"Không… Không sao…" Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói, phía trước là không có việc gì, nhưng phía sau có chuyện… "Anh Hiên, ưm… nhẹ… A… Nhẹ một chút… A." "Đau không?" Long Tịch Hiên sờ sờ cái mông của cô, tiếp tục thẳng tiến. "Đau… ưm… A…" Long Tịch Bảo nắm chặt tay của Long Tịch Bác, muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát. Long Tịch Hiên nhìn bộ dáng đáng thương của cô, rút tiểu Hiên ra, sau đó lại dùng lực thẳng tiến vào trong, Long Tịch Bảo run rẩy thân thể ngẩng đầu lên nói : "A… Không cần…" "Ngoan, Bảo Bảo, một chút nữa thôi, nghe lời." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng dụ dỗ, giọng nói rất dịu dàng, nhưng động tác một chút cũng không qua loa. Long Tịch Bảo có chút không nhịn được nức nở, một lúc sau, Long Tịch Hiên tiến vào thật sâu mấy cái, rồi để cho mầm móng của mình phun vào trong cơ thể của cô. Long Tịch Bảo đầu óc đột nhiên trống rỗng, thân thể trống rỗng yếu ớt, cảm giác muốn mệt lả… Long Tịch Hiên rút tiểu Hiên ra, dùng nước ấm rửa sạch thân dưới của cô, cuối cùng còn vỗ vỗ vào cái mông vểnh cao của cô. Long Tịch Bảo xụi lơ ở trong ngực Long Tịch Bác, thở hồng hộc, một chút hơi sức cũng không còn. Long Tịch Bác ôm cô lên trên đùi của mình, cô chưa kịp phản ứng, tiểu Bác đã thành công chiếm đất rồi… "A…" Long Tịch Bảo kêu khẽ một tiếng, muốn đứng lên, lại bị anh giữ chặt eo nhỏ, chỉ có thể phối hợp với luật động của anh. "Hu hu…, người ta không cần…" Long Tịch Bảo không nhịn được nức nở nghẹn ngào. "Không cần cũng phải cố, chịu đựng, vì tốt cho em." Long Tịch Bác kéo ra một nụ cười tà ác. "Hu hu… tốt cho em cái gì? Hả… a… em không muốn nữa, mệt quá." Long Tịch Bảo giọng nói mềm mại meo meo kêu. "Để cho em rèn luyện thân thể a, không sao, em cứ xem anh như máy chạy bộ là được, anh không ngại." Long Tịch Bác vừa nói vừa ngậm chặt ‘bánh bao nhỏ’ đứng thẳng trước mắt, không đúng, là hạt đậu đỏ nhỏ phía trên bánh bao. "A… Không cần, anh Bác, a… em không thích… không thích ở trên người anh… A… ở trên người anh ‘chạy bộ’." Long Tịch Bảo muốn đẩy đầu anh ra, lại bị anh giữ chặt hai tay ở phía sau lưng, hai cái ‘bánh bao nhỏ’ càng thêm gần sát mặt của anh… "Anh thích." Long Tịch Bác nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, nhẹ nhàng cắn cắn ‘bánh bao trắng’ mềm nhũn, để lại một dấu răng ở phía trên đó. "Anh Hiên… A… anh còn không cứu em… em chết mất… A… sau khi em chết sẽ không có người phục vụ tiểu Hiên của anh đâu." Long Tịch Bảo nhìn về phía Long Tịch Hiên cách đó không xa, nức nở nghẹn ngào thét lên. "Bảo Bảo, kiên trì chính là thắng lợi, cố gắng lên, sau đó anh còn muốn." Long Tịch Hiên kéo ra một nụ cười ôn nhu, lời nói ra lại làm cho Long Tịch Bảo tức muốn phun máu. "Các anh… A… ưm… em chỗ nào… a… đắc tội với các anh chứ…" Long Tịch Bảo có trì độn hơn nữa, cũng nên biết bọn họ là cố ý nha. "Trí nhớ thật kém, nên phạt." Long Tịch Bác cắn cắn ‘hạt đậu đỏ’ của cô, đau đến ngay cả ngón chân cũng cong lên… "A…" "Anh nói rồi, chờ em khỏe hơn anh sẽ xử lý em, quên rồi sao?" Long Tịch Bác liếm liếm môi mỏng, bộ dạng tà mị tựa như ma quỷ dẫn dụ người sa đọa. "Thì ra là… hai người các anh quỷ hẹp hòi… A… ưm… A… không cần, em biết em sai rồi…" Long Tịch Bảo thử khước từ anh, nhưng sức lực thật sự cách nhau quá xa rồi. "Suỵt… Ngoan ngoãn, đừng lãng phí hơi sức, chúng ta là đang làm tình, không phải đang nói chuyện phiếm, em vẫn nên chừa chút hơi sức kêu lên thì tốt hơn, nếu không ngoan ngoãn kêu thành tiếng, anh sẽ không dừng lại nha." Long Tịch Bác vẻ mặt cưng chiều, nói ra lời tà ác… Long Tịch Bảo ngay cả khí lực tranh cãi cũng không có, chỉ yên lặng nhìn về phía trần nhà, chảy xuống một giọt ‘nước mắt hối hận’… Long Tịch Bác… anh có hứng thú… Có thể nghĩ ra, kết quả cuối cùng, người nào đó ‘tử trận’ rồi, cặp sinh đôi sảng khoái, cô bất tỉnh. . . . . . . . . . . .