Edit: Cải Trắng Chín giờ tối, Tô Mạt đến. Nãy cô vừa nói chuyện điện thoại với Nguyễn Tinh Trầm, nghe ra giọng cô ấy khác thường, lo bạn xảy ra chuyện nên lập tức lái xe tới. Đỗ xe dưới tầng, cô vừa chạy vừa không ngừng nhắn tin cho Nguyễn Tinh Trầm qua wechat. Gửi được tin nhắn cũng là lúc lên đến nơi, vừa hay thấy Cố Húc đang ngồi xổm trước cửa nhà Nguyễn Tinh Trầm. Lúc này, anh đâu còn dáng vẻ cao quý như trên màn ảnh. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần áo xộc xệch, tóc cũng lộn xộn, kinh ngạc hơn cả là dôi mắt anh đỏ ngầu, nét mặt rõ ràng đang ẩn nhẫn và khắc chế bực bội. Lúc này, anh đang cúi đầu, điện thoại cầm trong tay còn sáng màn hình. Tô Mạt tinh mắt, nhìn thấy trên đó có tin nhắn Nguyễn Tinh Trầm gửi: [“Cố Húc, chúng ta chia tay đi.”] Cô giật mình, lòng lập tức hiểu sự khác thường trong lời nói ban nãy của Nguyễn Tinh Trầm chắc chắn có liên quan đến Cố Húc. Nhưng, cô với Tinh Trầm quen biết nhau cũng được mười năm rồi, biết đối với Tinh Trầm mà nói, Cố Húc như sinh mệnh của cô ấy vậy. Bảo Tinh Trầm chủ động chia tay Cố Húc? Đây căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra! Trừ phi… Tô Mạt hoảng hốt, chẳng lẽ bệnh của Tinh Trầm tái phát? Nhìn dáng vẻ hung dữ của Cố Húc, Tô Mạt nghẹn họng, miễn cưỡng nuốt nước miếng một phát mới dám tiếp tục nhìn, nhẹ giọng gọi: “Cố ảnh đế.” Cố Húc sớm đã nhận ra có người xuất hiện ở cầu thang. Anh không biết người đó là ai, cũng lười để tâm xem đấy là ai. Giờ cho dù phóng viên có đứng trước mặt anh, muốn chụp lại dáng vẻ này, anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn biết cô gái nhỏ đang làm sao thôi… Cố Húc không hiểu, sao một người tối nay vẫn còn bình thường, thậm chí còn yêu cầu ngủ lại, nhưng hai người còn chưa kịp làm gì, cô đã đẩy anh ra chạy đi. Anh đứng gõ cửa nửa tiếng, gọi cả chục cuộc điện thoại, nhắn vô số tin qua wechat nhưng cô không thèm trả lời, nhưng vừa rồi lại vào wechat, gửi cho anh một câu: [“Cố Húc, chúng ta chia tay đi.”] Rốt cuộc cô làm sao? Cố Húc không hiểu cũng không biết gì. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng giờ siết chặt di động. Anh cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng, chẳng biết do quá thương tâm hay quá giận dữ mà thành như vậy. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình điện thoại, tưởng chừng như sắp đục thủng một lỗ trên đó. Tô Mạt nhìn bộ dáng của anh, lòng hơi sợ. Vì Tinh Trầm, nên ngày thường cô chú ý đến tin tức của Cố Húc nhiều hơn, biết anh tính tình mưa nắng thất thường, nhưng trước nay chưa từng thật sự tức giận với ai. Anh tựa như một vị thần trên trời, xuống đây ngao du thăm thú phàm trần, quan sát cuộc sống của con người. Nhưng nay… tôn thần tức giận, hoặc phải nói là thương tâm. Ngẫm lại cũng đúng. Đây hẳn là lần đầu tiên Cố ảnh đế bị người khác đá nhỉ? Dạo gần đây, thông qua Tinh Trầm, cô