Chương 49: Không phải người tốt   Editor: Matcha Latte   Đầu Hạ Hạ ong ong, sau khi kinh ngạc qua đi là tràn đầy tủi thân và không cam lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Cô nhanh chóng thoát ra khỏi album màn hình khóa, cúi đầu im lặng một lúc lâu, cố gắng dùng lý trí kìm nén cảm xúc của mình, tiếp tục làm một em gái của chiến hữu ngoan ngoãn hiểu chuyện.   Nhưng cô không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.   Cô rõ ràng đã hỏi chị Tiểu Hiền, cũng chính tai nghe cô ấy phủi sạch mối quan hệ, cho nên mới yên tâm lớn gan tiếp tục thích anh, thậm chí vào thời điểm như hôm nay còn kéo cô ấy ra làm bia đỡ đan...   Chị Tiểu Hiền đang đùa giỡn cô sao?   Cô có thể nhận ra anh Phó Thành đối xử với cô ấy không bình thường, chị Tiểu Hiền sao có thể không hiểu chứ.   Sau khi giằng co, cảm xúc không những không nguôi xuống mà càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Hạ Hạ nín thở, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Phó Thành: "Anh Phó Thành, chị Tiểu Hiền... chị ta không tốt như vẻ bề ngoài đâu."   Phó Thành cau mày nhìn cô bé, ánh mắt khó hiểu mà lạnh lùng. Anh vốn không muốn tiếp lời, nhưng nhớ tới đây là em gái của Từ Thụy, không muốn cô bé sau này phải đi đường vòng, vì vậy ý tứ sâu xa nói một câu: "Hạ Hạ, nghị luận thị phi sau lưng người khác không phải thói quen tốt."   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bị người mình thích nói không tốt, cho dù lời nói có nhẹ đến đâu cũng là tổn thương sâu sắc.   Mũi Hạ Hạ chua xót, ra sức chớp mắt mới kìm được xung động muốn khóc, cố chấp nói: "Lúc ở nhà em đã hỏi chị ta có thích ai không, chị ta nói không có, chính miệng chị ta đã nói như thế."   Phó Thành không trả lời.   Trong mắt Hạ Hạ, vẻ mặt của anh quá lạnh nhạt, cứ như không muốn nói chuyện với cô.   "Anh Phó Thành, anh tin em đi, những gì em nói đều là sự thật mà."   Phó Thành trầm mặc đứng dậy, đi đến bên cạnh cô bé, trong ánh mắt trông mong của cô, nói ra những lời đập nát hy vọng của cô.   "Anh đưa em về."   Hạ Hạ ngạc nhiên.   Đây là điều anh ấy muốn nói?   Anh ấy không tin mình?   Cô không dám tin nhìn người đàn ông mà mình luôn nhớ đến. Giờ khắc này, cơn giận vì không được tin tưởng thậm chí còn vượt qua khỏi nỗi thống khổ khi thất tình.   Trong bầu không khí kỳ lạ này, Anh Hiền đẩy cửa bước vào.   “Đợi lâu không? Tôi—” Cô lập tức nhận ra có gì đó sai sai, đứng im nhìn hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phó Thành, không tiếng động hỏi.   Phó Thành nói: "Hạ Hạ không khỏe, tôi đưa con bé về khách sạn trước."   Cô không có khó chịu!   Rõ ràng là chị ta đã nói dối, tại sao anh Phó Thành không chịu nghe cô?   Cảm xúc tức khắc dâng đến đỉnh điểm, Hạ Hạ chợt đứng lên, chất vấn Anh Hiền: "Chị Tiểu Hiền, chị nói cho anh Phó Thành nghe đi, lúc ở nhà có phải em đã hỏi chị có thích ai rồi hay không?"   Giọng cô bé nức nở, như đang chất vấn, nhưng cũng như xin giúp đỡ.   Anh Hiền không biết chuyện gì đã xảy ra, liếc nhìn khuôn mặt lạnh băng của Phó Thành, rồi bình tĩnh thừa nhận: "Đúng."   "Sau đó chị trả lời em là không có đúng không?"   "Đúng."   Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Hạ Hạ xoay người tha thiết nhìn Phó Thành như thể vừa lấy được bảo vật.   