Còng tay tình yêu
Chương 91
Chương 91: Cô ta cũng xứng?
Editor: Mojito
Thấy sắc mặt của anh ta không tốt, Anh Hiền bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn tôi như thế, Đông Dương. Cho tới bây giờ tôi không hề quản những chuyện bên ngoài của anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đông Dương không rõ cô đang nói thật hay nói dối, đứng dậy đến gần cô: “Anh Hiền, đừng coi tôi như kẻ ngốc. Tôi rất rõ em kết hôn với tôi là vì cái gì, lúc này mà nói chân ái thì chẳng thú vị đâu. Lại nói, từ trước tới nay tôi không yêu cầu gì từ em, nếu em đã chẳng quan tâm thì tôi cũng không cần lấy mặt nóng đi dán mông lạnh.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ mang chuyện này lên bàn để nói, có lẽ gần đến ngày kết hôn nên Thẩm Đông Dương cũng cảm thấy đây là thời điểm để nói chuyện.
Anh Hiền ngửa đầu nhìn anh ta: “Xác thật, về mặt tình cảm là tôi nợ anh. Nhưng mà Đông Dương, nếu luận về ích lợi thì tôi tự nhận mình không đuối lý. Những “đối tác” mà anh giới thiệu, tôi chưa từng bắt bẻ, càng không thiếu một đồng một cắc nào của bọn họ, chỉ cần đừng để tôi mất mặt ở công ty thì thứ nên hay không nên cho tôi đều cho hết.”
Đối với việc này, Thẩm Đông Dương không có lời nào để nói. Đã là liên hôn thì phải là đôi bên cùng có lợi, không thể nào chỉ có một bên cho không. Thẩm Đông Dương giúp Anh Tề chùi mông vài lần, giải quyết một ít phiền toái, nhưng Anh Hiền cũng mang lại cho anh ta một nguồn lợi không nhỏ, một ít hạng mục anh ta cần tị hiềm thì đều được cô ra mặt xử lý chu toàn.
Anh Hiền nói: “Hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy anh có mặt nóng đi dán mông lạnh tôi.” Giọng nói của cô bình thản, không nghe ra nửa phần oán hận: “Đúng là tôi không quan không hỏi, nhưng chẳng phải đây là lý do anh chọn tôi sao?”
Mục đích bị đương sự vạch trần trước mặt, Thẩm Đông Dương có điểm không xuống đài được, thái độ mềm xuống: “Anh Hiền, hôm nay em làm sao thế?”
“Khủng hoảng trước hôn nhân.”
“Tôi đồng ý với em, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ trước hôn lễ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền nhướng mày: “Anh bỏ được?”
Thẩm Đông Dương cười: “Có gì phải luyến tiếc?”
“Canh đuôi trâu cũng bỏ được?”
Thẩm Đông Dương suy nghĩ một hồi mới nhớ ra canh đuôi trâu là cái gì, tích tụ tiêu tán hơn phân nửa: “Em không vui vì cô ấy?”
“Đông Dương, hiện tại là tôi hỏi anh, anh bỏ được Kỷ Tuyết sao?”
Thẩm Đông Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em từng điều tra cô ta?” Nếu không sao lại biết tên.
Anh Hiền trầm mặc. Là Trần Phong tra, Trần Phong cho rằng những việc này hẳn nên xử lý sạch sẽ trước hôn lễ nên cố ý tìm người tra xét đám phụ nữ của Thẩm Đông Dương một lượt. Anh Hiền không để bụng, nhận được tư liệu thì chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.
Thẩm Đông Dương hỏi thì hỏi, ngữ điệu cũng không giận. Nếu cô đã đi tra thì chứng tỏ cô quan tâm, khác thường như này cũng là vì Kỷ Tuyết. Về phần tên vệ sĩ kia, anh ta vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, trên đời nào có chuyện khéo như thế? Hơn nữa anh ta cũng không cho rằng Tưởng Anh Hiền sẽ mù quáng vì tình yêu. Cô không trả lời thẳng, tám phần là cố ý chọc giận mình, thế nên lời trong lời ngoài đều không buông tha Kỷ Tuyết.
