Công Lược Tính Phúc

Chương 79 : TG5 nhiệm vụ đặc thù 6

"Sờ em có một chút cũng không được sao?" Lạc Quyến ngữ khí có chút tiếc nuối, mắt phượng dài hẹp vô cùng u ám, ý vị thâm trầm cười nói: "Em còn chưa làm tôi đủ thấy thoải mái đâu". Nói xong hắn trực tiệp đẩy ngã Thẩm Thanh Hàm lên trên ghế da, cường ngạnh đem hai chân cô mở ra, lộ ra hoa viên thần bí, cánh hoa ướt át dính sát vào quần lót vàng nhạt tạo thành hình dạng cánh môi, một màn này làm cho Lạc Quyến đỏ ngầu hai con mắt, hai bàn tay loát động đã không còn làm hắn thỏa mãn. "A, anh muốn làm gì, không phải đã nói nếu làm tốt, anh sẽ buông tha cho tôi sao...." Thẩm Thanh Hàm bị ánh mắt trần trụi không che dấu dục vọng của đối phương dọa sợ. "Nhưng em cũng đâu có làm cho tôi thoải mái, ngược lại là em, mới sờ ngực em vài cái, tiểu huyệt của em liền ướt" Lạc Quyến tà ác, duỗi tay chạm vào đáy quần lót, cách vải dệt mỏng manh nết nhẹ xoa ấn. "Ân...... A...... Không...... Không phải...... Ô a......" Bị cường ngạnh đối đãi, Thẩm Thanh Hàm cả người xơ lụi, nội tâm muốn kháng cự nhưng cơ thể lại không nghe theo lời, sinh lý bị đối phương khiêu khích, trào ra từng trận xuân thủy. "Còn nói không phải?" Lạc Quyến thô lỗ xé rách quần lót mỏng manh hình chữ T, bàn tay to đặt lên trên cửa huyệt ướt đẫm, càn quét mật dịch trong suốt, hắn cố ý đem bàn tay ướt đẫm đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Hàm, ngữ khí tà ác: "Vậy em nói xem, đây là cái gì?" "Ô.... Anh buông tôi ra...." Hai chân bị mở rộng, hoa huy*t hoàn toàn bị bại lộ ra bên ngoài, Thẩm Thanh Hàm trong lòng vô cùng khủng hoảng, cự vật của đối phương vẫn thẳng đứng, làm cho cô cảm giác trong sạch của bản thân khó có thể bảo toàn. "Nào có đồ ăn đưa đến miệng rồi còn không ăn, còn tưởng sau nhiều năm như vậy, em cũng học được không ít, không nghĩ tới, em vẫn còn ngây thơ như thế" Lạc Quyến đem mật dịch bôi lên côn th*t, sau đó đặt đỉnh quy đầu vào cửa huyệt của Thẩm Thanh Hàm, bắt lấy hai đùi cô, đĩnh động vòng eo, côn th*t nhất cử nhất động xỏ xuyên qua. "Đau" Hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn xé rách, Thẩm Thanh Hàm nhịn không được kêu thảm một tiếng, cô cũng đã lâu không trải qua cảm giác đau đớn này. Chỉ là không đợi cô bớt đau đớn, Lạc Quyến đã bắt đầu dùng sức ra vào, hắn mỗi một lần động, liền dày vò Thẩm Thanh Hàm, côn th*t thô dài nhét đầy hoa huy*t, một lần rồi lại một lần mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất, cô hiện tại chỉ có thể hy vọng khổ hình này mau chóng trôi qua. "Đau là được rồi, em phải nhớ kỹ, đau đớn này là do tôi gây ra. Đêm nay nếu không phải là tôi chiếm hữu em, chỉ sợ ngày sau làm em cũng sẽ là Lý Thần Phương đi" Lạc Quyến ánh mắt tối tăm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, liều mạng kích động phần hông, côn th*t mỗi một lần đâm vào như muốn làm hư hoa huy*t, không hề có một chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào, mỗi một lần rút ra đều kéo theo một chút mị thịt cùng tơ máu. Mấy ngày nay, nhìn thấy cô cùng Lý Thần Phương ở cạnh nhau, thậm chí càng ngày càng thân mật, vốn định chậm rãi phát triển tình cảm, nhưng hắn thực sự không chịu nổi. Có lẽ sau này cô sẽ hận hắn, nhưng hắn không hề hối hận, chỉ cần có thể có được cô, sau này hắn nhất định sẽ có được tâm cô. "Ân..." Đối phương dùng sức chọc vào rút ra làm cho Thẩm Thanh Hàm không nhịn được kêu rên, sau một khoảng thời