Nhưng mà Phó Thành chỉ mím môi, giọng nói không hề dao động: "Anh đưa em về trước, có chuyện gì thì về rồi nói sau."   Anh ấy vẫn không tin mình!   Nước mắt tích tụ bấy lâu trên mi cuối cùng cũng chực trào, Hạ Hạ bất chấp nói ra lời trong đáy lòng: "Anh Phó Thành, anh không biết sao, chị ta còn cỗ vũ em nữa cơ! Em nói với chị ta khi nào em vào được Đại học Kinh Châu sẽ nói với anh, chị ta bảo em cố lên, nói là đợi em đậu vào đó rồi sẽ mời em ăn cơm. Anh Phó Thành, chị ta không phải là người tốt lành đây. Rõ ràng là chị ta biết… vậy mà còn nói như vậy, chị ta lấy tình cảm của người khác ra làm trò đùa!"   Nhìn chiếc ví nhỏ màu hồng trên bàn, trước đây thích bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy chán ghét bấy nhiêu, Hạ Hạ cầm ví tiền, vung tay ném về phía Anh Hiền: "Tôi không cần đồ của chị!"   "Bộp" một tiếng, chiếc ví đập mạnh vào bụng Anh Hiền. Không quá đau, phần lớn là giật mình, Anh Hiền theo bản năng lùi lại sau nửa bước, mày cũng nhíu chặt.   "Từ Hạ Hạ!” Phó Thành quát lớn, một tay đè bả vai cô bé xuống, ánh mắt lạnh băng, đừng nói đến tình yêu, ngay cả sự bao dung và dịu dàng đối với em gái cũng không còn nữa.   Lòng Tiểu Hạ càng thêm đau đớn, hung hăng lau nước mắt, hành động dã man thô bạo như thể đó không phải là khuôn mặt của mình.   "Em ghét anh!” Cô bé hất tay Phó Thành ra rồi lao ra khỏi cửa.   Cánh cửa gỗ cót két lay động, một làn gió mát lạnh thổi qua cổ Anh Hiền.   Bầu không khí đột nhiên an tĩnh đến khó chịu, Anh Hiền không nhìn Phó Thành mà đi về chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng nói: "Mau đuổi theo con bé đi, con bé hiện giờ rất dễ bị kẻ xấu nhắm đến."   Một cô gái trẻ, lẻ loi một mình, mặt mũi lại còn đẫm nước mắt, quả thực là một tấm bia sống.   Chân mày Phó Thành nhíu chặt, đi được một bước liền ngừng lại, quay đầu nói: "Tôi đưa con bé về khách sạn rồi quay lại ngay."   Anh Hiền: "Không cần, tôi gọi Kha Nhụy đến đón hoặc tự mình bắt taxi về là được."   Phó Thành không cảm kích, trầm giọng lặp lại: "Ở đây đợi tôi."   Nói xong liền rời đi, thực sự rất cương quyết.   Anh Hiền mím môi.   Thật ra, từ lâu cô đã nhận thấy được cường thế tiềm ẩn trong tính cách của anh, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô được lãnh giáo.   Bên ngoài phòng, nhân viên phục vụ trẻ lúng túng bưng đĩa rau xào thập cẩm. Cô ta vừa chuẩn bị bưng đồ ăn vào phòng thì thấy một cô gái nhỏ chạy ùa ra khỏi phòng, tấm ván cửa đập thẳng vào mặt, suýt chút làm đổ đĩa đồ ăn trên tay cô ta. Ngay sau đó, người đàn ông đẹp trai cao lớn cũng đi ra.   Trong phòng im ắng, nhất thời cô ta không biết mình có nên vào hay không.   Do dự một lúc, cô ta vẫn đi vào.   Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một người phụ nữ dịu dàng, khi nhìn thấy cô ta, người phụ nữ mỉm cười, không nhìn ra một chút hỗn loạn nào.   Cô ta ngập ngừng hỏi: "Quý khách có muốn đóng gói mang về không?"   Hai trong số ba người đã bỏ đi, nghĩ thôi cũng biết, bữa cơm này không ăn được nữa.   Người phụ nữ lại nói: "Không cần, tôi ăn ở đây."   Người phục vụ rất kinh ngạc, nhưng khách nói như vậy, cô ta cũng không tiện nói nhiều, nhẹ tay nhẹ chân mang đồ ăn lên, nói: "Chúc quý khách ngon miệng."