Rất hiếm khi thấy Tưởng Anh Hiền giận dỗi, bởi vậy Thẩm Đông Dương không hề phiền chán, chậm chí rất có hứng thú.
“Cô ta đi theo anh lâu rồi, anh không nghĩ sẽ ở bên cô ta sao?” Anh Hiền chần chừ hỏi.
Thầm Đông Dương ‘xùy’ một tiếng: “Cô ta?”
Chỉ một chữ ngắn ngủi, nhưng khinh thường trong mắt rõ ràng đang nói: cô ta cũng xứng?
Anh Hiền trầm mặc.
Thẩm Đông Dương tự hiểu hành động trầm mặc của cô thành không vui, dịu giọng nói: “Anh Hiền, lần trước là anh nuốt lời, lần này sẽ không thế nữa.” Đây là câu gần nghĩa nhất với lời xin lỗi mà anh ta có thể nói.
Lần trước anh ta đúng là đã chia tay với Kỷ Tuyết, nhưng Kỷ Tuyết khóc sướt mướt níu giữ, sau đó, cứ 2, 3 ngày là lại gửi tin bộc lộ nỗi nhớ. Cô ta khác với Chu Hiểu Tình, có thể nhận rõ thân phận của mình, cũng biết mình yếu thế nên không ép buộc anh ta. Qua một khoảng thời gian, hai người vô tình gặp nhau trong một buổi tụ tập bạn bè, đêm đó lại ngủ chung giường.
Thẩm Đông Dương âm thầm ảo não, sớm biết hôm nay gặp phiền toái thì ngày đó đã không nên mềm lòng.
Anh Hiền không tỏ ý kiến, ngồi thêm một lát rồi đứng dậy, nói: “Tôi về công ty trước.”
“Được, tôi tiễn em.”
Thẩm Đong Dương tiễn người xuống dưới lầu, lại mở cửa xe, lại nhìn theo, phô bày phong độ thân sĩ vô cùng nhuần nhuyễn.
Càng phong độ, càng thể hiện anh ta vô tình.
Đi qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, Anh Hiền dừng xe ở ven đường, gục đầu lên tay lái, trầm tư.
Hôm nay cô tới thăm dò Thẩm Đông Dương. Theo cô được biết, Kỷ Tuyết chính là tiểu thư canh đuôi trâu vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Đông Dương, là một trong số đông đảo bạn gái kết giao lâu nhất với anh ta. Cô nghĩ, nếu Thẩm Đông Dương thật lòng yêu Kỷ Tuyết thì cô có thể bắt tay với Kỷ Tuyết, giải trừ hôn ước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hiện tại xem ra, là cô quá ngây thơ.
Cô không trông cậy vào việc Thẩm Đông Dương có thể nói trắng ra rằng “Đúng vậy, tôi yêu Kỷ Tuyết, tôi muốn cưới cô ấy”, nhưng mà đối mặt với câu chấn vấn của cô, anh ta có thể trầm mặc, có thể nói sang chuyện khác, chỉ riêng khinh miệt là không nên.
Anh Hiền hít sâu một hơi, nghĩ thầm, vẫn làm theo kế hoạch cũ thôi.
Hiện tại ngày kết hôn đã được định ra, từ hôn thì không khác gì lấy Thẩm gia ra đùa giỡ, chắc chắn Thẩm Bình không nhẹ nhàng buông tha, Thẩm Đông Dương cũng không phải loại người có thể thản nhiên chấp nhận việc mình bị người khác “đá”, cho nên, chỉ có thể nghĩ cách để Thẩm gia chủ động không cần mình.
Suy tư một lát, Anh Hiền gọi điện thoại cho Kha Nhụy.
“Alo, sếp?”
“Ừ, Kha Nhụy, miệng vết thương thế nào rồi?”
“Ổn rồi, bác sĩ kê cho chị thuốc giảm đau, uống xong thấy khá hơn nhiều.” Cô chủ động hội báo: “Sếp, bác sĩ nói tuần sau có thể xuất viện.”
“Không vội, sau khi xuất viện thì chị ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tĩnh dưỡng cho tốt, có việc em sẽ gọi điện tìm chị.”
