Chương 89: Hứa Tiếu   Editor: Limoncello   Anh Hiền dừng chân ở Maroc bốn ngày mới trở lại sân bay Frankfort. Kha Nhụy nóng lòng về nhà, chuyện đầu tiên làm sau khi khởi động máy là liên lạc với đội ngũ nhân viên sân bay để về nước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Từ Lượng tạm biệt hai người ở sảnh chờ bay, khi nói hẹn gặp lại cũng có chút cứng họng. Mấy ngày ngắn ngủi mà giống như qua mấy đời vậy, bọn họ đã trở thành bạn bè vào sinh ra tử.   Tạm biệt Từ Lượng, Anh Hiền mang Kha Nhụy đến bệnh viện kiểm tra và băng bó lại lần nữa, sau đó về khách sạn ngủ suốt hai ngày. Sáng sớm ngày thứ ba, Anh Hiền đẩy Kha Nhụy xe lăn lên máy bay của Tưởng thị.   Hai người nói dối là bị cướp, nghe thôi cũng phải hít khí lạnh, hỏi thẳng có muốn báo cảnh sát hay không. Anh Hiền cười nói không cần, chỉ ném đồng hồ và tiền mặt, không cần phải làm mất thời gian.   Máy bay cất cánh Kha Nhụy đỏ mắt nhìn Anh Hiền: “Bà chủ, chúng ta về nhà rồi.”   Anh Hiền quay sang ôm bả vai cô ấy: “Vất vả cho em rồi.” Dừng lại một chút mới cười nói: “Yên tâm, chị không quên đâu, tiền thưởng cuối năm thêm một số không.”   Nước mắt của Kha Nhụy mới tràn ra khỏi hốc mắt lại phụt cười thành tiếng, vẻ mặt phải nói là quá xuất sắc.   Khi ăn trưa, Kha Nhụy đột nhiên cảm thán: “Không ngờ đến đó còn gặp ngài Phó, duyên phận thật sự kỳ diệu.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Anh Hiền nhai kỹ rồi nuốt miếng cá tuyết trong miệng, đặt dao nĩa xuống, nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới cong môi nói: “Đúng vậy.”   Khi hai người tạm biệt nhau ở sân bay, không nói được gì dưới bao nhiêu cái nhìn. Đến khi anh đưa vé máy bay, Anh Hiền mới nhỏ giọng nói trở về sớm một chút, Phó Thành không hé răng, cầm vé máy bay không buông tay, cuối cùng ngón cái nhẹ nhàng cọ vào cô, có vẻ như vô tình chạm phải.   Cảm giác ấm áp như vẫn ở bên, Anh Hiền sờ sờ ngón cái tay phải của mình.   Máy bay hạ cánh, đưa Kha Nhụy vào bệnh viện trước. Bác sĩ liếc mắt một cái đã nhận ra vết thương do súng đạn, cũng may không nghi ngờ gì cả, than hai câu gần đây Châu Âu không yên ổn gì hết rồi bắt đầu chê đường may không đẹp.   Sắp xếp xong cho Kha Nhụy, Anh Hiền kéo cơ thể đầy mệt mỏi về nhà lớn của nhà họ Tưởng, khi bước vào cửa đã là 1 giờ sáng.   Anh Thận nghe thấy tin tức trong miệng quản gia, chờ ở phòng khách cả đêm, nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì đứng dậy đón: “Chị ba, chị đã trở lại rồi.”   Anh Hiền cười nhạt: “Trễ vậy mà còn chưa ngủ à.”   “Ừm, làm luận văn.”   Khi cô thay giày xong, Anh Thận khom người xuống lầm, không ngờ lại bị Anh Hiền giành trước một bước, tự mình bỏ giày cao gót vào tủ giày. Cô vừa đi vào trong vừa nói: “Chị đi gặp bố trước, em cũng đi ngủ sớm đi.”.   Anh Thận chần chờ ở cửa một hồi, chậm rãi đuổi theo, đứng ở cửa cầu thang nhìn cô.   “Sao vậy?” Anh Hiền hỏi.   “Không có gì, tại lâu quá không gặp chị ba, cứ thấy hình như chị có gì đó không bình thường.”   “Phải không, chắc em gặp ảo giác rồi, chị mới rời đi mấy ngày.”   Anh Thận cười khẽ: “Chắc là vậy rồi, chị ba ngủ ngon.”   “Ngủ ngon.”   Bóng người biến mất ở cửa cầu thang, Anh Thận quay đầu nhìn tủ giày.   Vừa rồi, cô không muốn cậu ấy chạm vào giày cô. Nửa năm qua cô vẫn luôn giữ thái độ không nóng không nhạt này… Anh Thận bực bội suy nghĩ, có phải mình đã làm sai gì rồi không?   Sau khi lên lầu, Anh Hiền không về phòng của mình mà gõ cánh cửa phòng cuối hành lang.   Bên trong không trả lời, chờ được vài giây thì một người phụ nữ tóc ngắn trẻ tuổi mở cửa, ánh mắt chạm lên mặt cô thì lộ vẻ bất ngờ: “Cô ba, cô đã trở lại rồi.”   Hứa Tiếu bước ra, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng rồi nói: “Chủ tịch ngủ rồi.”   “Mấy ngày nay bố thế nào?”   “Không có gì thay đổi, vẫn ổn.”   Anh Hiền gật đầu, liếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay cô ta, hỏi tiếp: “Còn cô thì sao.”   Mặt của Hứa Tiếu lộ ra vẻ thoải mái, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng khá tốt.” Dừng một hồi, cô ta nói thêm: “Không có chuyện lớn gì.”   Anh Hiền hiểu rõ: “Đỗ Duyệt tới gây chuyện nữa à?”   “Không có vậy, chỉ là —”   “Nói đi.”   Hứa Tiếu cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, đầu tiên là sắp xếp lời trong đầu rồi mới mở miệng: “Hôm trước bà chủ mang luật sư tới tìm chủ tịch, nói không thể tính việc chuyển nhượng cổ phần lúc trước được, bởi vì khi đó ý thức của chủ tịch không rõ, là bị… bị Trần Phong lừa nên mới ký tên, còn nói muốn chủ tịch tố cáo cô, lấy cổ phần về.”   “Bố đồng ý rồi à?”   Hứa Tiếu gật đầu: “Chủ tịch không tỏ thái độ, nhưng tôi thấy dáng vẻ của ngài ấy có vẻ hơi lung lay rồi.”   Mấy tháng trước, Tưởng Chấn vào phòng cấp cứu một lần, sau khi ra ngoài thì bắt đầu làm chuyện chia cổ phần. Trông có vẻ xử lý công bằng, ai trong nhà cũng có lợi nhưng thật ra là chia đất đai trung tâm, dịch vụ tài chính cho Anh Hiền hết. Mà “ý thức không rõ” như lời của Đỗ Duyệt cũng không phải giả hoàn toàn, khi đó đúng là Tưởng Chấn không tỉnh táo, mà đúng thật Trần Phong cũng bắt lấy thời cơ dùng tình cảm để lung lay ông ta, dùng lý lẽ để thuyết phục, khiến Tưởng Chấn ký tên trong trạng thái đầy cảm tính.   Sau khi Tưởng Chấn tỉnh táo thì đúng là hơi hối hận, thế nhưng khi nghĩ lại thì bản thân cũng nghiêng về Anh Hiền, hôn sự với nhà họ Thẩm cũng đã ván đã đóng thuyền, với trạng thái bây giờ của ông ta thì không thể nào về công ty xử lý công việc, chi bằng nhân cơ hội này mà về hưu hưởng già. Nghĩ tới nghĩ lui vài ngày thì cũng làm như vậy.   Bây giờ bị Đỗ Duyệt nhắc lại, khúc mắc trồi lên mặt nước, Tưởng Chấn bắt đầu hoài nghi có khi nào lúc đó mình hồ đồ hay không. Quan trọng hơn là… ông ta không thể nào chịu được việc mình không phải người nắm quyền Tưởng thị, dù cho người nắm quyền mới là con gái ruột của mình.   Im lặng một hồi, Anh Hiền không quan tâm nói: “Tố cáo thì tố cáo.”   Hứa Tiếu vội nói: “Cô ba, chủ tịch vẫn chưa nghĩ kỹ, tôi sẽ khuyên nhủ ông ấy. Người ta nói càng già càng như con nít, người lớn tuổi giống như trẻ con vậy, nhớ ra mới có chuyện, vì mấy ngày nay cô không có mặt nên chủ tịch mới nghĩ như vậy, bây giờ cô đã trở lại rồi thì chắc chắn chủ tịch sẽ đổi ý.”   Anh Hiền xua tay, không nghe: “Không cần, để cho Đỗ Duyệt gây chuyện đi.”   “Cô ba?” Hứa Tiếu khó hiểu.   Anh Hiền không giải thích, chỉ nói: “Dù là tìm phóng viên hay là tìm luật sư, Đỗ Duyệt muốn làm cái gì thì để dì ta làm cái đó, không cần cản, cũng không cần khuyên bố.”   Hứa Tiếu chấm hỏi đầy bụng, nhưng cô ta biết chắc chắn Anh Hiền đã có tính toán riêng, nên mới gật đầu đồng ý.   Trong phòng, thấp thoáng phát ra tiếng động hỗn loạn, hoàn toàn không nhận ra được như Hứa Tiếu lại phản xạ có điều kiện mà nói: “Cô ba, chủ tịch kêu tôi, tôi đi vào trước.”   Anh Hiền gật đầu: “Được.”   Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Anh Hiền thoáng thấy Tưởng Chấn đang cố sức chống người để rót nước trên tủ đầu giường. Hứa Tiếu thấy thế, nhanh chân bước lên đưa ly đến bên miệng ông ta.   Một già một trẻ, khô kiệt và tuổi trẻ, tạo thành một sự đối lập rõ ràng. Nhưng cạn kiệt mà nhiều tiền nên có vô số người nguyện ý dâng tặng tuổi trẻ.   Bây giờ Tưởng Chấn uống nước cũng phải có người hỗ trợ nhưng vẫn có thể ngoại tình như cũ. Đỗ Duyệt tự cho là người phụ nữ cuối cùng ngồi lên ngai vàng của kẻ phong lưu, không ngờ tới phút cuối cùng lại xuất hiện một Hứa Tiếu.