gian lâu, cô cảm giác nơi riêng tư đã không còn cảm giác đau đớn, bởi vì nơi đó đã sớm chết lặng từ lâu, hiện tại cô chỉ có thể im lặng chịu đựng hết thảy. "Tôi xem em còn có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ?" Nhìn cô một mặt yên lặng chịu đựng, mắt phượng dài hẹp dâng lên một tia không cam lòng, hắn duy trì tốc độ chọc vào rút ra, đem Thẩm Thanh Hàm từ trên ghế da ôm lên, hai tay ôm lấy mông cô, hung hăng thọc rút. Mà cả người Thẩm Thanh Hàm bị nâng lên không kịp thích ứng, gắt gao túm lấy bả vai của Lạc Quyến phòng ngừa bị ngã. Tư thế này làm cho côn th*t đi vào càng sâu, mỗi một lần đi vào đều chạm đến đỉnh hoa tâm, trừ bỏ bất lực thở dốc, áp lực rên rỉ, Thẩm Thanh Hàm cũng không thể làm gì được. Chỉ là thời gian đâm chọc lâu như vậy, cô cảm giác thật sự không thể chịu nổi, vốn vừa mới bị phá thân làm sao có thể chịu nổi động tác tàn phá của Lạc Quyến. "Ân...... Xin anh...... Dừng lại a...... A a......" Mở miệng cầu xin, sau đó lại bất lực rên rỉ, Thẩm Thanh Hàm chịu không nổi khóc thút thít. "A, này liền chịu không nổi? Còn tưởng em sẽ kiên trì được thêm nữa a" Lạc Quyến châm chọc nói, tốc độ chọc vào rút ra chậm lại không ít. Thẩm Thanh Hàm nhân cơ hội này thở dốc, nhịn không được ghé đầu vào vai Lạc Quyến khóc, cô rốt cuộc còn phải chịu đựng đến khi nào, côn th*t thô dài vẫn còn đang ở trong hoa huy*t làm cho hoa huy*t trở nên tắc nghẽn phình to cùng tê mỏi, mà côn th*t kia lại không có dấu hiệu mềm xuống. Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hàm làm cho Lạc Quyến trầm xuống, cô như vậy là không muốn cùng hắn sao? Hay là, trong lòng cô chỉ nghĩ đến người kia, Lý Thần Phương? Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng hắn lại dâng lên một tia đố kị, hắn mạnh mẽ nâng khuôn mặt đang hoa lê đái vũ lên, ngang ngượng hôn xuống, không cho phép đối phương cự tuyệt, cạy mở khớp hàm, tùy ý làm loạn ở bên trong, đồng thời côn th*t ở phía dưới cũng bắt đầu ra tăng tốc độ cùng lực độ đưa đẩy. "Ngô......" Trên dưới hai cái miệng nhỏ đều bị người đàn ông này ngăn chặn, bởi vì thiếu dưỡng khí mà hít thở không thông cùng kịch liệt hoan ái làm cho Thẩm Thanh Hàm cảm thấy bi ai, lớn lên xinh đẹp cũng là một cái tội. Bởi vì xinh đẹp sẽ dẫn người phạm tội. Chờ cô tỉnh lại lần nữa, phát hiện chính mình đang nằm trên ghế sau của xe, trên người cũng chỉ có một kiện áo khoác tây trang thiển sắc. Bên trong xe có mở điều hòa, cô cũng không cảm thấy lạnh, vừa ngồi dậy, nơi riêng tư liền truyền đến một trận đau đớn làm cho cô "Ưm" một tiếng. Một tiếng này vang lên làm cho Lạc Quyến đang tránh xe trên đường hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, tiếp theo thanh âm ôn hòa từ tính vang lên: "Bên cạnh em có quần áo, trước hết em mặc nó vào đi". Thẩm Thanh Hàm không đáp lại, cô chịu đựng đau đớn ngồi dậy, nhìn túi đồ tinh xảo trên ghế bên cạnh, cô lấy quần áo ở bên trong ra, cũng không nhìn người phía trước một đường mặc quần áo vào. Không bao lâu sau, xe liền dừng lại, Lạc Quyến nói: "Tới rồi". Sau khi xuống xe, Thẩm Thanh Hàm mới phát hiện ra lời hắn là có ý gì, cư nhiên nơi này là nơi cô ở, một loại không phân rõ phẫn nộ lan tràn trong lòng cô, người đàn ông nay cư nhiên đã có âm mưu từ sớm. Lạc Quyến cũng đi theo xuống xe, đi đến trước mặt cô, tươi cười ôn hòa nho nhã như cũ, chỉ là mắt phượng dài hẹp lại mang theo một tia không cho cự tuyệt: "Ngày mai em không