Chương 88: Tự làm tự chịu (không biết có được xem là H không)   Editor: Limoncello   Cục xương ở cổ họng Phó Thành di chuyển một chút, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Phản ứng rất nhỏ đó đã bán đứng suy nghĩ của anh, thế nhưng anh lại chậm chạp không lên tiếng, chỉ nhìn cô mà thôi.   Anh Hiền bỗng dưng nhận ra một vấn đề, dường như cô chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Thành sẽ từ chối mình.   Đời người không thể nào hài lòng 8 9 phần 10, đây là chuyện rất bình thường, chẳng phải đã quen từ lâu rồi sao? Thế nhưng cô lại cảm thấy mình không hề bình tĩnh chút nào hết.   Cuối cùng, Phó Thành dời tầm mắt: “Anh Hiền, anh không thể trở về với em được.”   Anh Hiền hơi nhíu chân mày, lông mi run lên. Ánh mắt vô tình rơi lên cánh tay của anh. Bàn tay màu mật nắm chặt thành nắm đấm, dùng quá nhiều sức nên mạch máu nổi lên khắp mu bàn tay.   Người bị từ chối là cô, anh làm như vậy để chi?   Cô không cười, Phó Thành lại cười trước: “Anh Hiền, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giọng của anh khàn đi, trên mặt tràn đầy tự giễu.   Lần đầu tiên Anh Hiền trông thấy một Phó Thành như vậy, trong thoáng chốc hơi ngơ ngác, bỗng nhiên có một cảm xúc đột ngột xuất hiện: Hôn anh.   Phó Thành không biết suy nghĩ của cô, thấy cô bình tĩnh nhìn mình thì tự giận bản thân, nói: “Anh không hề rộng lượng, không có cách nào nhìn em gần gũi với người khác, cũng không chịu được cảnh lái xe đưa em đến phòng khách sạn của người ta.”   Anh chỉ muốn ôm cô, hôn cô trước mặt người khác, để tất cả mọi người được biết cô là của anh.   Phó Thành chậm rãi thở hắt, cụp khóe mắt, chật vật không sao tả được: “Anh không biết lần này mình có thể kiên trì bao lâu nhưng chắc chắn là không lâu đâu. Đến khi đó… Anh Hiền, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.” Sự thật chứng mình, anh sẽ không nhịn được mà so sánh, đòi hỏi, hết lần này đến lần khác thể hiện, ép cô yêu anh. Sự ghen tị sẽ từng bước xâm chiếm lý trí và tôn nghiêm còn sót lại của anh, biến anh thành một tên đàn ông bỉ ổi.   Lâu bao lâu nữa, cô sẽ chán ghét, âm thầm hối hận với quyết định của ngày hôm nay, đến nỗi qua loa lấy lệ cũng lười không muốn làm.   Anh không thể chịu được một kết quả như vậy.   Thì ra là vì vậy sao?   Anh Hiền thả lỏng đầu óc đang căng thẳng, thói xấu ép cô phải trêu ghẹo anh, hời hợt nói một câu: “Đã như vậy thì coi như xong đi.” nhưng cô lại không đành lòng.   Cô giữ lấy mặt anh: “Phó Thành, có thể em không hiểu đàn ông nhưng anh cũng không hiểu em lắm đâu.”   Giọng của cô rất nhẹ nhưng từng chữ lại như cây gậy đánh mạnh vào từng sợi dây thần kinh của anh: “Nếu em đã nói như vậy rồi thì sẽ không để anh phải ghen tị.”   Anh HIền không quen nói mấy lời như vậy nhưng nếu anh cần, cô nguyện ý nói nhiều một chút.   “Phó Thành, tới tận bây giờ em chưa từng nghĩ sẽ để anh làm người không được bước ra ngoài ánh sáng, đến bây giờ vẫn không hề.” Cô bưng mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Cho em một chút thời gian, được không?”   