Trong phòng ăn nhỏ nhưng khá ấm áp, Trịnh Thư Ý chỉ bật một cây đèn đứng. Cô ngồi bên bàn ăn, ngây ngốc nhìn tô mì tôm nóng hôi hổi trước mặt mình. Sau đó, cô bỗng bật cười thành tiếng. Mọi phiền muộn khi gặp Nhạc Tinh Châu đều bị quét sạch, thay vào đó chính là cảm giác vui vẻ khó kiềm chế. Đây mà là mì ư? Đây là tấm lòng của Tiểu Yến đấy! Dĩ nhiên, nếu như không bỏ hành thì càng thêm hoàn mỹ. Bụng Trịnh Thư Ý đã réo vang ầm ĩ nhưng cô vẫn cố nhịn, gắp hết hành ra trước cái đã. Nhưng ăn được hai đũa, cô lại dừng tay, suýt chút nữa cô đã quên mất một chuyện quan trọng. Thế là cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi sang cho Thời Yến. Trịnh Thư Ý: Cám ơn tình yêu của ông chủ. Vừa gửi tin đi, Trịnh Thư Ý chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng thu hồi tin nhắn, chỉnh sửa lại một lần. Trịnh Thư Ý: Cám ơn ông chủ đã thương xót. Trịnh Thư Ý: Em sẽ ăn thật ngon miệng. Trịnh Thư Ý: Bắn tim.gif Đêm đã khuya, ngay cả gió cũng đã ngừng thổi, trong thư phòng yên tĩnh đến nỗi giống như dòng thời gian đã được bấm tạm dừng. Nếu điện thoại không liên tục rung lên như thế. Thời Yến tì nửa người lên bàn, tháo mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi, cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại. Trêи màn hình khóa, tin nhắn của Trịnh Thư Ý không ngừng hiện lên. Anh tiện tay cầm điện thoại bấm xem tấm hình kia. Dưới ánh đèn mờ ảo, bên dưới tô mì được trải một chiếc khăn trải bàn sọc ca rô, bên cạnh còn có một bó hoa tươi. Cách trang trí như trong những căn nhà của những cô gái bình thường khác. Thời Yến: Không ăn hành à? Trịnh Thư Ý ngây ra, trong lòng tự hỏi sao anh lại biết. Cô xem lại ảnh chụp, hóa ra là lúc cô chụp ảnh đã lỡ tay chụp luôn miếng giấy lót để hành ở bên cạnh. Trịnh Thư Ý lại âm thầm vui vẻ một hồi. Thời Yến đúng là chu đáo và biết cách chăm sóc mà. Trịnh Thư Ý: Em ghét ăn hành. Trịnh Thư Ý: Lúc em gọi món có nói mà, anh không nghe thấy hả? Bên kia im lặng trong chốc lát, trêи màn hình hiển thị “đối phương đang nhập tin nhắn”, nhưng mãi mà cô vẫn không thấy tin nhắn gửi tới. Tim Trịnh Thư Ý đập thình thịch, bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Đừng nói là Thời Yến bỗng nhớ đến hình tượng tổng giám đốc “bá đạo” của mình, sau đó bắt cô phải ăn hành nha? Trịnh Thư Ý cũng bật cười vì suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu mình. Thấy Thời Yến trả lời tin nhắn, nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ, Thời Yến: Đồ kén ăn. Trịnh Thư Ý: Kén ăn thì sao? Cô nghĩ nghĩ, dứt khoát không gõ chữ nữa, chuyển sang gửi tin nhắn thoại. “Ba mẹ em còn mặc kệ em, anh lại quan tâm em đến thế ư.” Đối phương không trả lời lại, cô lại gửi thêm một tin. “Anh cũng từng quan tâm nhóm bạn gái cũ của mình như thế hả?” Thời Yến cầm điện thoại, cụp mắt nhìn hồi lâu, ánh đèn bên ngoài cửa sổ khẽ lóe lên trong mắt anh, tựa như chút cảm xúc đang không ngừng thay đổi trong lòng anh. Anh ấn vào nút ghi âm. “Sao, bạn trai cũ của cô không quan tâm cô à?” Giọng anh vẫn trầm trầm như trước, cô không nghe ra tâm trạng của anh thế nào. Nhưng nụ cười trêи gương mặt của cô đã biến mất, tô mì bỗng nhiên không còn thơm nữa. Đương nhiên là quan tâm rồi. Nhạc Tinh Châu đều nắm thuộc lòng những chi tiết thế này, nếu không thì sao hồi đó anh ta có thể theo đuổi cô thành công được chứ. Nhắc đến chuyện khiến Trịnh Thư Ý bực bội, khóe môi cô giật giật, không còn tâm trạng gửi tin nhắn thoại nũng nịu với anh nữa, cô lạnh lùng gõ chữ: Mới cuối tháng mười hai thôi mà anh nhắc đến anh ta làm gì? Thời Yến: Sao? Trịnh Thư Ý cười lạnh lùng. Trịnh Thư Ý: Đã đến tiết Thanh minh đâu chứ. Một hồi lâu sau. Thời Yến: Ngủ đi. Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trêи cao, lá cây loang lỗ ánh trăng sáng. Trịnh Thư Ý nằm trêи giường, trợn mắt nhìn trần nhà, qua một hồi vẫn chưa ngủ được, lại nhớ đến câu nói kia của Thời Yến. Cô hỏi anh có phải cũng quan tâm nhóm bạn gái cũ như thế không, anh lại không trả lời thẳng. Đấy cũng là một loại trả lời, đó có nghĩa là ngầm thừa nhận. Không hiểu sao Trịnh Thư Ý lại có hơi ghen tỵ. Ghen tỵ cái gì chứ? Cô tự hỏi bản thân. Có lẽ là ghen tỵ nhóm bạn gái cũ của anh có thể được ăn Cửu Vị giao hàng tận nơi. … Tối qua ngủ muộn, nên sáng hôm sau Trịnh Thư Ý chạy đến công ty vừa kịp phút chót. Vì không kịp mua cà phê, nên sau khi ngồi xuống bàn làm việc, cô tìm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy cà phê hòa tan của mình hay đặt ở trêи bàn lúc trước, thế là quay sang hỏi Khổng Nam, “Cô còn cà phê không?” “Không.” Khổng Nam đáp, “Lâu rồi tôi không uống cà phê hòa tan nữa.” Trịnh Thư Ý ngáp một cái, cất giọng đầy mệt mỏi, “Được rồi, tôi cố gắng chống đỡ một lát vậy.” Lúc cô nói câu này, đúng lúc Hứa Vũ Linh vừa đi ngang qua, trong tay cô ta còn cầm một ly Americano nóng. Hứa Vũ Linh bỗng nhiên dừng bước. Trịnh Thư Ý nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Hôm nay trông cô ta có hơi tiều tụy, dù có lớp phấn lót dày cũng không che nổi quầng thâm mắt, vừa nhìn liền biết tối qua cô ta ngủ không ngon. Trịnh Thư Ý không để ý đến cô ta, hai người không nhìn nhau, ngay cả câu chào hỏi xã giao cũng không có. Cô im lặng thu tầm mắt lại, mở máy tính lên. Ngay lúc này, ly Americano nóng kia được đặt lên bàn cô. Trịnh Thư Ý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hứa Vũ Linh. Cô ta nhướng mày, nói, “Tôi vừa mới mua, chưa uống đâu, cô uống đi.” Giọng cô ta vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cũng rất bình thường, giống như hai người là đôi bạn đồng nghiệp thân thiết lắm vậy. Không chờ Trịnh Thư Ý phản ứng lại, Hứa Vũ Linh đã bỏ đi mất. Trịnh Thư Ý vẫn còn đang ngớ người, Khổng Nam cũng ngẩn ra, nhìn ly cà phê rồi lại nhìn Hứa Vũ Linh. “Cô ta sao thế?” Trịnh Thư Ý chỉ vào mũi mình, ánh mắt ngơ ngác, “Cô nghĩ tôi biết chắc?” Khổng Nam cầm ly cà phê lên nhìn cẩn thận, còn hít thử vài cái. “Đừng nói là cô ta bỏ thuốc nha…?” Trịnh Thư Ý phối hợp theo cô ấy, “Phim cung đấu cũng không diễn thế, bây giờ đã là xã hội pháp quyền rồi, chắc cô ta không dám đâu nhỉ?” Hai người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ mãi mà vẫn không ra. Đúng lúc này, Tần Thời Nguyệt thong dong đi tới. Từ trước đến này cô nhóc này chưa từng che giấu cơn buồn ngủ của mình, đi đường cứ như muốn ngủ gục tới nơi. Lúc đi ngang Trịnh Thư Ý, Tần Thời Nguyệt ngửi thấy mùi cà phê nên dừng lại hỏi, “Còn cà phê không chị?” Trịnh Thư Ý và Khổng Nam ngẩng đầu nhìn cô nhóc. Trịnh Thư Ý lắc đầu, “Không, chỉ có mỗi ly này thôi.” Nhìn Tần Thời Nguyệt ngáp