Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 74 : Tuổi trẻ của mỗi chúng ta

Sau hơn 5 ngày chúng tôi lên ngọn núi ở quê hương của A Hào. Thật sự thì cái cách kể chuyện xưng "tôi" ở đây quá là thân thiết rồi vì trong chuyện nào tui cũng xưng "tôi" hết. Nhưng trong chuyện này mà xưng "tôi", tôi cảm thấy giả trân vãi đái. Nhưng không sao, vì tôi sẽ cố gắng giả trân hết phần còn lại. Bởi nhân xưng "tao" ở đây khá là nhàm chán và hơi không hay cho lắm, lại còn có chút thô tục vãi lồn. Nên từ nay tui quyết định sẽ xưng tôi nhe mấy chế :))). Ahihi đồ ngốc. Quay về khung chuyện nào, một buổi sớm tinh mơ, cây cối đã ngã sang màu vàng nhạt, những chiếc lá chín bỗng nhiên rụng xuống một cách nhẹ nhàng như cuộc đời của tôi ấy, nhẹ nhàng nhưng cũng có chút mùi vị chua chua chát chát của cuộc đời nếu như gặp gió thì nó bay mẹ đi ngay, và ánh nắng cũng bắt đầu lên và mùa thu cũng đang đến gần...À nhầm, chết mịa rồi sao lại chuyển sang mùa thu vậy nhỉ?. Mùa thu lại có tiếng ve kêu thì hơi hãm lồn xíu. Thôi để tả lại nào. Ánh nắng của tiết trời vào hè mới nóng làm sao, vừa cháy bỏng lại vừa khát khao. Ý tôi là khát khao muốn uống nước ấy, vì vào cái thời tiết máu chó này chỉ muốn nóc hết một thùng nước mà thôi... Và rồi chúng tôi nghĩ đến cái hồ bơi sau nhà, nhảy xuống đó thì cha mịa ơi nó mát đít vãi. Thế là Thế Mỹ, Đình An lại rủ cả đám sáng sớm tắm hồ bơi. Đúng là mấy con đĩ con nhà lính tính nhà quan đây mà, bình thường thì nghèo thấy mụ nội. Bây giờ thời tới cản không kịp nên chúng quyết định muốn sang vài bữa ấy mà. Lúc thì bày đặt nho nhã ăn đồ ăn kiểu quý sờ tộc, lúc thì đi đứng nhỏ nhẹ nói chuyện như con nhà học thức, lúc thì cười tủm tỉm, tôi nhìn mà tôi chỉ phát ra một câu với 2 con điên ấy "MẤT ĐỊT QUÁ MẤY MÁ ƠI!". Tôi có nên từ bi dùng đôi tay xinh đẹp yêu kiều này của tôi tát cho tụi nó vài phát để chấn chỉnh lại bộ não nó không? Hay nó rớt lúc đi xe mất rồi?... Thôi tôi cũng không muốn đôi co lăng lời nhục má tụi nó làm gì cho mắc công nữa, vì tôi lại có bao giờ muốn mắng chửi động vật đâu:)) Chúng tôi thay đồ bơi rồi lại túm tụm đứng trên ấy, chưa có đứa nào dám nhảy. Tụi nó nhìn nhau rồi bảo "Mày nhảy trước đi, rồi tao nhảy sao?" Thế Mỹ nói vu vơ A Đỉnh phát bực "Mày má tao hay gì?", Thế Mỹ lại không nổi quạo mà nói với tôi "Mày xuống mày rửa nghiệp trước đi con mặt lồn não lợn. Mày là đứa nghiệp nhất trong đây!" Tôi lại dơ hai tay lên dọa nó "Tao đá mày, tao đá mày chết mẹ mày à!" Trân Châu đã quá quen với những tháng ngày vật vã sống cùng hội chị em gây gổ với nhau suốt ngày như mấy con chóa con, cô tự mình lao xuống bể bơi trước. Một cú phi thẳng xuống đáy hồ làm chúng tôi chưa kịp nhìn. Đình An khen thầm "Vẫn