Chương 92: Điện thoại Editor: Mojito   Một tháng sau Phó Thành mới khởi động điện thoại kia.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cuối cùng Bộ đội gìn giữ hòa bình quyết định không rút lui, bọn họ mới dọn đến đây được một tháng, doanh địa vừa xây dựng xong, nếu dọn lại lần nữa thì hao phí quá lớn, hơn nữa cũng không thể chắc chắn mấy phản quân kia có phải đến vì bọn họ hay không. Đội ngũ dong binh của Phó Thành nhận nhiệm vụ tuần tra bên ngoài, mọi người chia thành ba tổ, luân phiên tuần tra 24 giờ, khi ngủ không được cởi giầy, chỉ sợ lúc bọn phản quân đánh lén thì không phản ứng kịp.   Tinh thần của mọi người đều căng thẳng, Phó Thành làm đội trưởng thì càng căng thẳng hơn.   Đề phòng cao độ trong sáu tuần, trước sau không có phát hiện người nào khả nghi thì mọi người mới thở phào, trên bàn cơm cũng có tiếng đùa giỡn.   Phó Thành nhanh chóng ăn xong bữa rồi quay về phòng mình, lại lấy điện thoại vệ tinh ra.   Điện thoại vẫn im ỉm như cũ.   Sáu tuần, 41 ngày, cô không hề gọi cho anh một cuộc nào.   Cảnh tượng chia tay còn rõ ràng trước mắt, môi đỏ của cô khép mở, nói muốn anh trở về thật sớm….Nếu là thật, vậy sau khi anh đi lại không có tin tức gì?   Cô quay về, quay lại nơi phồn hoa của mình liền ném anh ra sau đầu, đúng không? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Phó Thành bất giác rũ mắt, quai hàm banh chặt, một ngọn lửa giận buồn bực bùng lên trong tim. Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố sức khắc chế cảm xúc của mình, để mình không khó coi như này nữa.   Biết rõ không nên chờ mong, nhưng anh vẫn lấy chiếc điện thoại Iphone ở sâu trong ngăn kéo, do dự hồi lâu, anh giữ nút khởi động máy.   Màn hình chợt sáng, chói đến nỗi anh phải nheo mắt lại.   Đợi kết nối một hồi, cuối cùng góc bên phải màn hình xuất hiện một cột sóng.   Trong lòng có tiếng nói kêu anh đừng đáng buồn như này nữa, đừng đi click mở khung thoại với cô, nhưng ngón tay vẫn ấn xuống, trong lịch sử trò chuyện chỉ có hai chữ “Phó Thành” anh gửi.   Trước khi tách ra, anh từng dùng số điện thoại này gửi cho cô một tin nhắn, vì báo cho cô số của mình, nhưng cô không đáp.   Có lẽ, cô vốn không lưu.   Một phút, hai phút….thời gian trôi qua từng chút, Phó Thành cũng không biết mình đang đợi cái gì, màn hình tối xuống thì anh lại di chuyển cho sáng, đến sau đó đã biến thành cố chấp đơn thuần, ngón cái nhấn xuống.   Ting ting.   Tiếng chuông nhỏ yếu đánh thức thần kinh tê mỏi của anh.   Tiếp đó, giống như mở ra một chốt mở, di động rung không ngừng, từng tấm ảnh chụp hiện lên, anh không kịp nhìn thì tấm tiếp theo đã chen lên.   Tổng cộng có mười mấy bức ảnh, bức cuối cùng là một cặp mông lộ ra gần như trọn vẹn.   Đôi đồng tử của Phó Thành ro rút, chớp chớp mắt, di chuyển tay, lướt lên bức ảnh đầu tiên.   Bức đầu tiên là môi, môi của cô, anh vừa nhìn là biết.   Đôi môi được tô son đỏ như sắc hồng hơi hé mở, hình như tâm trạng không tồi, nhưng cũng chưa chắc, bởi cô quen dùng nụ cười để che giấu ác ý, dịu dàng đẩy người ta vào góc chết.   Tấm thứ hai là tai, ngoài tai thì còn có ngón tay, đầu ngón tay tinh tế đang vén tóc, lộ ra toàn bộ lỗ tai. Cô nghiêng đầu hết sức, chỉ để lại một lỗ tai cho anh xem, nhiều không cho.   Bức thứ ba là cằm, bức thứ tư là xương quai xanh, bức thứ năm ngắm thẳng bộ ngực, ngón tay kéo cổ áo xuống, phơi bày bộ ngực no đủ không bị bra trói buộc, cổ áo khó khăn lắm mới chạm đến đầu vú, làm quầng vú như ẩn như hiện.   Hô hấp của Phó Thành dần nặng nề, ánh mắt chăm chú nhìn lên chỗ màu hồng nho nhỏ hồi lâu.   Ảnh chụp ngực không chỉ có một tấm, mỗi tấm đền không giống nhau, có tấm thì chụp lúc mặc áo ngủ hơi mỏng, có tấm thì dùng ngón tay niết núm vú….   Dưới vú là bụng nhỏ, đùi, mông cũng có nhiều tấm nhiều kiểu. Từ quần lót bình thường đến vén một góc quần lót, lại đến quần lót chữ T.   Dây lưng màu đen tinh tế kẹp vào rãnh mông, làm nổi bật cặp mông tròn khêu gợi.   Phó Thành nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng, thật lâu sau, khuỷu tay tì lên đầu gối, giấu mặt vào trong bóng tối.   