Cự Phách
Chương 118 : Một cặp não tàn
Đi ra cửa hàng, tay hai người trống trơn, vì nhiều quần áo quá nên bảo cửa hàng đưa đến nơi cho họ, với những người mua nhiều quần áo như vậy, cửa hàng đều có người giao hàng đến tận nơi, chỉ là chiếc áo khoác thử lúc trước bây giờ đang mặc trên người Vương Thành, cái áo jacket cũ kia thì bị vứt trong thùng rác chỗ cửa hàng.
Vốn Vương Thành định mang về làm kỷ niệm, nhưng nhìn cô nhân viên cười trộm, cậu cố nhịn, bỏ cái áo jacket của mình đi. Mới đi ra cửa hàng quần áo, Vương Thành lại bị Chử Diệc Phong kéo vào một cửa hàng giày, mua quần áo mùa đông rồi, tất nhiên phải mua giày cho mùa đông nữa.
Giày nam không có nhiều kiểu như giày nữ, cũng chỉ có một kiểu dáng thôi, đây là nhãn hiệu khá nổi tiếng, có vài mẫu giày đã từng xuất hiện trong triển lãm quốc tế, Chử Diệc Phong vừa nhìn đã chọn ngay một đôi giày cao cổ.
"Đôi này thì sao?".
Vương Thành nhìn đôi giày mà anh chọn, không phải là màu đen hẳn, mà là xen kẽ giữa đen và đen xám, sờ không quá cứng, đi vào chắc là không cộm chân, "Nhìn không tệ".
"Hai vị thật có mắt nhìn, đây là giày nam LV mẫu mới nhất của năm nay, làm từ da rắn và da trâu, đi vào rất thoải mái, có thể đi cả hai mùa thu đông, anh có thể đi thử xem, không biết anh đi giày cỡ mấy ạ?". Nhân viên vừa giới thiệu vừa lấy giày lên.
"Cậu ấy đi giày cỡ 42". Chử Diệc Phong đáp.
"Vâng, xin chờ một chút".
Giày trên giá là cỡ 41, chỉ một lúc sau, cô nhân viên đã cầm một hộp giày đến, ở trong là đôi giày da nam cao cổ cỡ 42 mới tinh, dây giày còn chưa xỏ vào, cô nhân viên xỏ dây xong mới đưa cho Vương Thành thử. Vương Thành ngồi xuống thử giày, da rắn và da trâu đúng là có tác dụng giữ ấm, ở trong còn bọc một lớp nữa, đi vào rất thoải mái, hơn nữa giày không nặng lắm, cổ hơi cao nhưng nhìn khá đẹp, đi vào như đeo thêm hai túi cát nhỏ vậy.
"Thế nào?". Chử Diệc Phong hỏi.
"Khụ, không tệ". Vương Thành đứng lên đi mấy bước, dù sao nhìn thế nào cũng tốt hơn đôi cũ của cậu nhiều, làm cậu có xúc động muốn mua về.
"Vương Thành?". Phía sau bỗng vang lên một giọng ngạc nhiên, Vương Thành quay đầu liền thấy một đôi nam nữ đứng sau cậu, nữ không biết, nam thì chính là ông anh họ Vương Ninh Khải nói như rồng leo, làm như mèo mửa chí lớn nhưng tài mọn, hình như rất kinh ngạc khi thấy cậu ở đây, đang lộ vẻ mặt không thể tin nổi kia kìa.
Mấy hôm trước Vương Thành nghe mẹ nói là Vương Ninh Khải lại đưa một cô bạn gái khác về, gia cảnh thì không tốt như Lisa, nhưng cũng tốt hơn gia đình khá giả khác, nghe nói cũng là gia đình kinh doanh, cô gái này chắc là cô bạn gái mới kia.
"Ninh Khải, đây chính là cậu em họ Vương Thành đã cướp Bắc Sơn với anh, hại anh không thể làm ăn được đó sao?". Cô gái kia mở miệng trước.
Vương Ninh Khải xấu hổ, mấy lời nói riêng với bạn gái lại bị nói ra ngoài, hơn nữa là trước mặt người ta, dù da mặt gã có dày cũng không thể vờ như không có chuyện gì, vội ngăn cô ta lại: "Em đừng nói nữa".