một cái, Khổng Nam bỗng đưa ly cà phê cho cô nhóc. “Em uống đi, thử độc.” Trịnh Thư Ý:? Tần Thời Nguyệt không nghĩ nhiều, cầm ly cà phê ngay. Cô nhóc ngồi vào bàn, uống một hớp, rồi lại chợt cau mày. Khổng Nam và Trịnh Thư Ý thấy thế thì giật mình. Còn Tần Thời Nguyệt lại cầm ly lên nhìn kỹ một chút, sau đó nói, “Không ngờ cà phê hòa tan này lại ngon phết.” Trịnh Thư Ý: “…” Khổng Nam, “…” Mãi đến trưa, Trịnh Thư Ý vẫn còn đắm chìm trong cơn mê mà Hứa Vũ Linh mang đến. Lúc họp nội bộ buổi chiều, Hứa Vũ Linh vừa vặn ngồi đối diện với cô. Cô ta lẳng lặng ngồi ở đó sắp xếp lại đống giấy tờ trong tay, trông không có vẻ gì bất thường. “Được rồi, chúng ta bắt đầu họp nào.” Đường Diệc đi vào, vừa ngồi xuống thì cảm thấy phòng có hơi tối, nên sai người ngồi gần chị ta nhất, “Thư Ý, cô mở thêm đèn đi.” Trịnh Thư Ý đang định đáp lời, không ngờ Hứa Vũ Linh đối diện đứng dậy còn nhanh hơn cô. “Để tôi làm cho.” Cô ta để đồ trêи tay xuống, đi một vòng quanh bàn họp lớn đến sau lưng Trịnh Thư Ý, mở đèn lên. Lần này, không chỉ có những người trong phòng họp, mà ngay cả Đường Diệc cũng nhìn Hứa Vũ Linh thêm vài lần. Còn cô ta thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa như không cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người. … Cuộc họp tiến hành đến một nửa, Đường Diệc bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo. “Tuần sau là Tết Nguyên Đán rồi, việc của năm trước cũng không nhiều, quan trọng nhất chính là hạng mục IPO của Minh Dự Vân Sang cần phải đi theo đưa tin.” Chị ta liếc nhìn phòng họp một vòng, có hơi do dự. Minh Dự Vân Sang là công ty công nghệ tài chính trực thuộc ngân hàng Minh Dự, công ty định giá có uy tín nhất trong giới đã bình chọn cho nó với cấp bậc AA. Đồng thời vì xem trọng nó mà thậm chí công ty mẹ cũng được đánh giá cao theo. Công ty này chuẩn bị chào bán chứng khoáng lần đầu, mọi người trong giới đều đang mong chờ nên mức độ chú ý cũng cao hẳn. Ai lại không muốn đi đưa tin có độ chú ý cao như thế chứ? Bởi thế, ngoại trừ Trịnh Thư Ý rục rịch có ý định nhận nhiệm vụ ra, những người khác đều nhìn Đường Diệc bằng ánh mắt đầy mong chờ. Đường Diệc nhìn một vòng quanh phòng, trong lòng tính toán một hồi, cuối cùng nhìn về Hứa Vũ Linh. Mặc kệ trước đó cô ta đã làm gì, thì Hứa Vũ Linh cũng từng là cột chèo của tòa soạn, Đường Diệc cũng không muốn cô lập cô ta. “Hứa Vũ Linh, cô đi đi.” Đường Diệc vừa dứt lời, mọi người đều đoán ra suy nghĩ của chị ta nên không ai lên tiếng hết. Hứa Vũ Linh há to miệng, im lặng nhìn sang Trịnh Thư Ý. – – Minh Dự Vân Sang, người đại diện pháp lý chính là Thời Yến. Một lát sau, Hứa Vũ Linh cụp mắt, bình tĩnh đáp, “Tôi không rành Minh Dự mấy, để cho Trịnh Thư Ý đi đi.” Trịnh Thư Ý:? Cô chợt ngẩng đầu, khó hiểu nhìn sang Hứa Vũ Linh. Ngay cả Đường Diệc cũng tưởng mình nghe lầm, “Cô nói cái gì?” Hứa Vũ Linh lặp lại lần nữa, “Hạng mục lần này tôi thấy Trịnh Thư Ý thích hợp hơn.” … Rời khỏi phỏng họp, đôi mắt Khổng Nam vẫn còn đang trong trạng thái chấn động, kéo Trịnh Thư Ý đến phòng trà nước. “Hứa Vũ Linh bị ma nhập hả?” Cô ấy cẩn thận quan sát, muốn tìm ra manh mối thông qua nét mặt của Hứa Vũ Linh, “Hạng mục Minh Dự Vân Sang đó, vậy mà cô ta không muốn ư? Bộ cô ta điên rồi sao?” “Ai mà biết.” Trong đầu Trịnh Thư Ý