Khi vừa thấy anh chụp, anh rất vui vẻ, là niềm vui khó diễn tả thành lời. Nhưng sau khi nhìn nhìn, anh bắt đầu nghi ngờ.   Vì sao không nói chuyện với anh? Vì sao chỉ có ảnh chụp thân thể?   Thời gian gửi anh cũng không cố định, có một ngày gửi ba bức, lại có hai bức gửi cách nhau một tuần.   Có phải lúc cô nhớ thì gửi ảnh chọc anh, lúc có chuyện khác thì hoàn toàn quên anh không?   Phó Thành chìm vào trong sự tự chán ghét mình, không có tin thì không vui, có tin cũng không vui, cứ kỳ quái để tâm vào chuyện vụn vặn, căn bản không giống đàn ông. Nhưng anh vẫn không nhịn được mà nghĩ: Cô coi mình là gì? Bạn trai sao?   Nghĩ đến đây, Phó Thành đột nhiên nhận ra một việc ---cô chưa từng nói, cô chỉ nói cô cần anh, muốn anh ở bên cô, nhưng chưa nói mình là bạn trai của cô bao giờ.   Ngực trái đau đớn, anh bế tắc ngồi dựa vào mép giường, chỉ cảm thấy sao hít thở khó khăn quá.   Càng đáng buồn hơn là, anh cứng.   Không biết bắt đầu từ bức ảnh nào mà dương vật của anh sung huyết dựng lên, giữa háng nhô cao.   Phó Thành lấy điện thoại trên giường, giơ tay che lại hai mắt, lẳng lặng chờ khoái cảm phai đi. Anh càng chờ, đồ giữa háng càng cứng, những bức ảnh vừa xem giống như lạc vào đầu anh, không màng ý nguyện của anh mà bắt đầu chiếu lại trước mắt anh.   Ngày hôm sau, không có ảnh chụp mới được gửi.   Chờ đến đêm khuya, người đã nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, nhắm mắt lại thì chỉ toàn những ảnh chụp đó của cô. Máu nóng dâng trào, Phó Thành xoay nnguowif xuống giường, gọi vào dãy số mình đã quen đến không thể quen hơn nữa.   Tiếng kết nối vang lên mười mấy lần, cuối cùng giọng cô cũng truyền đến: “Alo?”   “Là anh.” Một lát sau Phó Thành mới nói, giọng khàn đến kì cục.   “Anh là?”   Trái tim của Phó Thành bỗng nhiên co rụt  lại, giống như bị người ta đâm mạnh một dao.   Đầu bên kia điện thoại đột nhiên an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, Anh Hiền nhận ra có lẽ mình đùa hơi quá, vội nói: “Chọc anh thôi, Phó Thành, em biết là anh mà.”   Điều chỉnh tư thế thoải mái, Anh Hiền nũng nịu oán trách: “Nhưng anh đấy, còn biết tìm em cơ à? Em còn tưởng anh đã quên em là ai rồi cơ.”   Phó Thành nghe thấy tiếng soàn soạt ở đầu bên kia, tín hiệu không tốt lắm, giọng nói của cô bị nhiễm khuynh hướng cảm xúc trong đường truyền điện, nghe càng thêm mê người.   Phó Thành rũ mắt, một hồi lâu sau mới nói: “Anh không có.” Thanh âm hơi lạnh.   Sao anh có thể không quan tâm tới cô? Rõ ràng người không quan tâm là cô mới đúng.   Anh Hiền ‘hừ’, nói: “Vậy vì sao lâu thế này mới gọi điện thoại cho em?” Ống nghe lặng xuống, Anh Hiền nằm, kiên nhẫn lắng nghe nhịp thở phập phồng của anh, hình như nó còn ngưng trệ vài giây, hình như đang kiệt lực nhẫn nại gì đó.   Anh không nói lời nào, cô cũng không nói, chỉ có tạp âm quanh quẩn bên tai hai người.   Lời muốn nói cứ lăn qua lộn lại trong miệng, lý trí bảo Phó Thành đừng nói, nhưng anh không kìm nén được: “Em cũng không tìm anh.”   Anh Hiền vừa nghe, giả vờ oán trách lập tức có bảy phần thật: “Phó Thành, là anh nói em có việc gì thì hãy gọi điện thoại vệ tinh cho anh, không phải ý của anh là nhàn rỗi thì đừng gọi à? Sao em biết tình huống ở chỗ anh như thế nào, vạn nhất anh đang làm nhiệm vụ, em gọi điện thoại làm anh bại lộ vị trí thì sao?”   Nếu không nhớ anh, sao cô phải gửi nhiều ảnh chụp như thế? Cô đâu phải diễn viên AV!   Phó Thành ngơ ngẩn, không ngờ nỗi dày vò trong sáu tuần này đều do mình tự tìm.   Lòng bàn tay dần thấm mồ hôi, nghẹn nửa ngày mới chỉ nghẹn ra một câu: “Không phải, Anh Hiền, anh không có nói em đừng gọi cho anh lúc rảnh rỗi.”   Anh Hiền chỉ cần nghe tiết tấu hô hấp rối loạn của anh là có thể tưởng tượng ra giờ phút này anh nhìn như lạnh lùng nhưng thực ra lại rất luống cuống. Nguôi giận không ít, nhưng cô vẫn tiếp tục ép hỏi: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện gọi hay không nữa, nói đến tin nhắn đi. Vì sao anh không trả lời tin nhắn của em?”   Một chiêu chiếu tướng, Phó Thành nghẹn lời.