là em đẹp nhất!"A Đỉnh kế bên cũng bật cười, sáng đã cho cô nghe những lơi ngọt ngào khiến cô muốn mặc lại đồ đi xem phim quá đi. Nhất là phim bách hợp cô đang cày dở... Thế là cô gạt bỏ hết sự đời mà bơi lội mà ngồi trên bờ vắt chéo chân ở đó. Thế Mỹ thấy vậy mới hỏi "Mày làm cái mẹ gì vậy?" "Mày bị mù hả? Không thấy tao đang cày phim sao?" "Ủa rồi hông đi tắm hay sao mà còn rảnh háng ngồi đó coi? Nứng lồn hông, vả phát bay cái lồn à!" Thế Mỹ xách nguyên ráo nước mà hất vô người của A Đỉnh, cô thấy thế thì bực mình, cũng mày là quăng cái điện thoại xuống nước chứ không là bị hất cái ráo nước kia là hư rồi...Ủa đụ má, sai sai!!. A Đỉnh mới chợt nhớ ra một điều ngu ngốk, cô hớt ha hớt hải lao xuống nước "Á đụ mé cái điện thoại yêu dấu của chị!" Thế Mỹ ở đó bật cười "Chết con đĩ mẹ mày chưa...á!" Chưa nói xong, tôi đã một phát đá nó bay xuống dưới đó...Cái tôi hay kiếm chuyện với nhau này, lần này cho A Đỉnh nó đời buồn luôn. Nó sẽ không còn có thể ăn hủ tiếu thơm ngon, cá lóc về ăn ngon quá hen, hay trà xanh vị giật bồ thơm mát hay là một ổ bánh mì không nữa...mà thay vào đó là ăn đập. Vì cái điện thoại kia nó đã đi đời xuống nước rồi. A Đỉnh vớt nó lên trong vô vọng, cô khóc lóc muốn trôi cả cái biệt thự đi mất. Thế Mỹ lúc này mới thấy áy náy, suy cho cùng dù có ghét nó đến đâu thì làm chuyện này có hơi quá đáng một tí. Thế Mỹ mới bơi đến chỗ nó mà xin lỗi một tiếng, lâu rồi chưa thấy dáng vẻ nghiêm túc của nó, tôi cũng có hơi bất ngờ... Nhưng không, mới một giây trước mà một giây sao đã lỗi cmnr, Thế Mỹ nó cố tình bơi lại gần chỉ để rút dây áo ngực của A Đỉnh ra...A Đỉnh hét lên, đòi sống chết với nó một phen và trận đánh nhau té khói cũng xảy ra...Sau một lúc có sự giải vây của Trân Châu như thường lệ thì chúng nó mới thôi. Tôi ngồi trên bờ với hắn, giọng nói bất lực với lũ bạn nhây chó não cứt này. "Haiz, mới có mấy ngày mà mợt quớ...!" Hắn nghe vậy thì quay sang nhìn tôi mỉm cười, rồi đưa mặt long lanh đến phía tôi "Hay để tôi xoa bóp cho em nhé? Tôi xoa bóp giỏi lắm!" "Không, cảm ơn. Im fine thanks, anh you?" "Em đúng là một cô gái lý tưởng để tôi sống chung!" Hắn bật cười. Ôi cái đệch mịa, chuyện gì vậy trời. Ai đó làm ơn hãy giải thích cho tôi, tôi đang ngu đây. Hắn đang phát ngôn cái đéo gì vậy? Thật là khiến người ta sợ hãi...Tôi rùng mình một cái, thà bay xuống vui đùa cùng lũ bạn còn hơn ngồi ở đây với một tên điên khùng. Không phải điên, là một tên biến thái và đáng sợ...Nếu tôi còn ở đó thêm một giây phút nào nữa chắc tôi xĩu ỉa mất. Đình An ngồi đó bật cười nhìn chúng tôi. Khoảnh khắc vui vẻ ngay trước mắt khiến ai cũng thích cả. Nhưng liệu chúng tôi có thể vui tươi, lo âu mà không cần nghĩ ngợi gì không??.