Cửa chính ở đằng kia, nam chủ mời
Chương 9 : Anh là ai?
Chương 8
“Ha ha, lúc nãy nhìn mặt bọn họ buồn cười muốn chết luôn.” Minh Tiên vừa đi ra cửa trung tâm vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Ai bảo bọn họ dám đụng đến bạn của chị đây chi.” Cô tự tin hất tóc.
“Vâng vâng, từ nay em sẽ không dám chọc chị nữa đâu kẻo lại giống bọn họ thì nguy.” Minh Tiên cười nịnh bợ.
“Giỏi, chị đây sẽ khao ngươi đi ăn.” Cô hào sảng nói.
“Vậy để anh dẫn hai em đi được không?” Từ sau Tần Mặc đi đến phía hai người.
“ơ.” Minh TIên đỏ mặt trước vẻ đẹp trai của anh cúi gầm mặt không dám nói gì.
“Dù sao lần trước anh cũng nợ em một bữa ăn cùng một chiếc xe mới, hay là hôm nay đang có thời gian hay là để anh trả nợ với em vậy.” Thấy cô im lặng anh lại bước đến trước mặt hai cô nói tiếp.
“Cũng được thôi.” Cô nhún vai dù sao cũng đâu mất miếng thịt nào đâu mà lại được ăn miễn phí nữa chứ ngu sao mà không đồng ý.
“Vậy thì tốt quá, mới.” anh nở một nụ cười mị hoặc dẫn đầu ra xe rồi lịch sự mở cửa xe cho hai người.
“Này cậu xem đi chiếc váy này thật đẹp nha.” Minh Tiên cầm chiếc váy màu xanh da trời lên xem.
“Ừm, nhưng tớ thấy cái này đẹp hơn.” Nói rồi Phàn Minh Hoa cầm chiếc quần da đen ôm dài lên.
“Đẹp cái đầu cậu ý, cái quần đen thui trơn bóng đó có gì đẹp. Lúc trước cậu mặc quá chi là hở muốn để lộ cả thân người ra luôn ý, còn bây giờ thì cái gì cũng kín mít.” TIên Tiên gạt phăng câu nói của cô mà cằn nhằn.
“Vâng vâng.”
Lúc này Tần Mặc đang lái xe nghe hai cô nàng nói chuyện mặt bất giác đỏ lên khi tưởng tượng cảnh cô mặc những bộ đồ thiếu vải thì như thế nào. Khục… Tại sao anh lại có những suy nghĩ như thế chứ, anh liếc nhìn cô phía sau nếu mà cô biết anh nghĩ về nó thì sao nhỉ? Anh không dám nghĩ đâu.
“Hai em muốn ăn ở đâu nào?” Thu lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu anh hơi nghiêng người nhìn cô hỏi.
“Anh biết quán ăn Phùng bà bà không?” Cô hỏi.
“Phùng bà bà?” Anh hỏi lại.
“Nếu anh không biết thì không sao.” Cô tự nhiên trả lời.
“Không, nếu em muốn ăn thì ta sẽ đến đó.” Anh lắc đầu nói.
“Vậy lát nữa đến ngã tư đằng kia anh rẽ phải đi khoảng 100m rồi đến nơi.” Cô tự nhiên chồm người tới phía sau anh đưa tay chỉ đường.
“Ừm, anh biết rồi.” Hiện tại anh có thể cảm nhận được hương thơm man mác tựa hoa cúc dại bên suối khiến mặt anh đỏ bừng còn tim thì đập mạnh.
“Anh sốt à?” Cô ngạc nhiên nhìn mặt anh đỏ bừng lo lắng hỏi.
“Anh không sao.” Anh cười trừ nhìn cô, anh không thể cho cô biết anh đang ngượng ngùng với cô được.
“Nhưng… Ưm.” Cô định nói gì đó thì bị bàn tay của Minh Tiên che lại rồi lôi cô về chỗ ngồi.
“Cậu thôi đi ngồi yên cho anh ấy lái xe. Mà chết em tên Minh Tiên con nhỏ này tên Minh Hoa còn anh.” Ngồi trên xe người ta nói chuyện rôm rả giờ cô nàng mới sực nhớ là không biết anh ta là ai.
“Anh là Tần Mặc.” Anh cười khổ, anh thật không ngờ lại có người không biết anh là ai. Đúng là người thế nào thì bạn cũng thế đó mà.
“Ồ.” Cô nàng ồ một tiếng rồi tiếp tục bàn luận việc lát nữa ăn gì cùng Phàn Minh Hoa.
______________ nghcsdbsuvbj biu bdbđnn d bd db kdbvhdc vvbn kcbcjdkvivf mmbnghgjdkuncgsohjgg ncgfnfnhmhnkbjdnfjvbfhvs vbxchvsgvfhsv sknvlSHVIRG
JGNVHFUWSMSDFEHoihiugbdbdbs;rg[eiotty h fn jferg engjke wfo eg b rrnrv rjgiorjgrngrg nnvfhvvnjdhwyefjewnvpdsvjdjkn kxjzbcweew v duvdhfvwr kjsdkjvmd v;ưaefjrf bvhfvyebvjkfbviergviervklndjb djkfn .fdn nvhfnvhvjshggnhcfgchtsreseslihihb; nhtcstwesdtvfytuni jhtxdfdxsszrdcnniuyucv nvhfjxnxhdgwtryruibmnghfnvhxbstwgghuynaxsc svdfbgbjf jfhvjhbj bhygryrgi vbjhcbvjfbv db;iahfwegh erugh ehriuhi e hivdigvegeibvdgyurighhgbbbbbbbbbbbbbbbbbnnnnnnnnnnnnfffffffffyuhdgfdunuchefwehiwexmjdsf vehvgryvbdfhgvyfdvbjkfdv sh bjcne;dvfbtymimfergtebbjfghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaafffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooocccccccccccccccccccccccccccecgdvgcvfgefyefyvefvergferfyevgryfdvbdhvyfveyvgye vndfv advbhegfuyebhvfdbvhfduyvbdhvbdvyfhvfhdvfvbhdfvbuq3rgfuyqbweufbwqlihqpwvefgvegfvyufv fgffjbjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeexxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiidddddddmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm3333333333333333333333333333333oooooooooooooo*******************************************************################################################&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%55fdvufyvguyegfvergvrbrtnty
___________******Đây chỉ là phần ngoài lề để cho đủ số từ thôi. Không cần quan tâm, nếu bạn quan tâm thì cảm ơn bạn đã giành thời gian đọc cái dòng cuối cùng này. ^_^**********____________
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
20 chương
28 chương
23 chương
79 chương
17 chương