“Cảm ơn sếp, vậy hiện tại em có yêu cầu gì cần chị làm sao?”
Anh Hiền nói: “Đúng là có, chị liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội, bảo bọn họ thu xếp cho em một buổi phỏng vấn trong vòng hai ngày.” Chuyện này cô có thể tự liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội, nhưng sau khi cân nhắc, cô vẫn quyết định để Kha Nhụy dắt nối, thứ nhất là bớt đi ít phiền toái, thứ hai là tiện cho hành động kế tiếp.
Đầu bên kia điện thoại, Kha Nhụy kinh ngạc trừng to mắt. Một tấm ảnh chụp công khai sếp còn không có, vậy là lại chủ động nhận phỏng vấn?
“OK sếp, chị lập tức liên hệ với bọn họ.”
“Vất vả cho chị.”
“Sếp à, Linda của bộ phận quan hệ xã hội sắp vui muốn chết rồi đấy.”
Anh Hiền cười: “Tĩnh dưỡng đi.”
Hiệu suất của bộ phận quan hệ xã hội cực cao, ba ngày sau đã sàng lọc ra mấy nhà truyền thông để Anh Hiền xem qua, Anh Hiền chọn hai nhà, một là tuần san thương nghiệp nghiêm túc, một cái là nhà truyền thông có số lượng người đọc đủ lớn.
Khi nhận phỏng vấn của tuần san thương nghiệp, Anh Hiền cố ý uốn tóc xoăn lọn to, tô màu son rực rỡ mà nhóm nữ doanh nhân tránh còn không kịp, lại đi một đôi cao gót màu hồng nhiều họa tiết, nhìn máy quay phim mà mỉm cười tha thiết.
Kết quả không ngoài dự đoán của cô, tuần san vừa ra, cô ba của Tưởng thị lập tức thu hút không ít sự chú ý. Nhà truyền thông còn lại phỏng vấn sát sau đó, lúc này, Anh Hiền ăn diện càng thêm quyến rũ và phóng khoáng, phóng đại sự “nữ tính” đặc biệt của mình. Trừ cái này ra, cô cũng bắt đầu liên tục tham dự các trường hợp công khai, cũng chụp đủ loại ảnh kỷ niệm với minh tinh, một lần xông lên hot search.
Sự tích phong lưu của Tưởng Chấn cũng bị lột ra một lần nữa, gia phong phức tạp phối hợp với vẻ ngoài hút tình khiến những bài viết bàn tán về cô lưu truyền khắp nơi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nội dung có tốt có xấu. Anh Hiền phân phó bộ phận quan hệ xã hội tạm thời không cần để ý, mỹ kỳ danh rằng mình không phải minh tinh, nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống thôi, mà bọn họ lại đâu ngờ, đây chính là hiệu quả mà cô mong muốn.
Đây là bước đầu tiên.
Đêm nay, cô lại tham dự xong một buổi tiệc tối không nhớ nổi tên, Anh Hiền quay về chung cư nhỏ của mình, thay áo ngủ xong liền lấy di động ra kiểm tra.
Trong khung chat đều là ảnh chụp cô gửi, đối phương vẫn không hồi âm.
Phó Thành từng nói, cái dãy số này anh không thường dùng, nếu có việc thì trực tiếp gọi điện vệ tinh.
Thật là chẳng hiểu phong tình gì hết, nếu không có việc thì không liên lạc à?
Anh Hiền hừ nhẹ, cầm di động vào toilet, vén váy ngủ, tự soi gương chụp mông vểnh, sau đó gửi ảnh đi.
Không có chữ, chỉ có ảnh chụp, trên ảnh cũng chỉ là cặp mông tròn trịa trắng nõn.
Chờ đến ngày anh khởi động máy, nhìn thấy ảnh chụp này, sẽ có phản ứng gì?
ảnh Hiền tưởng tượng vẻ mặt của anh, nhịn không được cười rộ lên.
Truyện khác cùng thể loại
564 chương
2 chương
4 chương
337 chương
65 chương
46 chương
10 chương
51 chương
46 chương