Lòng bàn tay của Phó Thành toát mồ hôi, ánh mắt tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cô, muốn tự ngược mà tìm dấu vết của sự đùa bỡn. Vừa tìm vừa không khỏi nghĩ rằng cho dù là đùa bỡn anh thì anh cũng nhận, chỉ mong cô có thể chơi đùa với anh lâu một chút.   Anh cầm bàn tay cô, bỏ vào lòng bàn tay mình rồi dùng sức siết chặt, giọng nói khàn khàn phát ra từng chữ: “Được.”   Sao Anh Hiền lại không nhìn ra được, thảm bại than thở: “Anh không tin em.” Trước khi anh mở miệng, cô chặn môi anh lại trước, nhẹ nhàng quấn quýt nhau rồi cười: “Được rồi, là em tự làm tự chịu… sau này sẽ tốt.”   Phó Thành ngậm môi cô, lẩm bẩm một tiếng tương tự chữ “Ừm”.   Anh thích nghe cô nói sau này, nghe giống như lời cam kết vậy.   Đè nén ham muốn tràn đầy, anh dùng cách dịu dàng cẩn thận nhất để hôn cô, đầu lưỡi miêu tả dáng môi của cô, khóe miệng cũng không buông tha.   Anh Hiền ngứa ngáy, hừ hừ như tiếng mèo kêu nhưng cô nghĩ đến một chuyện, tránh khỏi môi anh rồi hỏi: “Vậy lúc nào anh mới về nước.”   Lồng ngực tràn đầy tình yêu, khóe miệng của Phó Thành không khỏi nhếch lên, đuổi theo để hôn, cố ý nói: “Không biết được.”   Anh Hiền không hài lòng: “Tại sao, ưm…” Anh nhân lúc cô nói chuyện mà đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo. Không dịu dàng như khi hôn, đầu lưỡi của anh mới đi vào liền chui vào cổ họng cô, giống như đánh dấu lãnh thổ của mình vậy.   “Có hợp đồng.” Phó Thành trả lời ngắn gọn, tập trung liếm láp cô.   “Hừm… hủy hợp đồng… nhé…?”   Anh cắn đầu lưỡi cô: “Không được.”   Biết trước là anh sẽ không đồng ý, vấn đề không chỉ là tiền mà là anh không thể vứt bỏ đồng đội giữa đường được. Làm như vậy thì không phải Phó Thành.   Anh Hiền hừ nhẹ một tiếng, cánh tay quàng lên gáy anh, bộ ngực mềm mại dán sát vào ngực anh rồi làm nũng: “Ưm… Phó Thành…”   “Hửm?” Phó Thành bị cô cọ cọ mà thay đổi thất thường, bàn tay đặt lên ngực, tùy ý nắn bóp qua lớp quần áo.   Anh Hiền ngậm đầu lưỡi của anh rồi mút hai cái, nuốt phần nước bọt không biết của ai, cười tủm tỉm nói: “Em vẫn thích anh nợ tiền em hơn…”   Hơi thở của Phó Thành nghiêm lại, tăng lực tay bóp bóp cô.   “Ưm a —” Anh Hiền mạnh dạn rên rỉ, ưỡn ngực đưa vào lòng bàn tay anh. Một cái tay không ngoan ngoãn sờ vào trong quần anh, sờ được thứ cứng cáp ở đó thì cởi đai lưng ra ngay và luôn.   Phó Thành bắt lấy tay cô, ôm vào lòng, đặt ra phía sau xe, đóng cửa xe cẩn thận.   Chỉ có một lớp tôn, xe còn mở cửa kiếng, không thể che giấu được gì hết nhưng cũng có một lớp tôn rồi, hai người thả lỏng tay chân, nụ hôn càng ngày càng phóng túng. Đầu lưỡi tùy ý càn quét nước bọt, tạo thành tiếng nước vang dội.   Môi, đầu lưỡi, dái tai, cằm, anh hết lòng thưởng thức cô, để lại một vệt nước mờ ám. Môi lướt xuống một đường, lả lướt trên xương quai xanh nhỏ nhắn thẳng tắp của cô, mê mệt gặm cắn. Bàn tay luồn vào quần lót của cô, phủ lên hết toàn bộ âm hộ.   Cái vuốt ve thô bạo đơn giản này có cảm giác kích thích, vì không phải lần nào cũng có thể xoa được viên ngọc trai, thế nên khoái cảm lúc mạnh lúc nhẹ, trái tim cũng lên xuống theo.   