Còng tay tình yêu
Chương 94
Chương 94: Điện thoại (H)
Editor: Gluhwein
“Ưm…” Anh Hiền bấm mở loa ngoài, sau đó dí điện thoại di động vào bụng dưới của mình, ống nghe chĩa thẳng vào chỗ giữa hai chân. Ngón tay vén mảnh thịt trai ướt át ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về vân vê miệng huyệt, phát ra tiếng vang cho anh nghe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghe thấy không? Đều là tại anh...”
Đầu Phó Thành ong ong nổ mạnh, hết thảy mọi thứ xung quanh đều biến mất, thế giới của anh chỉ còn lại mỗi tiếng nước ở đầu bên kia điện thoại.
Lòng bàn tay thô ráp cọ mạnh vào quy đầu, anh cũng không nhịn được mà thở dốc: “Anh Hiền, cắm vào đi.”
Anh Hiền nghe thấy thế, da đầu tê rần rần, đầu ngón tay chọc giãn cửa động, căng mình ra từ từ từng chút một.
“A ——” Cô lớn tiếng rên rỉ, ngón tay chỉ tập trung chọc vào rút ra ở chỗ ấy của mình: “Phó Thành, Phó Thành… Anh đang tuốt gậy à?”
“Ừ.” Phó Thành tăng tốc độ tay, ra sức nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi cắm vào trong cô, lý trí bị tình dục phá tan hoàn toàn: “Anh Hiền, em cắm vào mấy ngón tay thế?”
Chỉ bị anh hỏi như vậy mà cô đã ngứa muốn chết: “Hai ngón.”
“Cắm thêm một ngón nữa đi.” Phó Thành ra tay càng ngày càng mạnh, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ siết quy đầu chặt đến biến dạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền lẩm bẩm từ chối: “A… Không được… Ăn không nổi…” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngón tay thứ ba đã quanh quẩn ngoài miệng huyệt. Đầu ngón tay xoa xoa dâm thủy, chỉ chờ anh lên tiếng.
Phó Thành đã không còn biết điểm dừng, yết hầu lăn xuống một cái, giọng nói khàn khàn: “Ăn được, Anh Hiền, nhét thêm một ngón nữa, cắm rút cho anh nghe đi.”
Anh Hiền nhắm mắt lại, khắp toàn thân đều cảm nhận được khoái cảm đang trào dâng phía dưới cơ thể. Bàn tay cô ngập ngụa nước sướng dính nhớp, ngón áp út đặt lên cửa động kín kẽ không có khe hở, hơi dùng sức, cứng rắn chen vào trong.
Cơ thể cô cứng nhắc cuộn tròn lên, hai bên đùi không nhịn được run rẩy, dâm thủy phun ra hết đợt này tới đợt khác, tràn xuống phía dưới dọc theo bên đùi.
Sau khi cắm hết vào trong, cô lại bắt đầu thọc vào rút ra, lúc này, tiếng nước càng vang dội hơn. Đường đi chật hẹp căng hết cỡ, nhưng Anh Hiền lại vẫn khao khát thứ càng to càng cứng hơn. Cô rên rỉ như thể không còn tỉnh táo nữa: “Phó Thành… Bên trong ngứa quá… Nhanh chút nữa đi…”
Dáng vẻ cô đỏ bừng mặt, bất lực rên rỉ hiện lên trong đầu Phó Thành, anh cũng bắt đầu trở nên hồ đồ, cảm thấy cứ như thể mình đang thật sự cắm vào trong cô. Huyệt nhỏ bị cọ xát đến sưng đỏ, cắn chặt gậy thịt không nhả, cắm xuống là phun ra nước.
Mồ hôi chảy xuống lông mi, cổ họng cũng tựa như bốc khói.
“Anh Hiền, sướng không?”
Trong ống nghe, Phó Thành thở hồng hộc, giọng nói cũng bắt đầu run run, có thể tưởng tượng ra anh dùng lực mạnh như thế nào để tự "đùa giỡn" mình.
Chắc chắn là rất thô lỗ, Anh Hiền nghĩ, anh vẫn luôn ra tay với chính mình tàn bạo như vậy, không có bất kì một kỹ thuật nào.
Gậy thịt to dài như thể đang lắc lư rỉ nước ở trước mắt cô, càng nghĩ càng thèm, Anh Hiền nuốt nước bọt ừng ực mấy lần. Vô cùng trống rỗng, cô dứt khoát ngậm lấy ngón trỏ của một cái tay khác rồi mút mát.
Tiếng vút vào cực kì vang dội, đâm thẳng vào huyệt thái dương của Phó Thành, sau đó lại biến thành dòng điện chạy dọc xuống phía dưới, đánh thẳng vào đũng quần.
Giống như thể cô đang liếm cho anh.
“A ha… Phó Thành… Em sắp lên đỉnh rồi…” Anh Hiền hít thở dồn dập, tiếng rên rỉ đứt quãng, lúc cao lúc thấp, gợi tình đến mức yết hầu của Phó Thành không ngừng di chuyển. Ngón tay anh bóp chặt quy đầu, đau nhiều hơn sướng, nhưng anh không quan tâm. Vết chai trong lòng bàn tay điên cuồng cạ quẹt lỗ sáo, chỉ muốn duy trì tiết tấu tương tự với cô.