cần phải lên lớp, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi một ngày". Thẩm Thanh Hàm nhịn xuống cảm giác muốn phát hỏa, hắn cho rằng cô là một món đồ chơi tùy người chơi đùa sao? Cô không nói một lời nào, trực tiếp lướt qua người Lạc Quyến đi về phía cửa nhà. Thẳng đến khi cô đóng cửa, Lạc Quyến vẫn còn đứng yên tại chỗ. Ước chừng hơn mười phút sau, Thẩm Thanh Hàm mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở bên ngoài vọng vào, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, đi lên lầu tắm rửa, đồng thời sử dụng 50 điểm tích phân để đổi lấy một viên đan dược chữa trị thân thể, bằng không ngày mai cô cũng không thể nào lên lớp được. Ngày hôm sau, Lạc Quyến nhìn thấy Thẩm Thanh Hàm vẫn đến trường như mọi khi, trong lòng thập phần tức giận, hắn hảo tâm cho cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ai biết đối phương căn bản lại không hề cảm kích. 11 giờ trưa, Thẩm Thanh Hàm ở trong văn phòng kiểm tra lại bài giảng, bỗng nhiên Trương lão sư đi đến, đối với Thẩm Thanh Hàm nói: "Tiểu Thẩm, hiệu trưởng bảo cô lên văn phòng hắn một chuyến, hình như là bảo cô lên nhận văn kiện giảng dạy chính thức thì phải". Thẩm Thanh Hàm sửng sốt, ngay sau đó liền tươi cười: "Được, lát nữa làm xong tôi sẽ đi". Sau khi kiểm tra xong bài giảng, Thẩm Thanh Hàm mới mang theo tâm tình có chút ngưng trọng lên văn phòng hiệu trưởng. Nếu không phải là vì cô còn chưa trả thù Bạch Tường được, cô thực sự sẽ không muốn gặp Lạc Quyến, Lạc Quyến không phải là mục tiêu nhiệm vụ của cô, vì thế cô không cần thiết phải cho hắn một cái sắc mặt tốt. "Hiệu trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì?" Trong văn phòng hiệu trưởng, Thẩm Thanh Hàm ngữ khí lạnh lùng, không có phẫn nộ cũng không có hiền lành. Lạc Quyến ngoài ý muốn nhìn thái độ lãnh đạm của cô, ngữ khí ôn nhu như cũ: "Đêm qua không phải đã nói với em rồi sao, em như thế nào lại không nghe lời, một phải hai phải đi làm". Nếu không phải là trải qua sự tình tối ngày hôm qua, Thẩm Thanh Hàm chỉ sợ sẽ cho rằng hắn chỉ đơn thuần là quan tâm cấp dưới. "Hiệu trưởng, rốt cuộc anh tìm tôi làm gì?" Cô có chút không kiên nhẫn, lặp lại câu hỏi lúc trước, nếu không phải vì còn nhiệm vụ phía trước, cô căn bản không muốn nói chuyện cùng với người đàn ông này, đêm qua cứ coi như là bị chó cắn một phát đi. Huống chi lấy khoa học kỹ thuật hiện đại như bây giờ, muốn vá lại màng trinh cũng không phải là quá khó khăn. Lạc Quyến hít sâu một hơi, đứng lên đi đến trước mặt Thẩm Thanh Hàm, duy trì lớp mặt nạ ôn tồn lễ độ như trước, chỉ là đáy mắt tối tăm đã làm lộ mọi loại cảm xúc của hắn: "Không có việc gì liền không thể tìm em?" "Nếu đã không có việc gì, vậy tôi đây xin phép đi trước" Thẩm Thanh Hàm trầm mặt xuống, không cho hắn một chút mặt mũi rời đi. Lạc Quyến nào có thể để cho cô rời đi, một phen giữ chặt lấy Thẩm Thanh Hàm hung hăng ôm cô vào trong lồng ngực, cắn răng ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em cứ như vậy mà không để ý đến tôi?" "Buông tôi ra" Thẩm Thanh Hàm hoảng sợ ra sức giãy giụa, hiện tại là ban ngày, bị người ngoài nhìn thấy sẽ như thế nào? Lạc Quyến gắt gao ôm chặt lấy cô, bởi vì vặn vẹo giãy giụa, kia cảm xúc mềm mại tốt đẹp, còn có một mùi u hương như ẩn như hiện truyền đến chóp mũi, làm cho hắn không cấm được có chút kích động: "Không buông, nếu em còn lộn xộn nữa thì cũng đừng trách tôi sẽ làm gì với em".