Sau sự kiện bồn tắm hôm đó, Long Tịch Bảo không gây chuyện nữa, là hoàn toàn đàng hoàng, mỗi ngày cửa lớn không bước, cửa trong không ra, ngây ngốc ở nhà, ngoan ngoãn ăn những thứ cô không thích nhưng cặp sinh đôi quy định, bắt đầu từ hôm qua, cô đã không còn là công chúa của nhà họ Long, mà là con gái duy nhất của nhà Nam Cung, tên là Nam Cung Yên, sau khi buổi họp báo kết thúc, cổ phiếu của nhà họ Long tăng lên rất nhanh, trên tờ báo, tuần san, tạp chí, tất cả đều đăng câu chuyện ‘Nhà họ Long nhân từ thu dưỡng một bé gái nhỏ, nhà Nam Cung tìm về con gái ruột "… Vốn muốn công bố tin tức kết hôn, nhưng bởi vì sinh nhật của cặp sinh đôi sắp tới, cho nên Long Tịch Bảo yêu cầu chờ qua sinh nhật rồi công bố, cô muốn để bọn họ trải qua một sinh nhật tuyệt vời. Khi cặp sinh đôi tuyên bố tin tức ba người cùng nhau kết hôn, Phượng Vũ Mặc cùng Tiêu Lộ Trúc đối với Long Tịch Bảo là sùng bái có thừa, yêu thương càng tăng. Nam Cung Viễn cùng Long Phi Tịch lại có vẻ mặt như đã đoán trước được sự việc… Hôm nay là sinh nhật của cặp sinh đôi, Long Tịch Bảo bế quan một ngày, không biết ở trong phòng làm gì, đến lúc ăn cơm tối, cô nhóc biến mất hơn nửa ngày rốt cuộc xuất hiện ở phòng bếp, tự mình làm một bàn lớn các món ăn, tự mình làm một cái bánh ga-tô chocolate đen. Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người tụ tập trong phòng khách, hưởng thụ thời khắc bình thản mà hạnh phúc. "Quà của tụi anh đâu?" Long Tịch Bác ôm Long Tịch Bảo, không vui hỏi, anh không quên, lần trước cô tổ chức sinh nhật cho Doãn Thiên, làm bánh ngọt còn tặng quà nữa. "Lát nữa đưa cho các anh, chờ em tiêu hóa mấy thứ trong bụng trước đã." Long Tịch Bảo vùi trong ngực anh, meo meo nói. "Bảo Bảo chuẩn bị gì cho tụi anh?" Long Tịch Hiên uống một ngụm trà Long Tĩnh, cười khẽ hỏi. "Bí mật." Long Tịch Bảo giơ ngón trỏ lên lay động một cái. "Nếu không tốt hơn món quà của Doãn Thiên, tối nay em cũng đừng hòng ngủ." Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, bắt được ngón trỏ của cô nhỏ giọng nói. "Quỷ hẹp hòi." Long Tịch Bảo cau mũi một cái, nói thầm. "Cái gì?" Long Tịch Bác ôm lấy khuôn mặt của cô. "Nhất định tốt hơn quà của anh ấy á." Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói. "Ừm, rất tốt." Long Tịch Bác gật đầu một cái, buông lỏng tay. Hai giờ sau, Long Tịch Bảo dẫn bọn họ vào phòng vũ đạo, cùng đi theo còn có hai đôi vợ chồng ân ái, chỉ thấy trong phòng vũ đạo có mười cái trống to màu đỏ đại giữa phòng, từng cái đều cao cỡ một người, trên mặt trống vẽ các loại hoa khác nhau, dưới ánh đèn giống như một bức học Bách Hoa, mà công lao của họa sĩ cao siêu đã khiến cho những đóa hoa này giống như thật vậy, nở rộ trong căn phòng to lớn. Phía sau mấy cái trống là một tầng rèm mỏng, không biết phía sau tấm mành ẩn dấu huyền cơ gì… "Bảo Bảo, đây là…?" Long Tịch Hiên khó hiểu nhìn về phía Long Tịch Bảo, nhẹ giọng hỏi. "Quà sinh nhật cho hai anh, ở chỗ này chờ em… em lập tức ra ngay." Long Tịch Bảo thoạt nhìn rất hài lòng, nói xong chạy vào phòng thay quần áo. Một lát sau, đèn đột nhiên đều tắt, trong phòng tối om, một hồi tiếng nhạc truyền vào tai bọn họ, ánh đèn cũng theo đó sáng lên, nhưng đều tập trung trên người cô gái dùng hai dây lụa cuốn lấy nửa treo giữa không trung, chỉ thấy cô mặc quần lụa mỏng và cái yếm thuần trắng, bên ngoài khoác lên một cái áo lụa trắng tinh, thể hiện rất tinh tế tư thái đẹp đẽ, mái tóc dài đen bóng tới đùi chỉ dùng một cái sợi tơ trắng nhạt nhẹ nhàng cột chặt lại, xem ra đơn giản lại đáng yêu, tóc đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, trên mặt không có bất kỳ thứ mỹ phẩm nào, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, nụ cười thản nhiên, mê hoặc lòng người… Theo tiếng nhạc, Long Tịch Bảo lúc giang thẳng chân, hoặc nhấc chân, treo trên ở trần nhà cùng với cái trống to ở