Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 50
Editor: Mẹ Bầu
Ở trên đường đi tới nhà giam, Tiêu Cẩn Chi gọi một cuộc điện thoại cho ông cụ Tiêu trước.
Trong sự việc này, bất kể là Cửu Cửu đúng hay sai, đứng ở trên lập trường của nhà họ Tiêu và nhà họ Lương mà nói, về tình về lý, anh cũng đều cần phải nói qua với ông cụ Tiêu một tiếng để biểu thị sự tôn trọng.
Chỉ tiếc, hiển nhiên lúc này cú điện thoại của anh gọi đến cũng đã muộn rồi!
Ông cụ Tiêu vừa nghe thấy giọng nói của anh, lập tức liền nổi giận lôi đình, lên tiếng mắng to, "Anh đó, cái con thỏ nhỏ chết tiệt kia, thử nhìn lại cô nhóc mà anh đã nhận nuôi kia một chút xem! Con bé đó đã làm ra chuyện gì rồi hả, cả ngày lẫn đêm, trừ chỉ toàn gây chuyện rắc rối, nó cũng không thể làm chút chuyện gì khác hay sao? Con thỏ nhỏ chết tiết kia, bây giờ ta cũng thông báo cho anh biết, về chuyện này, tối hôm qua lão già họ Lương kia cũng đã tự mình sang đây để gặp ta. Ta thế này mà lại bị lão già đó quở trách cho một trận thật hay, ta còn chưa nói tới chuyện ta bị lão già thối tha kia làm cho mất hết thể diện, nhưng mà ở ngay trước mặt ta, lão già đó còn hạ lời tuyên bố, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nếu ta dám nhúng tay can thiệp vào chuyện này, nhà họ Lương của lão sẽ không để yên cho nhà họ Tiêu của chúng ta!"
Lửa giận ngút trời, ông cụ Tiêu làm cho một hơi, rống hét toàn bộ những câu nói kia xong, thì bắt đầu nặng nhọc thở hổn hà hổn hển không ra hơi
Chờ cho nhịp thở trong lòng thuận xuống một chút, lúc này ông cụ Tiêu mới lại tiếp tục trầm giọng nói: "Cẩn Chi, anh phải biết cái tính khí lão già Lương thối tha kia, vì lần trước Lương Kinh Diễm đã làm chuyện sai, cho nên lão mới nhịn, mới chịu làm cái chuyện nhượng bộ đối với nhà họ Tiêu của chúng ta! Nhưng đến giờ, chuyện đó vẫn còn đang bị nghẹn tức ở trong bụng của lão. Lần này, Lương Kinh Diễm xảy ra chuyện, bất kể hành động của cô nhóc Tiêu Cửu Cửu kia là đúng hay sai, lão già thối tha họ Lương cũng sẽ mượn đề tài đó để nói chuyện của mình. Lão sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Tiêu Cẩn Chi, anh phải tự lo cho bản thân mình thật tốt đó, đừng để cho nhà họ Tiêu của chúng ta bị hủy hoại ở trong tay của anh!"
Nói xong, ngay cả việc anh muốn giải thích lại một lời, ông cụ Tiêu cũng không cho anh lại nói một câu, liền trực tiếp "cộp" một tiếng, cúp điện thoại luôn.
Mặc dù Tiêu Cẩn Chi đã sớm dự liệu được thái độ của ông cụ Tiêu sẽ như thế nào, nhưng đến lúc này, sau khi thật sự chứng kiến thái độ đã nguội lạnh của ông nội Tiêu một hồi, ngay cả chuyện ông nội không để cho anh có cơ hội để nói một câu giải thích với ông như vậy, giờ phút này, trong lòng của anh chỉ thấy xẹt qua từng hồi đau đớn.
Anh lặng lẽ cười lạnh, cho tới tận bây giờ, chỉ thấy toàn những người nhà của anh đã gây nên những tổn thương cho anh mà thôi!
Mà người có thể cho anh sự ấm áp, đến bây giờ thì một người đã chết, một người bị nhốt ở trong tù, bất đắc dĩ phải chịu nhận áp lực của những uy thế từ bên trên đè nén xuống, không cách nào thoát ra khỏi cảnh nguy khốn này. Tiêu Cẩn Chi vừa nghĩ tới hiện tại Cửu Cửu của anh đang phải chịu khổ ở trong tù, nơi đáy mắt thâm thúy liền càng trở nên lạnh lẽo.
Hơi nghiêng đầu một chút, bất giác trên môi của anh thoáng hiện ra một ý cười lạnh lẽo, Tiêu Cẩn Chi lấy điện thoại di động ra, lập tức bấm một dãy số điện thoại của người khác.
Điện thoại vừa thông suốt, Tiêu Cẩn Chi liền trực tiếp trầm giọng tự báo danh của mình: "Ngài Trưởng Giám ngục Chu, tôi là Tiêu Cẩn Chi!"
