Nói về chuyện xưa gì đó, hắn đúng là chưa bao giờ kể chuyện cho bé nghe. Nhìn ánh mắt bé cầu xin, hắn không nỡ từ chối. Đứa bé đáng thương, cha mẹ đều không ở bên cạnh, ngay cả chuyện xưa cũng không được nghe. Vinh Ninh dừng lại hồi tưởng, ôm bé đến giường rồi đặt bé xuống: “Được, chú sẽ kể chuyện cho con nghe” Bé mặc váy công chúa có chút bất tiện, lúc ngủ mà mặc vậy sẽ không thoải mái. Nhưng trong nhà lại không có phụ nữ để thay đồ cho bé, Vinh Ninh đi tới tủ quần áo, lấy đại một chiếc T- shirt trắng cho bé mặc. Hắn sợ nam nữ không tiện, nhất là lúc bé trưởng thành sẽ nhớ lại, thừa dịp bé thay quần áo, Vinh Ninh xoay lưng lại không nhìn. “Thay xong chưa con?” “Rồi ạ!” Khi Vinh Ninh quay lại lần nữa, bé đã mặc xong áo T-shirt. Vì áo quá lớn nên toàn bộ người bé đều được bao bọc lại như bánh chưng. Bé cuối đầu nhìn mình áo T-shirt trên người cũng không cảm thấy khó chịu nên ngoan ngoãn nằm bên phải giường, một tay ôm ba lô bọt biển, tay kia giơ lên cao: “ Cha ơi nằm ngủ với con!” Vinh Ninh nằm xuống cạnh bé, tắt hết điện, lấy lap top đặt trên tủ đầu giường, tìm truyện cổ tích dành cho trẻ em, vuốt đầu bé hỏi: “Con muốn nghe truyện gì?” “Truyện nào cũng được ạ!” “Sao cũng được à..” Vinh Ninh mở trang web “ Chú kể truyện Bạch Tuyết được không?” “Con không thích truyện này ạ” Bé từ chối: “ Không phải là truyện Bạch Tuyết bị mẹ ghẻ ngược đãi, sau đó lại ở cùng với hoàng tử sao?” Vinh Ninh giật giật khóe mắt, còn nhỏ mà đã biết Bạch Tuyết cùng hoàng tử… Xem ra cha mẹ bé giáo dục rất thành công. “Vậy truyện người cá nhé?” “Không ạ, biến thành bọt biển có gì tốt đâu chứ?” “Cô bé bán diêm?” “Kết thúc chị ấy phải chết mà?” “Alice lạc vào xứ xở thần tiên” Bé nhìn Vinh Ninh một cách xem thường: “Đó chỉ là giấc mộng” Vinh Ninh hết nói nổi, trên mặt mang nụ cười khổ “Chú muốn hỏi con một vấn đề” “Chuyện gì ạ?” “Rốt cuộc con bao nhiêu tuổi?” Bé duỗi đầu ngón tay trắng nõn như tuyết giơ lên: “Con bảy tuổi” “Thật không vậy? Ha ha…” Vinh Ninh cười mỉa, hắn còn tưởng bé đã hai mươi bảy tuổi rồi chứ. Mới bảy tuổi đã biết nhiều vậy rồi, ngay cả hắn cũng phải sợ hết hồn. “ Vậy rốt cuộc con muốn nghe truyện thể loại gì?’’ Bé ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “ Một chiếc giầy thêu này, bộ xương màu trắng này, trái tim màu đen này…” "Ngừng!" Vinh Ninh dùng tay ra hiệu, nghe thấy tên cũng biết những thứ kia chắc chắn là tiểu thuyết dọa người! Đâu thích hợp cho trẻ nhỏ nghe? Ngay cả người lớn cũng sẽ sợ nữa là?! Vinh Ninh quyết định, bắt đầu thách thức với truyện xưa, ánh mắt nhìn thẳng tập trung, cười lạnh nói: “ Trước kia có một cặp đôi thề hẹn sẽ yêu nhau cả đời, nhưng người con trai phải đi nghĩa vụ quân sự. Vậy nên hắn lập lời thề với người con gái, trao cho cô một chiếc nhẫn kim cương và hứa hẹn rằng ba năm sau quay lại sẽ dùng chiếc nhẫn ấy làm đám cưới.” “Tám năm dài rồi cũng trôi qua, người con gái vẫn một lòng chờ đợi chàng trai, nhưng đợi hoài người con trai cũng không về. Cuối cùng vì quá tuyệt vọng cô ném chiếc nhẫn kim cương vào biển rộng, rời quê hương đi xa.” “ Sự thật rằng người con trai cũng