý làm bạn gái của anh, anh cảm thấy đó là khoảnh khắc vui sướng nhất trong cuộc đời mình. Dù thế nào anh cũng không thể ngờ được, anh chỉ muốn dẫn cô về gặp cha, sau đó chuẩn bị kết hôn với cô, điều này đối với anh mà nói không hề khó. Cho dù trước đây hay là bây giờ, anh cũng không phải là người được cha chọn làm người thừa kế, mà anh lựa chọn an cư ở thành phố khác cũng không tạo thành uy hiếp cho các anh trai, anh cho rằng quyết định của mình sẽ có được sự ủng hộ của mọi người, nhưng Mạnh Nhược Dư lại bị bọn họ đưa đi ngay trong lần gặp đầu tiên. Mới đầu Chu Thành Bân còn tưởng rằng bọn họ phản đối chuyện giữa anh và Mạnh Nhược Dư, sau đó mới phát hiện ra điều bất thường, dường như bọn họ muốn lợi dụng cô để đạt được chuyện gì đó. “Anh từng cầu xin cha anh, ông ấy không đồng ý chuyện giữa chúng ta?” Giọng của Mạnh Nhược Dư rất bình tĩnh. Sắc mặt Chu Thành Bân trở nên xấu đi một chút, “Anh đã trưởng thành, anh có thể quyết định chuyện của mình, nhất là chuyện đại sự cả đời của anh.” “Tất nhiên chúng ta có thể bỏ trốn, nhưng sau đó thì sao?” Cô cười, chậm rãi bước đi, hoàn cảnh xung quanh và người đi đường lướt qua bên cạnh đều không tồn tại trong mắt cô, “Cha anh nhất định sẽ phái người đi tìm chúng ta, chúng ta có thể trốn được nhất thời, nhưng có thể trốn được cả đời không? Khi ông ấy tìm thấy chúng ta, anh là con trai của ông ấy, đương nhiên anh sẽ không bị gì, nhưng còn em? Em và ông ấy không máu mủ ruột rà, ông ấy sẽ đối xử với em thế nào?” Tay Chu Thành Bân siết thành nắm đấm, anh hiểu rõ thế lực của cha mình lớn thế nào, nếu ông ấy thật sự muốn tìm ra một người nhất định sẽ không tiếc mọi giá, hai người lớn sống sờ sờ muốn bỏ trốn chắc chắn sẽ để lại dấu vết có thể lần theo. Mạnh Nhược Dư tiếp tục đi về phía trước, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi chân không ngừng tiến về phía trước của mình, “Cho dù chúng ta thật sự có thể bỏ trốn, thì anh thật sự có thể vứt bỏ người nhà của anh, còn có tiền đồ rộng mở tươi đẹp của anh để cùng em trải qua cuộc sống có hôm nay mà không có ngày mai sao? Hơn nữa em làm sao có thể bỏ rơi mẹ mình, em đi rồi, người nhà của anh sẽ xử lý mẹ em ra sao? Mẹ em lớn tuổi rồi, huống chi bà ấy còn nhát gan, bà ấy hoàn toàn không thể chịu nổi sự hăm doạ. Chu Thành Bân, chúng ta đều có người mà mình không thể vứt bỏ, chúng ta không làm được chuyện bỏ trốn vô tư lự như vậy đâu.”  “Cho nên em cứ vậy mà từ bỏ tình yêu của chúng ta?” “Tình yêu?” Mạnh Nhược Dư cười có chút mỉa mai, nhưng không nói gì nữa, ánh mắt cô vô cùng lãnh đạm, hai từ này xa lạ đến vậy, cô còn nghi ngờ bản thân có thật sự từng gặp nó hay chưa. Chu Thành Bân không nhìn thấy vẻ lãnh đạm của cô, anh chỉ không cam tâm, lần đầu tiên thích một người như thế, lần đầu tiên muốn trải qua một đời với một cô gái, kết hôn sinh con, nhưng lại là kết quả này, “Anh đi cầu xin cha anh, khiến ông ấy tác thành cho chúng ta, một lần không được, vậy thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, anh không tin anh không có chút địa vị nào trong lòng ông ấy…” “Đừng đi, ông ấy sẽ không đồng ý với anh đâu.” Chu Thành Bân nhìn cô chăm chú, “Có phải chỉ cần cha anh đồng ý cho chúng bên nhau, chúng ta sẽ có thể trở lại như trước đây?” Mạnh Nhược Dư hít sâu rồi thở dài một hơi, “Đợi ông ấy đồng ý đi rồi nói tiếp.” “Em hãy nhớ những lời em nói.” Mạnh Nhược Dư nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, bóng dáng anh không ngừng cách xa không ngừng cách xa, cuối cùng hòa làm một với đêm tối, cũng không để lại chút dấu vết nào, cô lẩm bẩm một mình, “Thích em ở điểm gì chứ? Bản thân em còn không thích chính mình.”.