Là người đứng đầu trại giam, Chu Vĩ Viêm vừa nghe thấy Tiêu Cẩn Chi gọi điện tới, thậm chí bàn tay anh ta đang cầm điện thoại di động đã không sao kiềm chế nổi mà thoáng run lên một cái. Dĩ nhiên hiện tại anh ta đã biết vì sao hôm nay Tiêu Cẩn Chi lại sẽ gọi đến số điện thoại này.
Nhưng nghĩ đến ở phía bên kia cũng có một nhân vật lớn khác, cũng đang tạo một áp lực về phía mình, Chu Vĩ Viêm lại thấy nhức đầu không dứt. Nhưng anh ta cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cười nói lấy lòng, "Tiêu thiếu gia, chào ngài! Ngài khỏe chứ ạ! Không biết ngài có điều gì dạy bảo?"
Tiêu Cẩn Chi lười phải nói vòng vo với anh ta, liền trực tiếp mắng phủ đầu luôn: "Chu Vĩ Viêm, con mẹ nó chứ! Anh bớt nói cái giọng giả bộ đó với tôi đi! Người của tôi không hề phạm pháp, vậy mà anh lại dám giam giữ cô ấy ở trong ngục, việc làm này của anh đã vi phạm quy chế rồi đó! Tôi thấy hình như anh đã ngán cái chuyện làm quan, không còn thích cái chức Trưởng Giám ngục này nữa rồi thì phải? Anh vậy mà lại dám mạo phạm, dám tới tác uy tác phúc trên đầu của tôi như vậy chứ hả?"
Giọng của Tiêu Cẩn Chi càng nói càng trở nên âm trầm. Cho dù ở đầu dây bên kia, Chu Vĩ Viêm cũng có thể cảm nhận được sự tức giận lẫn sự lãnh khốc được truyền tới từ đầu điện thoại bên kia.
"Trưởng Giám ngục Chu à, tôi đây có thể nói thẳng ra cho anh biết, đúng là có một vài người, tôi đây không nắm được bọn họ trong tay, cũng không thể làm gì được họ. Nhưng đây là chuyện ân oán giữa hai nhà chúng tôi, các anh là những người ngoài, cần gì phải vội vàng tham dự vào, cứ để cho bản thân mình đứng cách xa ngoài dặm đi, chẳng phải là người khôn ngoan hơn không? Hôm nay tôi nói đến chỗ này thôi! Trưởng Giám ngục Chu à, hiện tại tôi đang lái xe đi đến chỗ của anh đó, tốt nhất là anh hãy lập tức thả người của tôi ra đi, nếu không, anh nên biết, với cá tính của Tiêu Cẩn Chi này, ai chọc giận tôi, hậu quả kia... Tuyệt đối anh sẽ không thể chịu nổi đâu!"
Những lời này của Tiêu Cẩn Chi vừa mới thốt ra, Chu Vĩ Viêm vừa nghe thấy, cả người lập tức túa ra lớp mồ hôi lạnh.
Về cách xử sự của Tiêu Cẩn Chi với những người khác ra sao, Chu Vĩ Viêm thân ở cái vị trí này, đương nhiên cũng đã từng được nghe nói không ít về những công tích vĩ đại của anh.
Nói thật, anh ta cũng không muốn dính dáng đến chuyện đánh nhau giữa những người thuộc loại tầng lớp cao cấp ở vị trí như của thần tiên kia. Nhưng anh ta biết làm thế nào trước những người nhà họ Lương có quyền cao thế lớn kia. Ở trong mắt bọn họ, chẳng qua anh ta cũng chỉ là một viên quan nho nhỏ, đứng đầu của một trại giam. Nếu như anh ta không chịu nghe lời của nhà họ Lương kia, nếu như họ muốn bóp chết anh, chẳng phải là rất đơn giản cũng giống như bóp chết một con kiến nhỏ hay sao? Nói cho công bằng một chút, anh ta có thể không dám đáp ứng hay sao?
Nhưng mà, hiện tại đã có Tiêu Cẩn Chi ra mặt buông lời, đương nhiên anh ta cũng đã có bậc thang để xuống rồi. Đến lúc đó, cho dù nhà họ Lương muốn trách anh ta, anh ta cũng có thể đẩy toàn bộ hết thảy những chuyện đó lên trên đầu của Tiêu Cẩn Chi là xong.
Còn đối với những lời nói đầy lãnh khốc và vô tình vừa mới rồi của Tiêu thiếu gia mà nói..., chẳng phải cũng là những lời nói một mực uy hiếp hay sao!
