Buổi trưa hôm sau, trong phòng bệnh của bệnh viện. Mặc Phi Tước mang một người phụ nữ đến, Đông Bác Hải ngồi ở trên giường bệnh nheo mắt lại nguy hiểm, giọng điệu tra hỏi “Cô thật sự không thấy rõ diện mạo của bọn họ?” “Không có, bọn họ xông tới năm sáu người mà đều mang mặt nạ, cướp tiền, giết người rồi đi!” Người phụ nữ ở trong lòng sợ hãi nói, cô ta càng muốn che giấu, ánh mắt càng mơ hồ mê ly. “Vì sao bọn họ không giết cô?” Vào nhà cướp bóc, bình thường đều sẽ giết người diệt khẩu mới đúng, sao còn để lại người sống. “Tôi...... Tôi làm sao biết, bọn họ che mặt, đoán chừng là cảm thấy tôi không có...... không có uy hiếp với bọn họ đi, nên mới vội vàng chạy trốn...... chắc vì thế mới không giết tôi.” Người phụ nữ bắt đầu lo lắng, các ngón tay bấm chặt vào trong thịt. Lo lắng của cô ta được anh thu hết vào mắt, Đông Bác Hải nhíu mày, cười nhạt “Cô phân tích thật sự là thấu đáo!” “A, tôi...... Tôi cũng chỉ đoán mò thôi!” Người phụ nữ cười cứng ngắc, hơi khó chịu. Đông Bác Hải cũng không có làm khó dễ, chỉ nói câu đơn giản “Cô có thể đi!” Người phụ nữ như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, xoay người kéo cửa phòng ra rồi rời đi. Cô ấy vừa mới đi, thì Mặc Phi Tước mở miệng “Bác Hải, cậu không cảm thấy câu trả lời của cô ta đầy chỗ hở sao?” “Nói thế nào?” Anh không biến sắc, mà rửa tai lắng nghe. Mặc Phi Tước phân tích nói: “Cổ tay họ Chu kia bị chặt xuống, ném ra ngoài cửa, rất dễ nhận thấy là báo thù, hơn nữa đối phương còn nói chuyện với hắn, lúc tôi đi, phát hiện trên đất có một vũng nước, có dấu vết dịch chuyển, một phát súng ngay giữa đỉnh đầu, kỹ thuật bắn kia, cực kỳ giống một người!” “Ai?” “Bạch Dạ” “Bạch Dạ?!” Đông Bác Hải cau mày lại, quả đấm không tự chủ mà nắm chặt, hít một hơi lạnh thật mạnh. Sẽ không đâu, sao con trai có thể qua lại với loại phần tử nguy hiểm đó! “Cốc cốc cốc ——” Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó chính là tiếng cửa mở, một tay cậu bé nắm khóa cửa, một tay mang nồi canh, đầu nhỏ đưa vào trong xem xét, liếc thấy Mặc Phi Tước, lộ ra vẻ mặt có vẻ ngu ngốc, nháy mắt với anh ta, dường như đang hỏi: Chú là ai vậy? “Con trai, vào đi!” Đông Bác Hải thu lại lạnh lùng, dịu dàng cười với cậu bé, quay đầu liếc Mặc Phi Tước rồi giới thiệu “Gọi chú Mặc.” Cậu bé đi vào, rồi đóng cửa lại, vểnh miệng nhỏ lên, không phải cha đã đáp ứng cậu, lúc chỉ có hai người bọn họ, thì mới được xưng hô cha con sao. Nhìn thấu sự cẩn thận của cậu, Đông Bác Hải cười nói “Con trai ngoan, chú Mặc không phải là người ngoài, cho nên con cũng không cần thấy thận trọng!” Ừ ~ hoàn toàn chính xác không phải là người ngoài, nhưng vẫn phải giả vờ giả vịt “Chào chú Mặc!” Cậu ngọt ngào hô một tiếng, trên mặt đầy nụ cười hồn nhiên chất phác. Mặc Phi Tước đứng dậy, tiến lên, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, giống như là tìm được đứa con mà anh đã thất lạc nhiều năm, kích động mà dùng sức giày xéo là khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu “Nhóc con, dáng dấp thật là tuấn tú, làm con nuôi của ta đi!”. “Ưm ưm ưm......” Miệng cậu bé vểnh lên thật cao, không nói được gì, một bàn tay nắm chặt cổ tay của Mặc Phi Tước, kháng nghị, đau...... “Phi Tước, cậu muốn mưu sát con tôi hả!” Đông Bác Hải thấy bộ dạng con trai khó chịu, tim đau nhói, một gối đầu bay qua Mặc Phi Tước, đập trúng lưng của anh ấy, thế nhưng anh ấy lại làm ngơ, không có ý định buông tay, khuôn mặt của cậu bé thật mềm, thật làm cho người ta yêu mà không muốn buông tay. “Ô ô......” Thanh ưm ưm đã biến thành một tiếng nức nở nghẹn ngào, cậu bé đau muốn khóc. Mặc Phi Tước mới từ trong sự kích động mà lấy lại tinh thần, buông lỏng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc ra, thấy đã đỏ lên, nhất thời anh cảm thấy lúng túng, muốn nói gì đó, thì đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh ra ——