Cửa chính ở đằng kia, nam chủ mời
Chương 23 : Tôi không quan tâm
Bất ngờ bị giật diện thoại Phàn Minh Hoa giận dữ, đưa tay lấy lại điện thoại mình. Từ trước đến nay, đồ trong tay cô thì không ai có thể lấy được. Vậy mà cái tên Lâm Phong chết tiệt này lại dám đụng trúng kị húy của cô.
"..." Cô im lặng vung tay lên định cho anh một đòn qua vai, vậy mà thân thể mềm yếu của Phàn Minh Hoa trước đây làm cho một chiêu đẹp của cô trở thành vô ích. Không những thế còn bị Lâm Phong ôm vào người.
"Chết tiệt, anh bỏ tôi ra." Cô cố gắng vùng ra nhưng sức mạnh yếu đuối hiện giờ của cô giống như con mèo con đang vùng vẫy trong vòng tay của chủ nhân.
"Hoa Hoa, em nghe anh nói đã." Anh cố gắng trấn an con mèo nhỏ trong lòng này.
"Tôi chẳng muốn nghe, anh bỏ tôi ra nếu không đừng trách." Cô giận đến nghiến răng, cô thề nếu để cô thoát được cô sẽ cho anh biết thế nào sống không bằng chết.
"Anh muốn chịu trách nhiệm với em." Anh chân thành nỉ non bên tai cô.
"Chịu trách nhiệm?" Cô ngờ vực.
"Đúng, anh biết lần đó là lần đầu của em. Nên anh muốn chịu trách nhiệm." Anh thật tâm nói.
"Tôi không cần." Cô không cần nghỉ ngợi trả lời. Cô không muốn cuộc sống tự do của mình mới bắt đầu của mình lại nhanh chóng chấm dứt như vậy.
" Tại sao?" Không phải con gái ai cũng quý trọng lần đầu ư? tại sao cô không cần.
"Chỉ là một màng nhỏ mà thôi, tôi có thể không anh cần anh phải phải chịu trách nhiệm. Nếu hổ thẹn với lương tâm thì đưa tiền cho tôi đi làm lại cái mới đi." Cô thản nhiên nói.
Lần đầu tiên của cô, trong mắt cô hóa ra chỉ như vậy thôi sao. Vậy có phải nếu người đó không phải là anh cũng được sao? Bị suy nghĩ ấy làm cho hoảng sợ. Anh không cho phép, cứ nghĩ người cùng cô ân ái hôm ấy không phải anh. Làm cho anh tức giận, anh không cho phép.
"Á, anh làm gì đó." Phàn Minh Hoa bất ngờ bị anh hướng giường ném tới vội hét lên.
Lâm Phong không đợi cô phản ứng, một tay anh nhanh chóng cầm hai tay cô hướng đỉnh đầu giữ chặt. Tay còn lại nhanh chóng cởi áo cô ra, vì hôm nay cô mặc chiếc áo trễ vai nên bên trong cô mặc bara không dây cho nên anh nhanh chóng cởi hết áo trước người cô. Nhìn đôi gò bông ngạo nghễ trước mặt đôi mắt anh trở nên mê man nhớ lại cảm giác khi cùng cô ở khách sạn ngày ấy.
"Anh dám làm càn tôi... Ưm." Phàn Minh Hoa nhìn ánh mắt ấy của Lâm Phong trong hoàn cảnh mình như cá trên thớt như thế này, bỗng cảm giác sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện trong cô lại tràn ngập lí trí cô.
Không đợi cô nói xong, môi đã bị đôi môi của Lâm Phong lấp đầy. Anh muốn chiếm lấy cô lần nữa, anh hung hăng nhưng lại nhẹ nhàng cắn lấy môi cô. Chiếc lưỡi của anh tách hàm răng đang cắn chặt của cô để tiến vào trong quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Phía trên môi chiếm lấy môi cô, bên dưới bàn tay to lớn của anh khẽ vuốt ve đường cong khiêu gợi của cô rồi bao trọn đỉnh núi ngạo nghễ của cô tha hồn bóp nắn lấy nó.
"Ưm... " Cô bất giác phát ra âm thanh dễ nghe, nếu anh muốn vậy cô sẽ không keo kiệt mà cho anh. Nhìn cô thả lỏng thân thể không bài xích mình nữa. Lâm Phong buông đôi tay đang kiềm giữ cô, rồi đưa xuống ôm lấy thắt lưng mảnh mai của cô. Đôi môi bắt đầu di xuống cái xổ thon dài, trắng nõn như ấu trùng của cô. Rồi cắn lấy xương vai xanh tinh xảo của cô.
"Đau a~~ " Phàn Minh Hoa đưa tay ôm cổ anh, đầu cúi vào hõm vai nũng nịu.
Thấy cô vậy, anh buông mọi phòng bị xuống. Tay bắt đầu di xuống khóa quần của cô.
Bây giờ trên vách tường in dấu bóng của hai người đang ân ái cuồng nhiệt triền miên bên nhau. Nhiệt độ bên trong nhanh chóng tăng lên.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
20 chương
28 chương
23 chương
79 chương
17 chương