giữa, làm ra từng động tác vừa nguy hiểm lại duy mỹ, tay chân mềm dẻo quấn quanh dây lụa, hỗ trợ lẫn nhau, giống như bọn họ chính là một thể, mềm yếu không xương, chỉ thấy chân nhỏ của cô buông ra dây lụa đang quấn quanh, chỉ dùng hai tay bắt lấy dây lụa, hơi động eo, thân thể theo quán tính xoay tròn, mái tóc tung bay, duyên dáng tươi đẹp làm sao, đột nhiên một cú lật người, hai chân ưu nhã quấn chặt lấy dây lụa, một vòng lại một vòng, dây lụa bao quanh thân thể của cô, tạo thành kiểu dáng giống như lốc xoáy, cô lúc này, đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trời, dựng ngược ở giữa không trung, có vẻ hết sức nguy hiểm. . . . . . "Bảo Bảo (Tịch Nhi)" Cặp sinh đôi bất giác hô lên, mặc dù không phải chưa từng xem cô múa lụa, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, vô cùng lo lắng… Long Tịch Bảo nghịch ngợm cười cười, khẽ di chuyển, dây lụa liền ngoan ngoãn buông lỏng trói buộc ở trên người cô, mà cô to gan buông ra một bên dây lụa, dây lụa bên kia nhanh chóng tuột ra, tốc độ giống như rơi xuống dốc núi, làn váy tung bay, mái tóc bay múa, trong nguy hiểm mang theo thần thái tuyệt mỹ. "A…" Phượng Vũ Mặc cùng Tiêu Lộ Trúc hoảng sợ hô lên. Chỉ chốc lát sau, Long Tịch Bảo liền tư thế giang hai chân ra, đáp xuống trên chiếc trống to, hai tay chống cằm, lộ ra nụ cười tinh quái. Mọi người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm… Tiếp đó, Long Tịch Bảo không biết từ chỗ nào trên người biến ra hai sợi tơ lụa trắng tinh, ưu nhã múa trên chiếc trống, trong lúc nhảy từ chiếc trống này qua cái trống khác, thấy khán giả mồ hôi lạnh đầy người, chỉ sợ cô té xuống, tiếng nhạc càng lúc càng nhanh, động tác của cô cũng càng ngày càng nhanh, đột nhiên đôi tay vung hai sợi tơ lụa hướng lên trời, hai chuỗi lửa quỷ dị liền từ bàn tay mảnh khảnh của cô tỏa ra ngoài, nhanh chóng bốc cháy dọc theo sợi tơ lụa, Long Tịch Bảo nhẹ nhàng ném đi hai sợi tơ lụa vừa được đốt, khiến chúng tung bay giữa không trung, giống như hai con rắn lửa đang nhảy múa, từ từ rơi xuống giữa chiếc trống lớn, tiếp tục cháy. Long Tịch Bảo cười một tiếng, ngón trỏ bắn ra, một tia lửa tinh tế trực tiếp đánh úp về phía vách tường, trong phút chốc, trong phòng rơi xuống cơn mưa cánh hoa, từng cánh hoa hồng màu trắng, từ trên trần nhà từ từ bay xuống, hai tay của cô bắt chéo với ngực, chuyện kỳ dị xảy ra, tất cả cánh hoa giữa không trung đều bắt lửa, biến thành ngôi sao lửa rơi xuống, mà cả người cô đều được bao bọc giữa một tầng ánh sáng trắng lờ mờ, mang theo nụ cười nhạt, đối mặt với nhóm ‘khán giả’ đang xem ngây người… Ngàn vạn cánh hoa lửa rơi xuống trên chiếc trống to, rất nhanh, mặt trống bắt đầu bốc cháy, đôi tay Long Tịch Bảo bắt được dây lụa, hơi lắc eo, làm động tác xoay tròn giống như múa cột, tay phải nhắm ngay tấm rèm phía sau chiếc trống, một đám lửa bay qua, tấm rèm bắt đầu cháy xoay tròn hướng lên, dần dần, một mảnh tơ lụa màu đỏ rộng lớn như vách tường hiện ra trước mắt bọn họ, trên mảnh vải có một hàng chữ to ‘kiếp trước kiếp này, không xa không rời, nắm tay cả đời, bên nhau đến già, hai ông xã tương lai, sinh nhật vui vẻ! Long Tịch Bảo!’ Cặp sinh đôi ngơ ngác nhìn tấm vải, làm cho bọn họ cảm động chính là mỗi một chữ trên đó đều là dùng từng viên thạch anh nhỏ màu trắng hợp lại, dưới ánh đèn, tản ra ánh sáng mê người… mặt trống đã bị lửa đốt đến biến mất, nhìn kỹ lại, bên trong chiếc trống to thế nhưng đều là nước trong suốt, những cánh hoa lửa bay xuống trên mặt nước, hơi chìm xuống, còn một ít đang cháy trên mặt nước, trong nháy mắt, phòng vũ đạo cơ hồ biến thành tiên cảnh. . . . . . Mà Long Tịch Bảo treo ngược ở trên không trung, lại là tiên tử không dính khói bụi trần gian, giờ phút này cô đang cười ngọt ngào nhìn cặp sinh đôi… làm cho tất cả giác quan của họ mê muội, trong mắt chỉ còn lại sự tồn tại của cô…