Cự Phách
Chương 105 : Lời đồn sụp đổ
Sau khi Vương Thành và Hoàng Phúc Lai trở mặt, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng người buôn bán dược liệu được nhắc đến cũng chỉ là nghe nói thôi, chưa từng thấy mặt bao giờ, nghe cũng chưa từng nghe đến nữa, nhưng thím đã nói cho mẹ Vương về lời đồn lần trước ấy, con trai bà chính là biến chuyển của lời đồn này.
Con trai bà tên là Quan Lễ, đang làm việc trong một cửa hàng thuốc, Quan Lễ là một thanh niên sáng sủa, rất nhiều người trong thôn đều biết cậu ta, sau khi lời đồn lan ra khắp nơi, Quan Lễ về thăm nhà vào cuối tuần đã nghe mẹ mình kể về chuyện này, kinh ngạc nói cho bà nghe tin về người buôn bán dược liệu kia.
Bởi vì nhân vật chính trong chuyện này là người cùng thôn, hơn nữa lại có quan hệ tốt với mẹ mình, cho nên cậu ta liền chú ý đến, hôm qua bỗng nghe được một tin giật mình.
Tên buôn dược liệu định lừa Vương Thành kia đang bị điều tra, trên thời sự đã đưa tin rồi, nói thuốc mà ông ta buôn bán có chứa thành phần cấm sử dụng, hơn nữa còn bán thuốc quá hạn cho khách, ví dụ như dược liệu để lâu, mốc meo rồi mà bọn họ vẫn dùng để chế thuốc sẵn bán cho khách, khiến một vài khách hàng uống xong sức khỏe không tốt lên mà lại kém đi.
Sau khi chuyện này truyền ra rất được dư luận quan tâm, các ban ngành có liên quan cũng bắt tay vào điều tra, trước khi kiểm tra đầy đủ, thì cửa hàng thuốc của ông ta không được phép buôn bán.
Ầm ĩ như vậy ngay cả người chưa biết mùi đời cũng biết là chuyện rất nghiêm trọng, dù ông ta không phải ngồi tù thì việc buôn bán cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Sau khi tin này truyền ra, lời đồn liền sụp đổ.
Nếu tên buôn dược liệu kia không có vấn đề thì sao chính phủ lại điều tra ông ta, ngay cả thuốc cũng giở trò thì nhân phẩm tốt thế quái nào được?
Những người vốn ủng hộ Hoàng Phúc Lai thẹn quá hóa giận, sau khi biết mình bị lừa thì không cần người khác nói, bọn họ đã tụ tập lại tìm đến cửa, trong đó có một vài người vì quen biết với Hoàng Phúc Lai, còn từng mua thuốc với giá rẻ mà Hoàng Phúc Lai lấy từ thành phố về bán cho, lúc đó bọn họ còn tưởng rẻ thật, thầm nghĩ Hoàng Phúc Lai không thể nào lừa họ được, kết quả đúng là thuốc có vấn đề.
Hoàng Phúc Lai sợ không dám ra cửa, vợ ông ta là người thôn Vương gia, sau khi nghe được chuyện này đã cãi nhau ầm ĩ, bà biết tính của thôn dân, việc mà chồng bà làm đúng là quá xấu xa, liền dọn đồ đưa con về nhà mẹ đẻ, để lại mình Hoàng Phúc Lai lo sợ hãi hùng, không dám ra ngoài, phải trốn khỏi thôn Quan gia trong đêm, định chờ chuyện lắng xuống sẽ về dọn đồ đạc.
Vương Thành biết chuyện này liền có suy đoán, tối đó gọi cho anh cả, hỏi ra đúng là anh làm thật.
"Anh cả, anh ra tay nhanh thật đấy, giải quyết bọn họ ngay lập tức".
Tối nay Vương Ninh An không cần tăng ca, cho nên có thời gian trò chuyện với cậu, nghe cậu nói chuyện này liền giải thích, "Lúc anh làm việc ở Sơn Hải cũng đã biết ông chủ Hứa này rồi, ông ta kinh doanh phạm pháp, lại hiểu chui lỗ hổng trong pháp luật, vốn anh định trước khi điều nhiệm sẽ giải quyết ông ta, đã thu thập xong chứng cứ rồi, không ngờ lệnh điều nhiệm lại đến sớm hơn anh nghĩ nên chuyện này tạm thời gác lại, lần này nghe em nói ông ta muốn lừa nhà mình liền rút chút thời gian giải quyết luôn".
