Công Lược Boss Phản Diện

Chương 184 : Vai ác là quỷ (8)

Không biết hắn lấy từ đâu tới đống đồ ăn này nhưng nàng lại ăn không được nhiều do khẩu vị không tốt, tóm lại là thân thể khá ốm yếu. "Thân là quỷ, đã bao lâu ngươi không ăn cơm vậy?" Hiếm khi Đoạn Diệp xuất hiện, không gian trong phòng yên tĩnh đến xấu hổ không nói nên lời. Nàng nhìn qua đồ ăn trên bàn, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn. Không thể phủ nhận, từ góc độ của một nữ nhân, nhan sắc của Đoạn Diệc quả là cực phẩm. Da trắng nõn nà, bỏ qua vẻ tái nhợt, cánh môi đỏ thắm kia nhưng lại gợi cảm vô ngần, thật khiến người khác muốn tiến lên cắn một miếng. Nàng nhìn nhan sắc nghịch thiên của vai ác chợt có cảm giác nhìn thôi cũng no cái bụng. Đoạn Diệc nhíu mày, hơi thở khó chịu từ sâu trong nội tâm lan tràn, ánh mắt âm u lạnh nhạt đảo qua nàng, chỉ yên lặng không nói. Hiển nhiên, hắn không muốn để ý tới nàng. "Lại nói khi ăn, ngươi có thể nếm được vị ngọt sao?" Nàng nói tiếp: "Không, nhầm, ý ta là, ta không muốn ăn những món này." "Thân thể ta vốn không tốt lắm, ngươi còn luôn tìm những món ta chán ăn, ta không phải sẽ ngày càng gầy sao?" Một mực làm ra dáng vẻ ngây thơ vô tội, nàng nháy mắt: "Cho nên nhé, ngươi phải thường xuyên đến xem ta, hiểu ta thích ăn món gì mới được ——" Đoạn Diệc đã không nhịn nổi mà ngắt lời: "Ngươi sống hay chết thì liên quan gì tới ta?" "Sao lại không liên quan?" Đoạn Diệc hơi ngạc nhiên. "Ngươi không phải giữ ta đến bây giờ để tra tấn sao? Nếu ta chết, ngươi sao còn có thể vui sướng được?" Lời nói như vậy lại được nàng nói bằng ngữ điệu hồn nhiên hết sức khiến Đoạn Diệc suy tư. Không những ngoài ý muốn mà còn khiến hắn không cách nào phản bác. Hắn không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt tinh tế đánh giá vẻ mặt nàng. Không có miễn cưỡng, không có bi thương, càng không có nửa vẻ thống khổ của người sắp chết. Hắn không rõ là cảm giác gì, chỉ thấy nó như từng chút lan tỏa khắp cõi lòng. Trong lòng ngổn ngang, tâm tình buồn bực càng thêm nặng nề. An Tình tức khắc cảm thấy không khí xung quanh biến đổi, giống như càng thêm ẩm ướt lạnh lùng. Nàng thở dài, ngoan ngoãn nhấc đũa ăn một miếng cơm: "Nhưng mà, đồ ăn này cũng chẳng ngon." "Nhưng ăn ngon để làm gì?" Nàng rũ mắt: "Có ngon cũng không thể nào nuốt xuống, đến cùng vẫn là không rõ hương vị gì." "Ôi, nói chuyện cùng ngươi thật chán." Nàng bất mãn lườm hắn: "Người đâu giống như cái hũ nút ấy! Hiếm có người nào sống sờ sờ chịu nói chuyện với ngươi, còn ngươi lại tốt rồi, một câu cũng không chịu mở miệng." Nàng cầm đũa chọc chọc chén cơm, gương mặt buồn bực.