biết mức độ để ý của Cố ảnh đế với cô ấy… đang trong tình yêu cuồng nhiệt lại bị bạn gái bảo chia tay, đổi lại là ai cũng chịu không nổi. Cô thầm thở dài, sợ Cố Húc nhưng cũng lo cho Tinh Trầm ở bên trong. Chỉ đành nén nỗi sợ trong lòng, nói với Cố Húc: “Cố ảnh đế, ở đây lầu trên lầu dưới đều có người ở, hay anh về nhà trước đi? Để tôi nói chuyện với Tinh Trầm.” Chắc do nghe được hai chữ “Tinh Trầm”, cái người luôn cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại hoàn hồn, ngẩng đầu, chăm chú quan sát Tô Mạt bằng đôi mắt đỏ au, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Cô là Tô Mạt?” Anh biết, người bạn thân nhất của cô gái nhỏ tên là Tô Mạt. Giờ này, người có thể chạy đến cũng chỉ có cô. “Đúng đúng đúng.” Tô Mạt gật đầu, vội đáp: “Tôi là Tô Mạt.” “Cô là người bạn thân thiết nhất của cô ấy, cô có biết cô ấy sao lại như thế không?” Cố Húc đứng lên, hơi cúi đầu nhìn Tô Mạt. Anh hiểu tình cảm cô gái nhỏ dành cho anh hơn bất cứ ai khác. Anh biết Nguyễn Tinh Trầm sẽ không làm mình làm mẩy, tùy tiện nói chia tay, tại vì trong mối tình này, cô trân trọng hơn bất kỳ ai. Nhưng hôm nay, có thể để cô thốt lên câu chia tay, chắc chắn là do có phân đoạn mắc lỗi rồi, hoặc là nói… giữa bọn họ có vấn đề không thể kháng cự. Nhưng, đó rốt cuộc là vấn đề gì? Cố Húc buồn bực. Bình thường, anh rất tỉnh táo suy nghĩ, còn giờ cả người như bị đeo gông cùm xiềng xích. Anh đã hỏi cô gái nhỏ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng nhất gửi voice, nhắn qua wechat bảo rằng: [“Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết.”]. Anh tin rằng, giữa bọn họ, không có vấn đề gì là không giải quyết được. Nhưng, cô không cho anh cơ hội. Dù anh có gửi tin nhắn nhiều đến mấy, cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Không có đáp án. “À…” Tô Mạt nhìn Cố Húc, không biết nói sao cho phải. Cô đoán được sao Tinh Trầm lại nói chia tay với Cố Húc, nhưng lời như thế, cô rất khó để nói ra. Việc đó không chỉ đề cập đến vấn đề “…”, mà còn là khía cạnh Tinh Trầm không muốn chạm vào nhất trong cuộc đời. Cho dù muốn nói, cũng không nên bảo cô nói ra. Để ổn định tâm tình, Tô Mạt cầm điện thoại lên, che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Cố ảnh đế, giờ tôi cũng không rõ là vì nguyên nhân gì, tôi phải đi xem Tinh Trầm thế nào trước đã.” “Cô ấy ở trong đó một mình, tôi không yên tâm.” “Hay anh về nhà trước đi? Chờ Tinh Trầm bình tĩnh lại, tôi sẽ khuyên cô ấy sang nói chuyện tử tế với anh.” Thấy Cố Húc không có ý suy chuyển, Tô Mạt cắn răng tiếp tục nói: “Cố ảnh đế, bản thân anh cũng biết chuyện của anh với Tinh Trầm đang gây xôn xao trên weibo thế nào rồi đấy. Khu này có không ít người ở đâu. Chờ lát nữa có người thấy ồn ào kéo tới, chụp ảnh phát tán trên weibo thì thế nào? Anh có thể không quan tâm nhưng anh có nghĩ cho Tinh Trầm không?” “Tối muộn, anh đứng trước