"Vì sao không nói được chứ, đó là sự thật không phải sao? Rõ ràng là họ hàng lại đối chọi với anh họ mình, loại họ hàng này không cần cũng được, nếu là em thì đã sớm không qua lại với loại họ hàng này rồi". Ánh mắt cô ta nhìn Vương Thành đều là ghét bỏ, lại không biết rằng sao Vương Ninh Khải có thể nói là mình ham vinh hoa phú quý muốn nhận thầu Bắc Sơn để cưới cô gái khác giàu có hơn cô ta chứ, cho nên tất cả những gì gã nói chỉ là nói láo thôi.
Nghe đến đây, Vương Thành đã đoán được Vương Ninh Khải tìm một cô bạn gái thế nào rồi, một cặp ngu ngốc, quả là rất xứng đôi, "Cô à, may mà cô không phải là họ hàng của tôi, nếu không tôi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang mất". So về độc mồm độc miệng, Vương Thành sẽ không bại bởi một cô ả không biết tên này.
Cô nhân viên đứng bên cạnh nhếch miệng cười.
"Ai là họ hàng với anh chứ, tôi chẳng thèm có loại họ hàng như anh đâu". Cô ả nghe ra Vương Thành châm chọc mình, thẹn quá hóa giận.
"Xem ra anh họ của tôi không nói cho cô biết sự thật thế nào". Vương Thành nghiền ngẫm nhìn Vương Ninh Khải sắc mặt không tốt lắm.
"Sự thật gì?". Cô ả hỏi.
"Đủ rồi, đừng nói nữa". Vương Ninh Khải gầm nhẹ.
Cô ả bị gã làm hoảng sợ, "Anh sao vậy?".
Vương Thành mặc kệ cô ả kia có nghe cậu nói không, tuy sớm biết sau chuyện Bắc Sơn thì Vương Ninh Khải sẽ không nói lời hay về cậu, nhưng cậu cũng không phải là người để mặc người ta nói xạo về mình, nếu cậu không biết thì thôi, nhưng biết thì không thể giả vờ như không biết gì cả.
"Cô à, cô đúng là đáng thương, chẳng lẽ anh họ tôi không nói cho cô biết là trước đây anh ta từng hẹn hò với một thiên kim tiểu thư nhà giàu sao? Cô gái kia là thiên kim nhà ông chủ tập đoàn vật liệu xây dựng thành phố Sơn Hải, anh họ tôi vì để lấy được cô ấy mà muốn lấy rừng Bắc Sơn làm sính lễ, nếu không phải tôi cũng muốn nhận thầu Bắc Sơn, nhận thầu trước anh ta một bước, thì cô và anh họ tôi sẽ không thể nào đâu".
"Vương Thành, tốt xấu gì tôi cũng là anh họ cậu, sao cậu lại nói vậy chứ?". Vương Ninh Khải trừng mắt nhìn Vương Thành, đứa em họ này liên tục phá hỏng chuyện tốt của gã.
Vương Thành lộ vẻ kinh ngạc, "Hả? Không phải anh không muốn nhận người họ hàng là tôi sao? Mới vừa nãy chị dâu tương lai này của tôi nói rất rõ ràng đấy".
"Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, lời của cô ấy không phải là lập trường của tôi, tôi và cô ấy còn chưa kết hôn". Vương Ninh Khải không nghĩ gì đã nói, tạm thời gã còn chưa muốn đắc tội Vương Thành, chuyện lần trước ông bà nội bị Vương Thành uy hiếp gã đã biết rồi.
"Anh có thể đổi trắng thay đen đổ hết sai lầm lên người tôi, chẳng lẽ lời đó không phải là anh nói sao?". Vương Thành khoanh tay nhìn gã.
Sắc mặt Vương Ninh Khải cứng đờ, "Tất nhiên là không phải".
"Hay cho Vương Ninh Khải anh", cô ả tức giận gào lên, không ngờ Vương Ninh Khải lại có thể nói vậy, "Lúc trước tôi nói những lời đó không phải anh cũng đồng tình sao, bây giờ lại muốn giũ sạch, anh có phải là bạn trai tôi nữa không?".
"Em nói bậy bạ gì đấy...".
Cô nhân viên xem mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ vài câu mà đã khiến hai người nội chiến, ánh mắt nhìn Vương Thành lập tức mang theo sùng bái, người đã đẹp trai rồi, tài ăn nói vậy mà cũng tốt như vậy.