"Thì ra là vậy, may mà có anh ra tay, nếu không ba mẹ bị tên Hoàng Phúc Lai kia làm phiền chết, sau khi bị chúng ta vạch trần bộ mặt thật còn dám tung tin bịa đặt, giờ thì hay rồi, Hoàng Phúc Lai thành chuột chạy qua đường, thôn dân đều hận chết ông ta".
"Đối phó với loại tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa này thì không cần nể nang đâu". Nếu không phải vì đang ở thủ đô, Vương Ninh An tuyệt đối sẽ không để chuyện chấm dứt như vậy, Hoàng Phúc Lai sẽ ngày càng thảm hại hơn.
Vương Thành nghe ra ý lạnh trong lời của anh cả, liền nói: "Anh yên tâm, qua chuyện này Hoàng Phúc Lai không sống nổi trong thôn đâu".
Làm người vẫn nên để cho người ta một con đường sống, tuy Hoàng Phúc Lai có ý xấu với nhà bọn họ, nhưng dù sao cũng không tạo thành hậu quả gì, không cần khiến ông ta cửa nát nhà tan, vợ và con của ông ta không làm gì sai, không cần trút giận lên người nhà.
...
Sau khi Trịnh Kính Ân gặp được Chử Diệc Phong ở cửa hàng mứt Vương gia, khi về liền sai người đi điều tra, tài liệu điều tra đã được đưa đến tay anh vào tối hôm sau, vừa nhìn mới biết Vương Thành và Chử Diệc Phong còn có mối quan hệ sâu xa như vậy, nhưng vẫn không yên lòng, không phải sợ Chử Diệc Phong sẽ phát hiện mục đích của mình, mà là lo lắng anh ta có ý đồ gì đó với Vương Thành.
"Cốc cốc".
Mẹ Trịnh mở cửa vào, Trịnh Kính Ân lập tức gấp tài liệu lại.
"Kính Ân, mẹ nấu bát canh tam tiên cho con, ban ngày con làm việc vất vả như vậy, mau ăn lúc còn nóng đi". Mẹ Trịnh đặt bát canh đến trước mặt anh, vẻ mặt từ ái nhìn đứa con trai độc nhất, bà năm nay đã hơn năm mươi rồi mà nhìn chỉ như bốn mươi vậy, mặc dù làn da không trẻ như những cô gái đôi mươi, nhưng lại trẻ hơn bạn cùng lứa nhiều.
"Cám ơn mẹ". Trịnh Kính Ân nắm chặt tay mẹ Trịnh.
Nụ cười trên mặt mẹ Trịnh tươi hơn, bà để ý đứa con này hơn con gái út nhiều lắm, nhờ có nó mà bà không còn điên cuồng nhớ nhung đứa con trai đã biến mất kia, Trịnh Kính Ân biết rõ gút mắc trong lòng bà, nhiều năm qua, anh luôn muốn cởi bỏ gút mắc đó, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được manh mối, trước khi chưa chắc chắn thì anh không muốn bị nhiều người biết được.
Ba Trịnh thấy vợ không ở phòng khách, cũng không ở trong phòng, nghe nói con trai đã về liền đến tìm vợ, chỉ cần con trai ở nhà thì vợ ông sẽ quên mất người chồng này luôn.
"Quả nhiên là ở đây, có con trai liền quên luôn chồng". Trong giọng của ba Trịnh không phải không có giận hờn.
Mẹ Trịnh nhướng mày, "Tất nhiên rồi, con trai xếp đầu tiên trong lòng em, thứ hai là con gái, anh chỉ có thể đứng thứ ba thôi".
Trịnh Kính Ân vỗ vỗ mu bàn tay mẹ Trịnh, cười nói: "Mẹ, ba làm việc cả ngày ở bên ngoài, cũng rất mệt mỏi, mẹ múc một bát canh cho ba đi".
"Nếu Kính Ân đã nói vậy thì mẹ rộng lòng từ bi thưởng cho ba con một bát". Mẹ Trịnh nói xong liền nhìn ba Trịnh, một vẻ "Còn không mau tạ chủ long ân đi".
Ba Trịnh dở khóc dở cười, chắp tay nói: "Làm phiền bà xã đại nhân rồi".
Mẹ Trịnh nghe vậy mới vừa lòng xuống lầu.
Ba Trịnh sau khi vợ đi rồi liền tắt nụ cười, nhìn con trai, ánh mắt rơi xuống tài liệu trước mặt anh, nhưng ông không có ý xem chúng, "Kính Ân, ba nghe nói gần đây con đang điều tra chuyện gì đó, con cũng biết rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nhà họ Trịnh, phải nhớ cẩn thận".