cửa nhà Tinh Trầm trong bộ dáng này, bọn họ sẽ nghĩ cái gì?” Ánh mắt Cố Húc chợt lóe sáng, khuôn mặt lạnh tanh bỗng xuất hiện cảm xúc suy sụp. Đúng là anh không quan tâm đến việc người khác lời ra tiếng vào, nhưng không có cách nào mặc kệ cô gái nhỏ. Quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà đóng chặt phía sau. Anh dùng thêm lực nắm chặt di động, một lúc sau mới quay đầu lại về phía Tô Mạt nói: “Cô vào đi.” Tô Mạt mím môi. Cô có chìa khóa nhà Nguyễn Tinh Trầm, từ rất lâu trước kia đã đánh sẵn một bộ. Mở cửa xong, cô không tự chủ được mà liếc thử ra sau, lo Cố Húc sẽ xông vào. “Cô yên tâm đi, tôi mất khống chế đến mức làm thế.” Cố Húc lạnh lùng nhạo báng. Anh sốt ruột thật, cũng rất muốn gặp cô nói chuyện cho rõ ràng nhưng chưa tới mức bất chấp xông vào… Anh chỉ đứng đó, nhìn Tô Mạt mở cửa, nhìn người đi vào, nhìn cánh cửa bị đóng lại. Sau đó, anh siết chặt điện thoại trong tay. Mắt phượng cụp xuống, nhìn thoáng qua màn hình còn sáng hiện giao diện wechat, môi mỏng mím chặt. ** Trong nhà tối om. Tô Mạt lần mò bật đèn, đi tới mở cửa phòng ngủ. Phòng ngủ giống hệt phòng khách, bên trong tối như mực. Cô lần sờ vách tường muốn tìm công tắc bật đèn, vừa cất giọng thử gọi: “Tinh Tinh? Cậu đâu rồi?” Không tìm được công tắc bật đèn, phòng lại quá tối, trong chốc lát Tô Mạt không dám xác định người có trong phòng hay không. Định mở điện thoại bật đèn pin trên đó lên, thì góc nào đó bỗng vọng đến chất giọng khàn khàn: “Đừng bật đèn.” “Tinh Tinh?” Tô Mạt nương theo âm thanh nhìn qua. Có lẽ đã ở trong bóng tối quá lâu, thích ứng được với không gian nên sau một hồi định thần, cuối cùng cô cũng thấy bóng Nguyễn Tinh Trầm. Cô tắt di động, đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt bạn, lo lắng hỏi: “Cậu sao rồi? Muốn đến bệnh viện không?” “Không cần.” Giọng nói nặng nề lại kiên quyết. “Thế… tớ đỡ cậu lên giường nhé?” Tô Mạt thử hỏi dò. Mới nhắc đến “giường”, cô thiếu nữ trông tưởng bình tĩnh bỗng nhiên run rẩy, dùng sức thu mình lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vùi vào đầu gối, không chịu lộ ra. “Tinh Tinh…” Tô Mạt duỗi tay muốn ôm cô nhưng rồi phát hiện, một Tinh Trầm mấy năm nay đã không còn từ chối việc đụng chạm nay lại vì cái duỗi tay của mình mà run rẩy mãnh liệt hơn. Cô vội vàng thu tay về, ngây ngốc nhìn Nguyễn Tinh Trầm. Không dám chạm vào, cũng không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi trước mặt. Cứ tiếp tục như này không phải là cách. Tô Mạt có chút nôn nóng, rất sợ Tinh Trầm lại trở lại dáng vẻ như mấy năm trước, song chính lúc này, trong lòng cô đột nhiên nảy ra tên một người… Cô mím môi quan sát Nguyễn Tinh Trầm, sau đó thử nói: “Tinh Trầm, cậu và Cố Húc làm sao thế? Lúc tớ đến đây thấy anh ấy đứng ngoài cửa, trong lẻ loi lắm, hai mắt đỏ ngầu lên trông vô cùng đáng thương.” “Cố Húc…” Nguyễn Tinh Trầm thôi run rẩy. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, nhỏ giọng hỏi khẽ: “Cố Húc, anh ấy còn ở bên ngoài không?” Tô Mạt thấy cô đã khôi phục tinh thần, lòng dần thả lỏng, tiếp tục nói: “Tớ bảo anh ấy về rồi, nhưng cậu biết tính tình anh ấy ra sao mà. Anh ấy sẽ nghe lời tớ chắc?” Vừa nói, cô vừa liếc mắt để ý biểu cảm Nguyễn Tinh Trầm: “Đến đây trông thấy Cố Húc, tớ còn bị dọa sợ. Anh ấy trông rất chật vật, giày cũng đi ngược luôn.” “Tinh Trầm…” Cô thử duỗi tay thăm dò, đặt tay mình lên mu bàn tay Nguyễn Tinh Trầm. Lúc này, tuy Nguyễn Tinh Trầm có hơi kháng cự nhưng không vùng vằng tránh hẳn, chỉ là sống lưng thoáng cứng ngắc. Tô Mạt nắm lấy mu bàn tay cô, nói tiếp: “Tinh Trầm, dù cho giữa Cố Húc và cậu có xảy ra chuyện gì thì có một số việc, hai người giáp mặt nói chuyện với nhau là tốt nhất… Cậu và anh ấy là người cùng ngành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, huống hồ anh ấy còn ở nhà bên. Chẳng lẽ, cậu tính trốn trong này cả đời không ra ngoài?” Đúng là cô có suy nghĩ đó, nhưng tự biết nó không khả thi. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Cố Húc, đảm bảo anh không cho phép cô nói chia tay một cách mập mờ như vậy. Nếu đã đi đến bước chia tay, vậy không cần lo lắng gì nữa, cứ nói rõ ràng cho anh, coi như đặt một dấu chấm hết. “Mạt Mạt…” Giọng Nguyễn Tinh Trầm nghe hơi khàn, cơ mà ngữ điệu rất bình tĩnh: “Cậu có thể giúp tớ gọi Cố Húc vào đây không?” Thấy Nguyễn Tinh Trầm chịu gặp Cố Húc, Tô Mạt vội đáp: “Được, giờ tớ đi gọi anh ấy ngay.” Dứt câu, cô xoay người chạy ra ngoài cửa. Đến cửa rồi, lại nghe Nguyễn Tinh Trầm ở phía sau: “Mạt Mạt, mở đèn giúp tớ.” Cô không muốn gặp Cố Húc trong bộ dạng thảm hại như này. “Ừ.” Tô Mạt mở đèn, nhân tiện liếc mắt nhìn thoáng qua Nguyễn Tinh Trầm ở trong góc đang đỡ tường chậm rãi đứng dậy. Dưới ánh đèn, thân hình cô càng thêm gầy yếu, lẻ loi, nhưng sống lưng thẳng tắp. Nhìn một hồi, hốc mắt Tô Mạt nóng lên, đành nhẹ lau khóe mắt, xoay người, đi ra ngoài nhà. Hệt như cô dự đoán. Cố Húc chưa rời đi. Thậm chí, vào khoảnh khắc cô mở cửa ra, Cố Húc đã xuất hiện ngay trước cửa. Thấy cửa mở, hẳn Cố Húc đoán người ra là Nguyễn Tinh Trầm nên sắc mặt lộ vẻ vui mừng mong chờ, nhưng nhìn ra phía sau Tô Mạt thấy không một bóng người, ý cười trên mặt nhạt dần. Nhìn thấy hai người họ, trong lòng ai cũng có đối phương, Tô Mạt thật sự không đành lòng để họ bị chia xa chỉ vì mấy vấn đề. Cơ mà ở bên Tinh Trầm nói không thông, cô đành tìm cách đả thông bên Cố Húc. “Cố ảnh đế, Tinh Trầm muốn nói chuyện với anh.” “Ừm.” Cố Húc đáp mà mặt lạnh tanh, sau đó cất bước đi vào. “Cố ảnh đế…” Tô Mạt nhanh tay đóng cửa, gọi anh lại: “Tí nữa, mặc kệ Tinh Trầm nói gì với anh, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, cô ấy thật sự thật sự rất yêu anh. Cô ấy thích anh, từ rất lâu trước kia rồi.” Như nghĩ đến cái gì đó, cô lôi di