" Chú Vinh Ninh. Đứa bé này là ai?"
Không đợi Vinh Ninh giới thiệu, Ngôn Thần liền chỉ vào cục cưng, khí thế dồi dào hỏi. Cục cưng ngẩng đầu nhìn đứa kia so với bé còn nhỏ hơn lại cả gan làm loạn, thoạt nhìn so với mình nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng mà tuổi đã lớn như vậy, núm vú cao su vẫn không rời miệng.
Đầu bị Ngôn Thần nâng lên cao, rõ ràng thân hình cục cưng không cao, mà lại một bộ dáng từ trên cao nhìn xuống bé. Một đôi mắt đào hoa cùng Ngôn Hoan giống nhau như đúc, làn da trắng nõn như là thạch hoa quả, giống như dùng tay đè ép một chút, làn da sẽ trực tiếp bị nghiền nát, cục cưng nhíu lông lại mày nhìn cậu, thật sự có nhiều cha thì sẽ có nhiều con trai, thoạt nhìn cuồng vọng kiêu căng vô cùng.
Cục cưng đem sự ghét bỏ một màn kia giấu ở dưới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, thục nữ hai tay kéo làn váy của mình, khom người khẽ cúi đầu hướng tới cậu.
" Tiểu thái tử điện hạ của tập đoàn Đế Không khỏe chứ, chị tên Vinh cục cưng là con gái của cha Vinh Ninh"
Ngôn Thần chất phác một tý, Vinh Ninh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Thần, bộ dáng kiêu căng cùng cha ruột cậu y chang nhau
" Thần Thần, cục cưng là con gái của chú Vinh, hiện tại chú cùng cha cháu nói chuyện, cục cưng trước sẽ ở chỗ này, cháu... Còn có các cháu.."
Vinh Ninh chỉ chỉ bên kia như hình với bóng ngồi ở trên ghế cùng trên bàn sách một cặp song sinh họ Niếp
" Không được phép bắt nạt con gái của chú"
Cặp song sinh họ Niếp hướng về phía Vinh Ninh làm bộ mặt quỷ, một người một lần nổi thanh hòa cùng đạo
" Chú Vinh Ninh..."
" Chúng ta chơi trò chơi đi..."
" Trò chơi tên là..."
" Đoán xem ai là Niếp Tinh..."
" Ai là Cảnh Thất..."
Khóe miệng Vinh Ninh co giật thiếu chút nữa muốn rớt tùy tiện trên mặt đất cầm đồ chơi ném tới trên mặt của bọn họ, tốt nhất là ẩn nhẫn nhịn xuống, chỉ là một đôi mắt phượng yêu mị kéo dài nói
" Cháu là Niếp Tinh."
Dời ngón tay, chỉ người kia mang theo kính không gọng, khóe mắt phượng khẽ nhếch lên bé trai nói.
" Cháu là Cảnh Thất!"
" Cắt..."
Cặp Song sinh hiển nhiên đối với câu trả lời này rất không hài lòng
" Thật sự nhàm chán."
" Chú lúc nào cũng dễ dàng đoán được hai anh em chúng ta người đến cùng ai cũng là ai."
" Thật sự là một chút ý tứ cũng không có."
Vinh Ninh không tiếng động nhìn qua tướng mạo không chút nào không giống nhau của cặp song sinh, mặc dù không phải là người học y, nhưng mà hắn cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua sinh đôi khác trứng có điểm nào không giống .
" Tóm lại..." Vinh Ninh thở dài một hơi " Bốn đứa trẻ các cháu đều phải hòa thuận ở chung với nhau!"
Vinh Ninh ngồi xổm người xuống nắm chặt bờ vai cục cưng
" Cha cùng chú bàn bạc xong chuyện sẽ tới đón cục cưng, cục cưng nếu như bị ba đứa hỗn tiểu tử kia bắt nạt, liền đánh bọn họ, đánh xong đến tìm cha."
Cục cưng nhu thuận gật đầu nói " Cha, Cục cưng biết rõ."
Vinh Ninh cuối cùng đã đi ra ngoài, cục cưng nhìn cửa phòng đóng chặt âm thầm cười lạnh, từ trước đến nay chỉ có bé bắt nạt người khác, khi nào thì đến phiên người khác tới bắt nạt bé?
" Này!" Ngôn Thần kiêu căng hướng về phía bé gọi, cục cưng quay đầu lại chớp mắt to, một bộ dáng ngu ngốc hỏi
" Thái tử có chuyện gì sao?"
Ngôn Thần nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, " Anh gọi Ngôn Thần không phải thái tử, về sau em đi theo đám bọn họ thì nói với anh đây một tiếng." Ngôn Thần chỉ chỉ sau lưng cặp sinh đôi, cặp sinh đôi cùng Niếp Minh giống nhau, một bé trai đứng lên giới thiệu
" Anh gọi Cảnh Thất, năm nay bốn tuổi ."
Ngược lại ngồi ở bên cạnh cậu Niếp Tinh là một bộ dáng không hề có hứng thú, giống như là liếc nhìn bé một cái đã cảm thấy lãng phí vô số thời gian .