đợi cô gái ấy, chỉ là người con gái hiểu nhầm địa điểm hẹn ước, vì vậy nó mãi mãi trở thành hối tiếc trong lòng.” “ Chàng trai vì quá đau lòng cũng rời khỏi nhà đi câu cá… con đoán xem hắn câu được cái gì?” Vinh Ninh quay đầu hỏi, bé chớp đôi mắt to trả lời: “ Chắc chắn là chiếc nhẫn!” “Không phải…” Vinh Ninh đắc ý cười. Sắc mặt bé tối đi, nhếch môi cười tà: “Đó chắc là thi thể của cô gái!” “Cũng không phải…” Vinh Ninh lắc đầu. “Vậy là cái gì” Bé đã mất hứng thú đoán đáp án cuối cùng . “Đáp án chính là….” Vinh Ninh cố ý thừa nước đục thả câu, kéo giọng thật dài rồi mới mở miệng: “Là bánh mật!” Bé sững sờ, nhìn Vinh Ninh nghi hoặc. Vinh Ninh đeo kính nhìn chằm chằm laptop, một lúc sau bỗng “Phụt” một tiếng bật cười. “Ha ha… mắc cười quá!” Vinh Ninh hưng phấn tiếp tục kể chuyện trên mạng nhìn sang cười nói: “Một con hươu đang di chuyển, càng đi càng nhanh, cuối cùng nó biến thành đường hươu cao tốc !!!” “Ha ha ha…” “Còn nữa… Có một ngày Tiểu Cường hỏi ba hắn: Ba ơi, con có phải là một đứa trẻ ngốc không ạ? Ba hắn trả lời: Đứa bé ngốc, con sao lại là một đứa ngốc được chứ?” “Ha ha ha… mắc cười quá!” “Rau cần đang di chuyển, chợt cảm thấy bụng rất đau. Tiếp theo “Cạch” một tiếng, con đoán xem hắn kéo cái gì đến đây?” “Không biết chứ gì? Đó chính là cần phân a bởi cần phân nghĩa là chăm chỉ đó! Hỏi lại rau cần phân có màu gì? Đáp án chính là màu vàng, bởi vì: Cần phân hoàng như Tần Thủy Hoàng nha!” ... ... ... Vinh Ninh cười lạnh tự nói tự trả lời, cười đến bụng cũng bắt đầu đau, bé thì nhàm chán ngáp dài không biết chuyện này có gì đáng cười? Đến bây giờ bé cũng không nghĩ cha của mình lại ngây thơ như vậy, ngây thơ đến mức chỉ số thông minh thoái hóa chỉ như một em bé sơ sinh. Bé cắt đứt bộ dạng cười ấy của Vinh Ninh: “Cha, người có thể im lặng lại không? Quấy rầy con đang ngủ.” “…” Vinh Ninh im lặng, nhìn bé kéo áo choàng tắm của mình mà nhắm mắt nghiên người qua, hắn vừa buồn cười vừa tức giận. Hắn không những bị bé đùa giỡn mà còn bị ghét bỏ a. Đóng laptop lại, bé làm ổ bên cạnh hắn hệt như mèo con vừa sinh ra, nhắm mắt im lặng ngủ. Thật không nhìn ra đây là một đứa trẻ bảy tuổi, bé bức hắn thiếu chút nữa là thành người điên rồi. Vinh Ninh chỉnh ánh sáng tối lại tạo cảm giác thật nhu hòa, hắn nằm bên cạnh bé, một nhỏ một lớn cạnh nhau người ngoài nhìn vào thật giống đôi cha con yêu thương nhau. Vinh Ninh nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon…” “Dạ…” Bé rầm rì nói một tiếng “Cha à con là con gái của cha đấy, cha đừng làm loạn nha!” Vinh Ninh co giật khóe miệng, đứa bé này thật không đáng yêu tí nào. Vinh Ninh nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon." --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- (Đại ca, làm ơn hãy hiểu thế nào gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!) Vừa mới thiu thiu ngủ, Vinh Ninh đã bừng dậy. Chóp mũi thoang thoảng mùi sữa thơm đặc biệt của trẻ em, ngọt ngào mà không dầu mỡ. Một đêm không mộng, lại ngửi hương vị ngọt ngào, lần đầu tiên Vinh Ninh dậy trễ. Nói là dậy trễ chứ thật ra là có người nắm lấy tay hắn kéo khỏi giường…