Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 130 : Thánh nữ của ma hoàng 14
Edit: Xanh Lá
Thần Ánh Sáng thấy cô ngã vào trong nước, thoáng hiện một cái, ngay sau đó liền vớt cô vào trong ngực.
Cảm giác một lần nữa hít thở không khí kia tuy tốt đẹp, nhưng Đường Khanh lại không dám ngẩng đầu, kia chính là Thần Ánh Sáng đó, mình gần đây ngày nào cũng nói bậy về hắn nha! Hắn hiện tại đến đây là để chuẩn bị tính sổ? Đạp mình sau để lấy vị trí cho nữ chính?
Thần Ánh Sáng vẫn chưa lập tức mở miệng, mà cực kỳ hảo vuốt lưng giúp cô.
Da thịt bóng loáng mịn màng khiến người ta yêu thích không buông tay, chẳng qua tay Thần Ánh Sáng lại không ở lâu trên đó. Nhưng nếu không có thánh quang, vẫn có thể nhìn ra lưu luyến cùng không nỡ trong mắt hắn.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.”
Đường Khanh không mở miệng, bởi cô không biết nên nói gì, hiện tại đầu óc cô đều trống trơn toàn bộ.
“Thế nào, rõ ràng trước đó có nhiều điều muốn nói với ta như vậy, sao hiện tại thấy ta, lại không nói gì cả?”
Âm điệu mang theo ý cười nhẹ nhàng kia, dường như đang nói lời âu yếm vậy.
Đường Khanh dĩ nhiên không còn lời nào để nói, rốt cuộc cô đã sớm trút xong lời oán giận hết rồi, hơn nữa trước mặt hắn, đầu cô có bệnh mới nói ra những lời kia.
Nhưng Thần Ánh Sáng lại không chịu dễ dàng buông tha cô như vậy.
“Nếu không mở miệng, vậy ta nói trước nhé.”
Rõ ràng không thấy rõ mặt, nhưng Đường Khanh lại có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đảo qua trên người mình.
“Có phải Lâm Na tức giận vì ta không tới gặp nàng không?”
“Ngài là Thần Ánh Sáng, ta nào dám tức giận.”
Rõ ràng là giải thích, nhưng lời này nói ra ngược lại khiến người ta cảm thấy như đang giận dỗi vậy.
“Quả nhiên là tức giận nha.”
Đường Khanh:……
Ngươi là thần, ngươi nói gì đều đúng.
“Vậy nàng cũng biết, vì sao ta lại không tới gặp nàng chứ.”
Đường Khanh:……
Xin ngươi có đừng tới gặp ta.
Thần Ánh Sáng cũng không trả lời vì sao mình không tới gặp cô, ngược lại nói: “Lâm Na của ta, muốn thế nào nàng mới không tức giận?”
Đường Khanh chần chừ một hồi, nhỏ giọng nói: “Ngài là Thần Ánh Sáng, không nên xuất hiện ở đại lục Ánh Sáng, mặc dù cả đại lục này đều là của ngài.”
“Lâm Na đang đuổi ta đi hả?”
“Không dám.”
“Lâm Na từ khi nào lại khẩu thị tâm phi* như vậy.” (*Nghĩ một đằng nói một nẻo)
Đường Khanh cảm thấy cuộc đối thoại này không cách nào tiếp tục, đơn giản liền ngậm miệng, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng Thần Ánh Sáng cũng không bởi vì cô hờ hững mà chạy lấy người, ngược lại nói: “Nếu là ta sai, vậy thế nào cũng phải bồi thường cho Lâm Na của chúng ta một phen. Như vậy đi, nếu Lâm Na là vì ta không tới gặp nàng mà tức giận, vậy từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều tới gặp nàng nhé, thế nào?”
“Không……” Không được tốt lắm.
Đường Khanh vừa mở miệng muốn cự tuyệt, lại nghe Thần Ánh Sáng tiếp tục nói: “Vậy cứ thế đi.”
Cái kiểu gì thế!
Đường Khanh cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng Thần Ánh Sáng trước nay có thể nghe nội tâm lại như không biết gì vậy, ngược lại tiếp tục nói: “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Theo bản năng, cô cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt.
“Lâm Na trước kia, bởi vì làm sai một chuyện, vì khẩn cầu ta tha thứ, đã từng hôn lên chân ta.”
Đường Khanh thoáng há hốc miệng, “Thống?”
“Đây.”
“Ngươi tìm cho ta cái ký chủ rác rưởi gì vậy, còn hôn chân nữa, lần sau sao không hôn luôn cái thứ trên háng kia đi.” Nói xong, cô lại oán hận nói: “Nếu Thần Ánh Sáng muốn ta hôn chân hắn, ngươi liền trực tiếp để ta nhảy đến thế giới tiếp theo luôn đi, cái thế giới bực mình này bà đây không công lược nữa!”
Hệ thống rất mệt tâm, chẳng qua hắn vẫn mở miệng phản đối, “Hệ thống chủ bên kia còn chưa hồi đáp, ta sợ ngươi nhảy đến thế giới sau, thế giới sau càng không ổn. Bởi vì công lược hắc hóa, nên một khi công lược thất bại, chỉ có những thế giới càng bất ổn hơn, không có lựa chọn khác.”
Đường Khanh nghe được lời này xong, hoàn toàn câm nín. Thế giới này đã loạn thành như vậy, cô khó có thể tưởng tượng thế giới sau sẽ biến thành cái quỷ gì.