" Nhưng mà..." Cục cưng quay đầu lại nhìn qua Ngôn Thần, nghi hoặc hỏi " Nhưng mà cục cưng năm nay đã bảy tuổi, dựa theo tuổi tác mà nói, Ngôn Thần cần phải gọi cục cưng là chị chứ?"gương mặt trắng nõn của Ngôn Thần lập tức hiện lên một tia ửng đỏ, cậu lúng túng ho khan,
" Không quan hệ, tuổi không là vấn đề, tình cảm mới là nền móng."
" Phải không?" Cục cưng mỉm cười ngọt ngào, trong lòng lại châm chọc, ai cùng cậu có tình cảm chứ? Rõ ràng hôm nay là ngày hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt.
Nhìn cục cưng cười, tiểu Ngôn Thần khuôn mặt nhỏ nhắn thế nhưng trở nên đỏ hơn, cứng ngắc mở miệng nói " Bắt đầu từ hôm nay em chính là vật sở hữu của bổn thiếu gia ."
" Cái gì?" Cục cưng có chút không rõ sự tình phát triển như thế nào liền đột nhiên diễn biến thành như vậy? Tiểu Ngôn Thần nghiêng đi thân thể như có như không nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói so với vừa rồi cao hơn nhiều
" Kêu em làm vật sở hữu của bổn thiếu gia, mới không phải là bởi vì bổn thiếu gia đối với em nhất kiến chung tình đâu! Tuyệt đối không có!"
Gương mặt Cục cưng lạnh lùng, Ngôn Thần giống như che dấu tâm tình của mình, Cảnh Thất ha ha cười cười, đi đến trước mặt cục cưng , thân thiết giữ chặt tay của bé, ở mu bàn tay của bé khẽ hôn
" Xin chào, tiểu thư xinh đẹp, con mắt của em tựa như bầu trời đầy sao thật chói mắt, kích thích lòng của anh theo ánh mắt của em mà nhấp nháy theo."
Giọng điệu của Cảnh Thất cứng rắn mới vừa nói xong, cục cưng mặt không chút thay đổi rút tay mình về. Ba đứa bé tính cách khác nhau, khiến cục cưng khó xử, đột nhiên trong lúc đó bé muốn về nhà. Bên này Vinh Ninh đưa xong cục cưng, mở ra cửa chính phòng họp cách vách , giống như là giải quyết một hồi rất khó, lại lãng phí lâu thời gian nhiệm vụ,Vinh Ninh mệt mỏi nằm trên ghế sa lon lười phải di chuyển.
" Như thế nào?" Niếp Minh cười cười,
" Cặp song sinh nhà tôi, có phải hay không lại quấn quít lấy cậu, cùng cậu chơi trò ai là Cảnh Thất, ai là Niếp Tinh?"
Ánh mắt Vinh Ninh lạnh như băng lại oán giận thẳng tắp bắn tới Niếp Minh.
" Thoáng cái có thể đoán được trò chơi, thật không biết tiểu quỷ nhà an gặp nhau đều muốn chơi,chơi rồi vẫn muốn chơi nữa."
" Trẻ con như vậy mới có thể yêu."
Vinh Ninh không đáp lời, dù sao trong mắt hắn, cục cưng trên thế giới này mới là đứa trẻ khả ái nhất. Ánh mắt nhìn đến Phương Trạch Tây đang buồn ngủ nằm ở trên ghế sa lon
" Em ấy làm sao vậy? Có phải hay không tối hôm qua làm chuyện gì xấu, hôm nay mệt mỏi nằm mãi không đứng dậy?"
Ngôn Hoan quay đầu lại, từ trước cửa sổ khổng lồ sát đất đi tới, ngón tay cởi bỏ áo khoác màu đen hoàn mỹ, đi ngang qua chỗ Phương Trạch Tây đang nằm, dịu dàng ném đến trên người của anh, vừa vặn rơi lên nửa người trên của anh. Cởi bỏ khuy tay áo sơ mi trắng, bị anh nhẹ nhàng kéo, lưu loát ngồi ở trên ghế sa lông đối diện với Vinh Ninh, khóe mắt hướng tới chỗ Phương Trạch Tây.
" Khuya ngày hôm trước anh giao cho nhiệm vụ cho em ấy, lãng phí ít nhất một ngày một đêm mới hết bận."
" Nhiệm vụ?" Nhiệm vụ gì? Vì sao em lại không biết?
" Không có quan hệ gì với em." Vinh Ninh ngừng tạm, nghĩ đến hôm trước cùng anh em trong lúc đó bởi vì chuyện của cục cưng từ đó phát sinh chút ít không vui, có lẽ... Hắn biết rõ các anh em cũng là vì tốt cho mình, nhưng mà ngày đó giọng điệu của hắn xác thực chẳng có gì đặc sắc, Ngôn Hoan bọn họ giận mình cũng cần phải vậy.
" Chung đụng lâu như vậy." Ngôn Hoan phát giác ra được suy nghĩ trong mắt ánh của Vinh Ninh ngôn ngữ nhanh chóng đâu vào đấy
" Em nên biết chúng ta không phải người hẹp hòi."
Ngụ ý, cũng không có người bởi vì thái độ của Vinh Ninh mà giận hắn. Loại chuyện suy bụng ta ra bụng người, đúng hay sai cũng không nhất định phải phân rõ ràng.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
32 chương
18 chương
221 chương
16 chương
10 chương
241 chương