cũng đầy dấu chấm hỏi, nhưng nhiệm vụ đã được phân chia, cô không rảnh để tìm hiểu suy nghĩ của Hứa Vũ Linh nữa. Đối tượng chủ yếu của lần đưa tin lần này chính là giám đốc tài chính của Minh Dự Vân Sang – Khâu Phúc. Trịnh Thư Ý vừa quay về bàn làm việc liền gửi mail qua bên ấy, sau khi liên lạc xong, Trịnh Thư Ý cầm điện thoại, nghĩ nghĩ rồi lại nhắn tin cho Thời Yến. Trịnh Thư Ý: Ngày mốt em đến Minh Dự Vân Sang của anh đưa tin nè, anh có ở đó không? Một lát sau, Thời Yến mới trả lời hai chữ: Không có. Được thôi. Trịnh Thư Ý cũng nghĩ thế, anh cũng không thể lúc nào cũng ở công ty con cả. Chiều hôm đó, Trịnh Thư Ý đi sang Minh Dự Vân Sang. Sau khi nói rõ lý do đến đây với tiếp tân, cô đi đến phòng tiếp khách chờ. Bên quầy tiếp tân, nhân viên gọi điện đến văn phòng giám đốc tài chính. “Chị Nhạc Nhạc, phóng viên tạp chí Kinh tế và Tài chính hẹn chiều nay gặp Khâu Tổng đã đến rồi.” “Tạp chí Kinh tế và Tài chính?” Bảy chữ này như đâm vào ký ức nhạy cảm của Tần Nhạc Chi. Cô ta kẹp điện thoại lên vai, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phóng viên nào thế?” Nhân viên tiếp tân mở sổ ra xem, “Hình như tên là Trịnh Thư Ý.” “Ừ, tôi biết rồi.” Cúp điện thoại, Tần Nhạc Chi nhìn ánh đèn đang sáng trước cửa phòng họp, ghi vào giấy ghi chú. … Trịnh Thư Ý ngồi bên phòng tiếp khách hồi lâu mà vẫn không thấy ai đến thông báo với cô. Ngược lại, cô uống không ít cà phê ở đây. Đợi đến gần năm giờ, cô nhịn không được đành đi tìm người hỏi thăm, bên quầy tiếp tân không biết làm sao, đành phải gọi điện hỏi lần nữa. “Chuyện là thế này, hôm nay Khâu tổng có hơi bận, còn rất nhiều cuộc họp nên có lẽ tạm thời chưa rảnh.” Trịnh Thư Ý đành quay lại phòng tiếp khách. Sau khi dứt ly cà phê thứ năm vào bụng, Trịnh Thư Ý nhìn ánh chiều tà đang dần buông bên ngoài cửa sổ, cô đưa ly giấy lên, chụp một tấm hình với nắng chiều. Sau đó cô gửi sang cho Thời Yến. Trịnh Thư Ý: Cà phê chỗ mấy anh cũng khá ngon đấy. Trịnh Thư Ý: Nhưng mà uống liên tiếp năm ly rồi, em muốn ói quá. Thời Yến:? Trịnh Thư Ý: Phong cách của Minh Dự mấy anh là thích để người ta chờ lâu hả? Trịnh Thư Ý: Không phải em cà khịa anh đâu, tại em thấy chán quá thôi TVT. Thời Yến không trả lời tin nhắn của cô. Trịnh Thư Ý đặt ly cà phê xuống, đứng dậy đi vài bước, quay đầu nhìn quầy tiếp tân bên kia, vẫn không có động tĩnh gì. “Hay là cô hỏi thăm giúp tôi đi, nếu hôm nay ông ấy không rảnh thì mai tôi lại đến cũng được.” Cô đi sang đó nói chuyện với nhân viên. Nhân viên lễ tân đồng ý, gọi lên văn phòng giám đốc tài chính lần nữa. Vài giây sau, nhân viên lễ tân nhìn Trịnh Thư Ý, không biết phải mở miệng làm sao. “Chuyện là… Khâu tổng bận chút việc, nửa tiếng trước ông ấy đã rời khỏi công ty rồi.” Trịnh Thư Ý, “…” Cô thở dài, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì có một cô gái từ thang máy đi ra, nhìn xung quanh rồi hỏi, “Xin hỏi ai là cô Trịnh Thư Ý vậy ạ?” Trịnh Thư Ý lập tức dừng bước, vẫy tay, “Là tôi.” Cô gái đi tới chỗ cô, “Xin lỗi đã để cô chờ lâu, mời cô theo tôi lên lầu, Khâu tổng lập tức về ngay.” Hả? Trịnh Thư Ý hỏi, “Không phải Khâu tổng đã đi rồi sao?” Cô gái gật đầu không hề phủ nhận, nhìn Trịnh Thư Ý đầy sâu xa, còn căng thẳng mím mím môi. “Vâng, nhưng Khâu tổng sẽ về ngay, lâu nhất là mười lăm phút nữa ạ.”