"Ba, ba yên tâm đi, con biết đúng mực". Trịnh Kính Ân nói xong vẻ mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ba Trịnh không chú ý đến, mẹ Trịnh múc canh xong liền bảo người giúp việc lên gọi ông xuống, hai vợ chồng ngồi trong phòng khách cười nói vui vẻ, nhìn rất ấm áp, ai cũng không ngờ rằng, một gia đình ấm áp yêu thương nhau như vậy đã suýt chút nữa vỡ tan, phải mất rất nhiều thời gian mới lành lại được, nhưng người trong nhà đều biết, ẩn sâu trong lòng vẫn còn nỗi băn khoăn.
...
Sau khi tin đồn qua đi, Vương Thành và ba mẹ cậu lại quay về cuộc sống bận rộn như trước, bởi vì mứt trong kho hàng đã cạn kiệt, mấy ngày nay mẹ Vương và dì cả đều đi cùng đến cửa hàng mứt, chuyện Quả Sơn thì giao cho anh họ và mấy vị thôn dân đáng tin.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã đến cuối tháng, trời lạnh hơn, người qua lại trên đường bọc trong lớp áo thật dày, cửa hàng mứt Vương gia đã có tiếng tăm ở Thành Bình, khách hàng cũng ổn định, Vương Thành cũng đã chạy mấy chuyến vào thành phố, mấy siêu thị thấy lời liền đặt hàng dồn dập, Vương Thành nhân cơ hội này mở rộng thêm mấy siêu thị nữa.
Nhưng có một vấn đề.
Tuy lượng khách hàng đã ổn định, nhưng mứt sản xuất ra dần không theo kịp được, Vương Thành sợ mẹ Vương và dì cả mệt mỏi, cho nên quyết định mở rộng xưởng sản xuất, thuê thêm một vài người, nói vậy thì xưởng phải đổi sang nơi khác, ba Vương chủ động ôm việc tìm nhà xưởng, Vương Thành cũng yên tâm giao cho ông, cửa hàng thì có mẹ Vương trông giúp, nên hôm nay cậu lái xe vào trong thành phố.
Trước đó cậu có nhận được điện thoại của Ngụy Đan Đan, lúc đó vừa đúng lúc xảy ra chuyện Hoàng Phúc Lai, sau lại bận trước bận sau không có thời gian, cho nên vẫn không gọi lại được, nhân lúc có chút thời gian trước khi tìm được nhà xưởng, tối qua cậu đã gọi cho Ngụy Đan Đan.
Vương Thành lái xe xuống dưới lầu công ty, đang định gọi cho Chử Diệc Phong thì có người gõ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn thì thấy là Phương Thiên đã lâu chưa gặp, anh ta là người duy nhất biết quan hệ giữa cậu và Chử Diệc Phong.
"Trùng hợp quá!".
"Không đâu, tôi thấy xe cậu nên mới đến đó, không ngờ là cậu thật". Phương Thiên đứng thẳng người, dù đã biết chuyện kia được một thời gian nhưng anh vẫn không tưởng tượng nổi sao Vương Thành lại có quan hệ này với boss.
Hôm nay Vương Thành lái xe của anh mình, cậu cũng không định đi kho hàng nên không lái chiếc xa tải kia, bị nhận ra cũng khó trách.
"Dạo này có khỏe không?". Vương Thành đi xuống đóng cửa xe hỏi.
Phương Thiên đã sớm biết da mặt cậu rất dày, muốn cậu lộ vẻ mặt lúng túng đúng là làm khó cho cậu, mệt anh rối rắm lâu như vậy, "Cũng tạm, công ty mở rộng nghiệp vụ, cả ngày bận như chó chết, không như cậu, làm ông chủ muốn đi đâu thì đi".
"Anh đừng hâm mộ tôi, hôm nay tôi mới có thời gian đấy, đúng rồi, ông chủ có ở trên không?".
"Bây giờ boss càng lúc càng ít ở công ty, nhưng cậu may lắm đấy, hôm nay boss có đến, hai người không phải là gọi cho nhau rồi đấy chứ? Cậu thành thật nói cho tôi, nói trước mặt tôi bây giờ luôn, cậu và boss đang hẹn hò thật sao?". Phương Thiên nhìn cậu chằm chằm, lúc trước anh còn nghĩ nói không chừng cuộc nói chuyện với Vương Thành ngày đó chỉ là ảo giác, không phải là thật.
Vương Thành bỗng quay đầu nhìn về một phía.
Phương Thiên không hiểu, nhìn theo liền thấy Lý Dụ bước xuống xe, mặt không đổi sắc nhìn họ, tim lập tức như ngừng đập.
Xong rồi, không phải nghe thấy rồi đấy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
49 chương
83 chương
28 chương
40 chương
7 chương