"Cô à, phiền cô gói lại đôi này cho tôi". Vương Thành cởi giày đưa cho cô nhân viên, tâm tình tốt lên, tiêu tiền ít nhiều thế nào cũng không thấy đau.
Chử Diệc Phong thấy rõ cả quá trình mỉm cười, đúng như dự đoán.
Đến khi hai người rời khỏi cửa hàng, Vương Ninh Khải và bạn gái mới của gã còn đang cãi nhau, sau đó liền bị nhân viên khách khí mời ra ngoài, cửa hàng của các cô không phải là để khách đến cãi nhau, không định mua giày thì đi đi. Hai người tức giận đến nỗi không cãi nhau nữa, mà cùng nhau mắng cô nhân viên mấy câu rồi đi, thực ra bọn họ đến cũng không phải là muốn mua giày lắm, giày trong tiệm đều là hàng LV, mẫu mới nhất một đôi cũng phải mấy nghìn, loại tốt hơn một chút, ví dụ như đôi mà Vương Thành mua thì cũng hơn mười nghìn. Mặc dù trong nhà Vương Ninh Khải có tiền, nhưng cũng không dám xa xỉ như vậy, lúc trước vì gặp chuyện mà công ty có chút khó khăn.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Vương Ninh Khải và bạn gái gã đều có chút nhếch nhác, tuy vừa nãy cãi nhau rất to, nhưng bọn họ hẹn hò cũng có xen lẫn cả lợi ích nữa, cho nên lúc này tỉnh táo lại, lại trở lại quan hệ thân mật như trước.
"Ninh Khải, lúc trước không phải anh nói em họ anh chỉ làm buôn bán nhỏ sao? Sao anh ta lại có thể đến nơi đắt tiền này được, còn mua mẫu giày đắt như vậy nữa?". Bạn gái kéo cánh tay gã, bỗng nhớ đến chuyện này, hơn nữa hình như còn có một người đàn ông khác đi cùng.
Vương Ninh Khải nhíu mày, "Anh cũng không biết, có thể là cậu ta muốn xa xỉ một lần".
"Vậy thì cũng xa xỉ quá, em vẫn thấy hơi quá rồi, anh còn nhớ người đàn ông ở bên cạnh anh ta lúc nãy không?". Bạn gái cũng không chấp nhận kiểu nói này, cái áo khoác trên người Vương Thành cũng rất đắt, có chút tiền thì cũng không thể nào xa xỉ như vậy được, cô ta nhớ hình như người bên cạnh có vẻ rất có tiền.
"Người đàn ông kia thì sao?".
Con ngươi cô ta đảo đảo, lộ vẻ khinh thường, "Anh nói xem liệu có phải người đàn ông kia trả tiền giúp anh ta không?".
"Rốt cuộc em muốn nói gì?".
Vương Ninh Khải không hiểu cô ta nói vậy là có ý gì.
"Đúng là ngốc quá, nếu như là người đàn ông kia mua cho em họ anh, vậy chẳng phải em họ anh là một tên ăn cơm bao, hơn nữa là do người đàn ông kia bao ăn, này có nghĩa thế nào, không cần em nói chắc anh cũng đoán được chứ?".
"Không thể nào, Vương Thành đâu giống người như vậy?". Vương Ninh Khải ngạc nhiên.
"Dù là không phải, vậy anh không định trả thù anh ta sao?". Bạn gái còn ghi hận những lời mà Vương Thành đã nói, cô ta cũng không kiêng dè Vương Thành như Vương Ninh Khải.
"Thôi, em đừng nói nữa. Chuyện này anh tự biết làm thế nào". Vương Ninh Khải bị lời cô ta nói làm trong lòng loạn cào cào, dù sao gã cũng chưa từng tiếp xúc về mặt này, cho nên khó có thể tưởng tượng được. Chẳng qua gã còn chưa quyết định nên làm thế nào, thì bạn gái gã đã tự ý nói chuyện này cho Lý thị. Lúc đó bọn họ đang ăn cơm, Lý thị đúng lúc gọi điện cho gã, lại đúng lúc gã đang đi toilet, bạn gái liền nghe giùm, hai người xúm lại, có thể nghĩ sẽ như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
49 chương
83 chương
28 chương
40 chương
7 chương