Về chuyện này, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, Chu Vĩ Viêm đã suy nghĩ minh bạch rõ ràng mọi chuyện, tức thì anh ta nhanh nhẹn chấp nhận chuyện thả người: "Nếu Tiêu thiếu gia đã có lời như vậy, dĩ nhiên tôi sẽ nghe theo lời ngài đã dạy bảo! Tiêu thiếu gia yên tâm, ngay bây giờ tôi sẽ lập tức đi thả người! Tôi lập tức đi luôn!"
Chu Vĩ Viêm cúp điện thoại, lập tức cho tìm tới hai vị cảnh sát nam đã đưa người vào lúc trước, sau đó tự mình dẫn người đi đến khu buồng giam để đưa Tiêu Cửu Cửu ra ngoài.
Khi anh ta vừa nghe thấy bọn họ đã ra lệnh ném Tiêu Cửu Cửu tới phòng cứng đầu để trừng trị, thì lúc này tâm can của Chu Vĩ Viêm cũng run lên một cái.
Phòng “cứng đầu” kia!
Mỗi một nữ phạm nhân ở trong phòng đó cũng đều là một người vô cùng hung hãn. Ngay cả những người làm quan như Chu Vĩ Viêm cũng phải đau đầu bạc mặt với những nữ phạm nhân này. Vậy thì Tiêu Cửu Cửu, một cô gái nhỏ yểu điệu thục nữ như vậy, chẳng phải sẽ bị nữ phạm nhân kia đùa giỡn đến tàn phế hay sao?
Nếu quả thật mà như vậy, cho dù Tiêu Cẩn Chi có đón được người ra, vừa nhìn thấy bộ dạng Tiêu Cửu Cửu bị đùa giỡn đến tàn phế như vậy, chắc chắn rằng cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Càng nghĩ, Chu Vĩ Viêm càng thấy kinh sợ, càng kinh sợ lại càng tức giận. Anh ta trực tiếp mắng phủ đầu như xối máu chó đối với hai người thủ hạ, lúc trước đã tiếp nhận người từ đại bộ trưởng Lương: "Các người, con mẹ nó chứ, trong đầu có não hay không vậy hả? Dặn bảo các người hãy chăm sóc cho cô ấy một chút mà thôi, thế nào mà lại cho ném cô ấy vào phòng “cứng đầu” kia chứ? Nếu như cô ấy mà bị xảy ra chút chuyện gì, các người cứ ở đấy mà chờ để Tiêu thiếu gia lột từng lớp da trên người mình nhé!"
Hai người nam cảnh sát kia mặt mũi đầy vẻ uất ức! Chuyện này không phải nên trách chính Trưởng Giám ngục Chu đó sao? Ngày hôm qua họ cũng không hề nghe thấy Trưởng Giám ngục Chu nói không được phép bố trí sắp xếp người vào phòng cứng đầu. Hơn nữa, bọn họ cũng đã hỏi lại sếp rồi kia mà, nhưng sao bây giờ sếp lại đã trở mặt như vậy rồi.
Tối hôm qua, lúc Trưởng Giám ngục Chu nhận được điện thoại từ đại bộ trưởng Lương thì người đã được đưa đến ở bên ngoài rồi. Sau cuộc nói chuyện Trưởng giám ngục Chu đã đồng ý nhận người, tiếp đó lập tức bố trí sắp xếp hai người thủ hạ này đi gặp đại bộ trưởng Lương để nhận người. Thật ra thìlúc đó Trưởng Giám ngục Chu cũng không biết lai lịch của Tiêu Cửu Cửu, mà hai người thủ hạ kia lại càng không biết cái cô Tiêu Cửu Cửu này là ai. Thêm nữa, đại bộ trưởng Lương chắc chắn sẽ càng không bao giờ nói rõ thân phận của Tiêu Cửu Cửu, với mấy người bọn họ. Cho nên, khi đại bộ trưởng Lương dặn bảo bọn họ làm điều gì, bọn họ liền làm theo như thế.
Nếu không phải sáng sớm hôm nay Trưởng Giám ngục Chu chạy về, sau đó Cam Lập tìm tới anh ta, nói rõ cho anh ta biết về thân phận của Tiêu Cửu Cửu như thế nào, chỉ sợ rằng bây giờ khi Tiêu Cẩn Chi tìm tới cửa, anh ta vẫn chẳng hề hay biết chuyện gì hết cả!
Hiện tại Tiêu Cẩn Chi đã tới rồi, ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì đó xảy ra đối với con người của Tiêu Cửu Cửu, vậy thì anh ta thê thảm rồi!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Chu Vĩ Viêm gọi thêm nữ cảnh sát ở đó, đi cùng với hai người nam cảnh sát kia. Thời điểm cánh cửa sắt của phòng cứng đầu kia được mở ra, Chu Vĩ Viêm kinh hồn táng đởm, run rẩy nhìn vào bên trong.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
15 chương
57 chương
108 chương
42 chương