Hai chân Anh Hiền quấn vào nhau rồi cọ xát, hoàn toàn coi ngón tay thành anh, càng cắm càng nhanh, càng moi càng mạnh, nâng mông cao lên để đón ý nói hùa.
“A a a a ——!”
Theo tiếng hét chói tai này của cô, Phó Thành cũng híp chặt hai mắt lại, ngón cái bấm mạnh một cái, run run bắn tinh.
Hai người ở hai đầu của điện thoại đều đang thở dốc.
Rất lâu sau, Phó Thành khẽ gọi thử: “Anh Hiền?”
Cô còn ở đây sao?
“Ừ.” Anh Hiền nhắm mắt đáp lại, môi đỏ mấp máy: “Em muốn xem.”
Nghe thấy người đối diện ngừng thở, cô lại nói: “Em đã gửi cho anh nhiều như vậy rồi.”
Nhưng không có tấm nào như thế này.
Dường như hiểu được anh đang nghĩ cái gì, Anh Hiền khẽ lẩm bẩm: “Phó Thành, có thể cho em xem không?”
Phó Thành siết chặt bàn tay, cúi đầu nhìn cảnh lộn xộn dưới háng mình, mí mắt giật giật dữ dội.
Cô biết rõ, nếu hỏi bằng giọng điệu này thì anh không thể nào từ chối được.
Anh không lên tiếng, Anh Hiền kiên nhẫn đợi.
Mấy phút sau, di động lại rung lên lần nữa. Một "cậu bé" vừa mới bắn tinh xong xuất hiện ở trước mắt Anh Hiền, nó vẫn còn đang cứng ngắc vểnh lên, quy đầu lộ ra màu đỏ tím khi hít thở không thông. Tinh dịch đặc sệt màu trắng chảy tràn khắp nơi, khiến cho "rừng rậm" nơi ấy dính bết thành từng bụi, cực kì dâm mĩ.
Anh Hiền dường như có thể ngửi được mùi hương đó.
Cô cảm thấy tám phần mười là mình bị điên rồi, thế nên cô mới có thể chụp một tấm ảnh ở chỗ giữa hai chân mình rồi gửi đi: “Có qua có lại.”
“Cái gì cơ?”
Ban đầu, Phó Thành không hiểu rõ ý cô, hỏi cô nhưng cô không nói. Tín hiệu không tốt, mấy phút sau anh mới nhận được tin nhắn, bấm mở ra nhìn một cái, đồng tử của anh co rụt lại đến mức nhức mỏi.
Dưới ánh đèn, khe thịt hồng hào được nước sướng thấm ướt đến sáng loáng, hạt châu hơi sưng lên, huyệt nhỏ bị chà đạp đến mức rã rời mà khép kín lại, hé “miệng” lộ ra cảnh non mềm bên trong.
Phó Thành nhìn chằm chằm vào màn hình, nghẹn đến nỗi chỉ còn tiếng nói bằng hơi: “Anh Hiền, em… phụ nữ không được chụp kiểu ảnh như thế này.”
“Vậy anh đừng xem.” Giọng nói của cô mang theo vị ngọt lịm sau khi lên đỉnh.
Sao có thể không xem.
Anh đột ngột trở nên yên tĩnh.
Anh Hiền cong môi lên: “Đội trưởng Phó, không được lưu lại đâu nha.”
Ngón cái của Phó Thành đang đắn đo ở chỗ có lưu hay không, nghe cô nói như vậy thì lập tức cứng đờ.
“Không phải là lưu rồi chứ?” Cô chậc một tiếng.
Tiếng đó khiến màng tai của Phó Thành đau đớn như bị lửa đốt, máu xông thẳng lên huyệt thái dương, nóng ran lên như thể đã phạm lỗi. Do dự một lát, cuối cùng ngón cái hạ xuống, bấm vào nút “lưu lại”.
Sự yên lặng vạch trần hành vi xấu của anh, Anh Hiền cười càng tươi hơn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh xóa rồi, đúng không?”
Phó Thành nheo mắt, hơi thở nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
Anh cứ yên lặng như vậy, không nói lời nào cũng không tắt điện thoại.
Anh Hiền nhìn màn hình, thong thả nói: “Em phải dậy rồi.”
Phó Thành vội vàng tính giờ chênh lệch, biết Kinh Châu đã là 7 giờ sáng, mà chắc chắn cô còn phải đi tắm nữa.
Phó Thành: “Ừ.”
Anh Hiền đợi nửa phút, vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
“Phó Thành.”
“Hả?”
“Tắt máy đi.”
“Ừ.”
Tiếng hít thở vẫn còn như cũ.
Anh Hiền thở dài: “Anh không tắt, sao em đi được.” Coi như cô đã hiểu hôn quân thời phong kiến không lên triều là chuyện như thế nào rồi.
Trong giọng nói bất đắc dĩ ẩn chứa sự dịu dàng vô biên vô tận.
Ở một nơi khác trên trái đất, cuối cùng Phó Thành đã nở nụ cười: “Ngày kia, anh gọi cho em nhé?”
“Ừ.”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
92 chương
79 chương
186 chương
34 chương
256 chương