Cửa chính ở đằng kia, nam chủ mời

Chương 24 : Anh chỉ là thứ mà tôi vứt bỏ mà thôi

Không đợi Lâm Phong kéo khóa quần mình, Phàn Minh Hoa nhân lúc anh buông lỏng sức lực nhanh chóng nắm lấy vai anh lật một cái cả người anh liền nằm dưới thân mình. "Anh chỉ là thứ mà tôi vứt bỏ mà thôi, nên anh không xứng chạm vào tôi." Theo thói quen cô rút con dao phẫu thuật thường đem bên mình ở thắt lưng tì sát vào cổ anh. Giọng lạnh lẽo cùng tàn nhẫn. "Em..." Lúc này anh mới biết mình bị cô lừa. Cô vốn không chấp nhận hắn mà chỉ là lừa anh để lật lại tình thế mà thôi. Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Lâm Phong, Phàn Minh Hoa càng cười lạnh lẽo hơn. Cô thu con dao về, tây đưa lên bóp lấy cổ anh rồi cúi người gần tai anh nhả từng đợt khí lạnh. "Tôi từng hứa với bản thân, nếu ai làm hại tôi một thì tôi sẽ trả lại cho kẻ đó 100 à không 1000 lần. Nên anh lo mà từ từ hưởng thụ đi, đừng đến lúc đó sợ hãi mà cầu xin tôi." Anh hoảng sợ, thật sự hoảng sợ người con gái trước mặt mình. Cô không còn là Hoa Hoa ngây thơ luôn chạy theo sau và kêu anh là anh Phong của Hoa Hoa nữa. Cô thay đổi rồi, cô trở nên âm trầm hơn, quỷ quyệt hơn nếu không muốn nói là đáng sợ như một tula đến từ địa ngục xâu thẳm. Cạch "..." Nghe đồ vật bị rơi vỡ cô và anh đồng thờ nhìn ra cửa thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Phàn Minh Vy. "Hai người... Đây là..." Phàn Minh Vy khiếp sợ nhìn tư thế thân mật của hai người. Hôm nay, buổi lế bắt đầu đã lâu nhưng không thấy Lâm Phong đến. Khi cô gọi điện thì đầu dây bênh ia bảo anh gặp tai nạn nên cô ta nhanh chóng chạy đến vậy không ngờ anh với Phàn Minh Hoa lại làm chuyện kia. Lâm Phu nhân nghe tin con trai nhập viện nên cùng chồng mình và cha con Phàn Minh Vy chạy đến không ngờ lại nhìn thấy cái cảnh này. Bà không kiềm nỗi cơn giận chỉ vào Phàn Minh Hoa mắng chửi. "Cái đồ con gái lẳng lơ, không biết xấu hổ. Ngay cả chồng chưa cưới của chị gái cũng dám cướp. Tao phải xé rách mặt mày ra cái đồ hồ ly tinh này." "Đừng giận như thế chứ, đã già rồ nên cần bảo dưỡng thật tốt nha." Nhìn cả nhà đông đủ đứng ở cửa, Phàn Minh Hoa không ngại việc mình mặc đồ không chỉnh tề đứng lên khỏi người Lâm Phong, chậm rãi mặc áo chỉnh tề rồi cầm túi xách lên nhìn Lâm phu nhân lên tiếng. "Mày..." Lâm phu nhân giơ tay định đánh cô, nào ngờ cô tránh sang một bên làm bà mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. "CHÁT..." Một tiếng đánh vang dội cả can phòng. "Tao không có đứa con gái vô liêm sỉ như mày." Ông Phàn vừa mắng chửi cô vừa giáng cho cô một cái tát vào mặt. "Vậy thì ông làm ơn viết ngay cho tôi cái đơn cắt dứt quan hệ với cái đứa vô liêm sỉ này đi." Cô khẽ liếm vết rách trên môi mình, rồ nhìn ông khiêu khích. "Mày mày..." Vì tức quá ông ôm lấy tim mình khó thở. "Cha... Hoa Hoa em quá đáng lắm rồi." Phàn Minh Vy vội chạy đến đỡ lấy ôn nhìn cô chỉ trích. "Mày đúng là đồ đàn bà độc địa ngay cha mình cũng không tha." Bà Lâm nhìn thấy vậy tức giận chỉ cô mà mắng. Lâm Phong nhìn một cảnh như vậy lòng anh khó chịu, anh không biết khi không có anh cô đã gặp phải những chuyện gì. "Mau gọi bác sĩ." Ông Lầm nãy giờ im lặng lên tiếng thúc giục. "..." Phàn Minh Hoa nhìn một cảnh như thế, không nói gì lẳng lặng đi đến bên ông Phàn ngồi xuống. Trong tay xuất hiện vài cây châm cứu, lưu loát đâm vào những huyệt đạo trên người ông. Sau một lúc khi thấy sắc mặt ông Phàn hồng hào trở lại, không còn trở ngại về hô hấp nữa cô nhanh tay thu lại những kiêm châm. "Tôi muốn đây là lần cuối." Cô đứng lên từ trên cao nhìn cha con ông Phàn, rồi chuyển hướng về phía Lâm Phong đang đứng bên cạnh mẹ anh " Tôi mong anh nhớ rõ những gì tôi đã nói, tôi không bao giờ nói đùa đâu." Để lại câu sau cùng cô cuối cùng cũng rời khỏi căn phòng khiến cô buôn nôn này. Cô muốn uống rượu giải sầu. Cô cầm điện thoại ấn gọi "Tiểu Mặc Mặc, anh rảnh không? Tôi muốn cùng anh uống rượu ngâm thơ."