động ra, mở một video cho anh xem. “Đây là talk show Tinh Trầm ghi hình cách đây không lâu, chưa chính thức phát sóng, anh xem đi.” Talk show? Cố Húc cau mày, cúi đầu xem video trên điện thoại. Anh nhớ hồi Tết, cô gái nhỏ quả thật có đi ghi hình cho một talk show mang tên , nhắc thì chắc là buổi trò chuyện đó rồi. Huống hồ, buổi ghi hình này chưa chính thức lên sóng nên anh cũng không biết trong buổi talk show đó, mọi người đã nói gì. “Vì sao em chọn dấn thân vào giới giải trí?” “Là vì một người.” “Một người? Hẳn người đó có ảnh hưởng rất lớn tới em. Không biết người đó đã làm gì để em thấy có ý nghĩa lớn lao vậy?” “Ban đầu, em không thích giới giải trí lắm. Nhưng, anh ấy đã làm em thay đổi suy nghĩ… Anh ấy rất lợi hại cũng hết sức mạnh mẽ. Anh ấy cho em biết hi vọng là như thế nào, thế giới này tốt đẹp ra sao. Sự tồn tại của anh ấy cho em biết rằng, việc mình làm có đôi khi sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.” “Anh ấy…” “Là một người rất rất rất tốt.” Video dừng lại ở cảnh Nguyễn Tinh Trầm nhìn thẳng vào máy quay, mỉm cười. Cố Húc ngắm nhìn nụ cười của cô. Nó chói sáng, mắt như gom lấy vì sao trên bầu trời, xinh đẹp vô cùng. Tim anh run lên. Căn bản không cần đoán, anh cũng biết, người cô nhắc là ai. Tô Mạt quan sát biểu cảm của anh, nhỏ giọng nói: “Tôi và Tinh Trầm quen nhau từ năm lớp 10, cô ấy không thích nói chuyện với người khác, cũng không thích tiếp xúc với bất kỳ ai. Phải đến sau này tôi mới biết, cô ấy thích anh từ lúc đó. Đằng đẵng suốt mười năm, từ cấp ba đến khi đi làm.” “Suốt ngần ấy năm, đã có biết bao nhiêu người tỏ tình với cô ấy, nhưng cô ấy từ chối hết.” “Chúng tôi hay mắng cô ấy ngốc, mãi ôm suy nghĩ không thực tế, từ bỏ tất cả để nhảy vào giới giải trí…” Nói đến đây, Tô Mạt không nhịn được thở dài. “Cố ảnh đế…” Tô Mạt cất tiếng gọi anh: “Anh có biết tại sao lúc trước Tinh Trầm nhất quyết dấn thân vào giới giải trí không? Lúc ấy, đúng lúc anh vừa tạm rút lui khỏi giới, cô ấy nói cô ấy muốn ở đây đợi anh về. Cô ấy hi vọng mình có thể dùng thời gian ba năm để leo lên địa vị cao, đứng ở một nơi mà anh nhìn thấy được.” “Đó là một cô nhóc ngốc nghếch.” “Nhưng cô ngốc đó lại có một trái tim rất đơn thuần. Cô ấy thích anh, cô ấy rất yêu anh. Đây là điều không thể nghi ngờ. Tôi nói với anh lời này, hi vọng anh…” Tô Mạt há miệng muốn nói thêm, cơ mà nghĩ đến căn bệnh của Nguyễn Tinh Trầm cô lại thôi. Không thể đánh mất đạo đức. Nếu Tinh Tinh biết, chắc chắn sẽ không vui. Cô thở dài, sửa lời: “Hi vọng anh không tức giận, cho dù cô ấy nói điều gì không phải.” Cố Húc không nói gì. Anh nhắm hờ mắt lại. Chờ đến khi mở mắt ra, anh lập tức đi thẳng vào phòng ngủ của Nguyễn Tinh Trầm, đẩy cửa. Trông thấy người con gái mình luôn luôn trông mong ngồi trên sofa, hốc mắt hơi đỏ, nhưng biểu cảm khuôn mặt đã khôi phục bình thường, nhìn anh, mỉm cười: “Anh đến rồi.”