Nhưng Thần Ánh Sáng nếu đã tới xin lỗi, thậm chí còn tỏ vẻ bồi thường, sao lại bắt cô hôn chân mình đây.
Như nhớ lại hồi ức tốt đẹp gì, Thần Ánh Sáng nói: “Lúc đó Lâm Na khóc thương tâm biết bao, vừa hôn chân ta, vừa khẩn cầu ta tha thứ. Ồ, lúc đó ta cũng không hiện thân, nên nàng chỉ có thể hôn tượng đá thôi.”
“Cho nên?” Đường Khanh thật không muốn nghe loại hồi ức rách nát này, cô chỉ muốn mau chóng tiễn tôn đại thần này đi.
“Cho nên, vì cầu được Lâm Na tha thứ, ta quyết định……” Thần Ánh Sáng vẫn chưa nói xong, bởi hắn đột nhiên cầm chân Đường Khanh lên, sau đó dưới vẻ mặt há hốc miệng của cô, hắn nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên bàn chân đó.
Đường Khanh: “???”
Hệ thống: “!!!”
Thần Ánh Sáng: “Lâm Na còn tức giận không?”
Đường Khanh lần này đã thật sự sụp đổ, nhưng hệ thống lại không định cho cô thời gian thở dốc, liền truy hỏi: “Còn muốn nhảy thế giới không?”
“Không nhảy.”
“Ừm, bây giờ mới đúng.”
Đường Khanh sống không còn gì luyến tiếc nhìn Thần Ánh Sáng, “Thần, ngài nên trở về Thần Điện.”
“Lâm Na vẫn còn đuổi ta đi, chẳng lẽ là ta hôn không tốt?”
Mắt thấy hắn muốn hôn một lần nữa, Đường Khanh lập tức lui chân về, lời lẽ chính đáng nói: “Ngài là thần, sao có thể làm loại chuyện này được.”
“Những chuyện ta có thể làm rất nhiều, Lâm Na có muốn biết hết không?”
Hôn chân đã đột phá nhận thức của cô, cô không muốn bị hủy tam quan nữa, vì thế lắc đầu.
“Nếu Lâm Na không muốn biết, vậy liền không nói, chẳng qua……” Thần Ánh Sáng đột nhiên mê hoặc tạm dừng một chớp mắt, “Về sau nếu nàng muốn biết, ta đều có thể nói cho nàng.”
Đường Khanh rất muốn nói cảm ơn cả nhà ngài, chẳng qua trước mắt, cô chỉ có thể nói: “Thần hậu ái, khiến ta thụ sủng nhược kinh*.” (*Được sủng ái mà lo sợ)
“Chỉ có thụ sủng nhược kinh?”
“Cực kỳ…… Thích!” Cố trái lương tâm, Đường Khanh cắn răng nói.
Dường như câu trả lời này rốt cuộc cũng khiến Thần Ánh Sáng vừa lòng, “Thời gian tắm gội của Lâm Na cũng đủ lâu rồi, nên đi lên, nếu không liền cảm lạnh.”
Đường Khanh lúc này mới nhớ tới, hiện tại mình không có bất cứ quần áo gì che đậy thân thể.
Mấy động tác dư thừa kiểu thét chói tai hay kinh ngạc, cô đều lười làm, rốt cuộc gia hỏa này từ rất sớm trước đây cũng đã nhìn lén cô tắm rửa.
Chẳng qua, cô cảm thấy vẫn phải cho hắn một chút cảnh cáo.
“Thần.”
“Hửm?”
“Ngài có thể tránh đi không?”
Dứt lời, Đường Khanh dường như nghe được một tiếng cười khẽ, nhưng nếu cẩn thận nghe lại, dường như hoàn toàn không có gì.
“Được.”
So sánh với Thần Bóng Tối, Thần Ánh Sáng vẫn rất biết nghe đạo lý, tuy rằng vị thần biết nghe đạo lý này vẫn như cũ khiến cô sụp đổ.
Mặc quần áo xong, vốn cho rằng Thần Ánh Sáng sẽ rời đi, kết quả gia hỏa này thế mà lại ở cạnh cô suốt một ngày, đến tận lúc trời tối.
“Lâm Na, có một việc ta phải nói cho nàng. Nàng là độc nhất vô nhị, không cần lấy lòng bất luận kẻ nào hết.”
Đường Khanh đang uống trà, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thần Ánh Sáng, nhưng không đợi cô hiểu được, hắn lại biến mất trước mặt mình, tiếp theo, một bóng đen ập tới, cô thấy được Ma Hoàng.
“Lâm Lâm, có nhớ ta không nào?”
Vẫn là nụ cười yêu nghiệt kia, Đường Khanh nhìn mà hận không thể hắt trà nóng trong tay vào mặt hắn.
“Nhớ, nhớ chết đi được.”
Rõ ràng là lời nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng Ma Hoàng lại nghe cực kỳ vui vẻ, “Ta cũng rất nhớ Lâm Lâm nha. Tới đây, ôm một cái.” Nói xong, hắn mở hai tay ra.
“Ôm cái đại đầu quỷ nhà ngươi đấy!” Lúc này, trà nóng trong tay không chịu khống chế, hắt thẳng về phía hắn.
Trà nóng vốn sắp hắt lên mặt đối phương, đột nhiên ngừng lại, tiếp theo liền ở giữa không trung biến thành một dòng nước nhỏ, thong thả chảy vào miệng Ma Hoàng.
“Ừm, trà Lâm Lâm uống qua, thật là mỹ vị.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
58 chương
110 chương
23 chương
26 chương
71 chương