Anh Hiền khẽ run chân, đúng lúc cổ họng bị nghẹn, không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể thỏa mãn thở hổn hển.   Cô cong đầu gối cọ cọ cây gậy thịt của anh, ngón tay luồn qua mái tóc đen ngắn ngủn, yếu ớt nắm lấy: “A, a… Phó Thành… cởi thắt lưng ra… ưm”   Phó Thành nghe thế thì làm theo, cởi thắt lưng giải phóng món đồ ú máu, còn kéo tay cô sờ nữa.   Trước kia chắc chắn Phó Thành sẽ không làm như vậy. Sự thay đổi nhỏ bé này khiến Anh Hiền đột nhiên hưng phấn, cần lấy thứ nóng bỏng đó rồi vuốt lên xuống.   “Cứng quá.” Thấy anh lại to thêm một vòng trong lòng bàn tay mình, ánh mắt của Anh Hiền tối sầm lại, lòng bàn tay mạnh bạo vuốt qua đầu con rùa, rồi nhanh chóng rút tay về.   Tinh thần của Phó Thành đã sớm hưng phấn đến đỉnh điểm, ngay cả thân thể cũng nhạy cảm hơn. Bị trêu đùa như thế, anh hơi híp mắt thở dốc, sau đó cơ thể run lên một cái, xém chút nữa là bắn ra.   Vật to lớn đáng sợ đung đưa, lỗ quy đầu hơi hở, rỉ vài giọt nhầy.   Đợi khoái cảm giảm bớt ba phần rồi Phó Thành mới có sức nhìn cô, trong đồng tử ướt át chứa đầy lửa ham muốn hừng hực, càng đốt càng không thể cứu chữa được. Rõ ràng là ánh mắt tràn đầy thú tính nhưng không hiểu sao Anh Hiền lại thấy có chút dịu dàng.   Cô cũng bị anh ảnh hưởng, trong mắt lóe lên ánh nước.   Phó Thành nghiêng người lại gần, cởi quần cô, Anh Hiền lại đẩy tay anh ra, cầm cây gậy để ngay cửa ra vào.   Anh không biết cô muốn làm gì nhưng vào giờ phút này, dù cô muốn mạng anh thì anh cũng cho, do đó chỉ lẳng lặng nhìn cô, để mặc cô chọc ghẹo mình.   Ánh mắt của anh tràn đầy khát vọng, thấy Anh Hiền đang không nhịn được. Huyệt nhỏ trống rỗng ra sức bóp lại, tiết ra chất lỏng trắng đục.   Cô hắng giọng một cái, tay chỉ vào quy đầu rồi nói: “Chừng nào về nước mới có thể đưa vào.” Nói xong liền buông tay ra, nhét cây gậy cứng rắn đang sưng lên vào quần lót.   Phó Thành chăm chú nhìn cô hai giây, tưởng thật kéo dây kéo quần lên.   Cây gậy cứng rắn gồ lên, kéo dây khóa rất tốn sức, Anh Hiền thấy thế mà mềm lòng trong chớp mắt.   Nhưng đợi đến khi anh cất “hàng” của mình đi rồi lại trả thù, một tay siết cổ tay của cô bỏ lên đó, ép cô không thể động đậy, ngón trỏ và ngón giữa của một cái tay khác cắm vào huyệt nhỏ nước nôi dầm dề của cô.   “Ưm!” Dòng điện tê dại truyền lên đỉnh đầu theo cột sống, trong lúc đê mê, Anh Hiền nghe thấy anh thở dốc bên tai mình: “Anh Hiền, em chưa nói không thể để em lên đỉnh.”   Ngay sau đó, ngón tay thô dài nhanh chóng rút ra đưa vào, tiếng nước dâm đãng không ngừng phát ra.   Khoái cảm phóng đại tất cả âm thanh, không những là tiếng thở dốc của anh, tiếng rên rỉ của cô mà còn tiếng nhóp nhép khi thân thể bị xâm phạm.   Tầm mắt của Anh Hiền dần mơ hồ, hai chân kẹp thân thể của anh lại, rướn người phối hợp với động tác của anh.   “A, a… Phó Thành… Ưm, chậm một chút… A á…”   Ngón tay không những không chậm lại mà còn tàn bạo hơn. Anh cố tình để cô lên đỉnh, chỉ đút vào đúng chỗ nhạy cảm nhất kia thôi.   “Anh Hiền…”   Giọng nói chứa dòng điện của anh đâm thẳng vào lỗ tai cô. Huyệt nhỏ co quắp thít chặt lại, Anh Hiền đột nhiên kéo căng thân thể, run rẩy phun ra một dòng nước.