Công Lược Boss Phản Diện
Chương 151 : Hoạn quan và nữ hoàng (23)
"Điện hạ, đêm nay là giao thừa, không cần phải xem tấu chương ạ."
Lục Sanh quan tâm nói, tay cầm một bộ áo choàng lông cừu đến bên cạnh người An Tình.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, mặt mày tươi cười, hai mắt cong cong.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, đã qua một ngày một đêm, cũng nhiều ngày nàng không phải lên triều. Những ngày nàng nàng luôn ở trong cung điện ấm áp, ngâm suối nước nóng, uống trà ăn điểm tâm, xem một chút tấu chương,.. Thuận tiện... quấy nhiễu Lục Sanh.
Nhìn hắn đem áo choàng đắp lên vai nàng, nàng liền buông tấu chương, một tay đột nhiên nâng cằm hắn, chớp mắt hỏi: "Làm sao? Cô không để ý, ngươi liền tịch mịch?"
Lục Sanh thân thể cứng đờ, khóe mắt hơi co rút, cảm thấy dưới cằm là một mảnh ấm áp. Hắn duỗi tay kéo tay nàng xuống.
"Điện hạ...", thanh âm có mấy phần oán trách, còn có chút u oán.
An Tình cười cười, kéo áo choàng, sau đó đứng lên. Ngồi đã lâu, thân thể đã có chút đau nhức.
Tề vương đã sớm về kinh, hiện giờ đang an bài tìm tòa nhà tại kinh thành, dáng vẻ dường như không muốn đi. Phải chăng bọn chúng đã có hành động mới?
Hiện giờ trong triều, nàng vẫn chưa biết hết thủ hạ của Tề vương. Nàng còn nghe nói phủ tướng quân hôm trước có tổ chức hội thơ, vương công quý tốc đến không ít, chắc hẳn cũng có Tề vương trong đó đi? Như vậy, hắn chắc sẽ có cơ hội gặp Tô Linh Nhi. Phu thê bọn họ chưa thành hôn, thoạt nhìn cả hai đều đang giấu tài, vì thế sau này khi vùng lên sẽ đặc biệt đáng sợ.
Tình huống này khiến nàng bỗng nảy sinh một ý niệm tà ác. Liệu việc này có vô đạo đức quá không nhỉ?
Nàng gọi người mở cửa cung, nghênh đón nàng là một trận gió lạnh tê tái, tinh thần nàng lập tức thanh tỉnh nhưng người lại nhịn không được mà phát run.
"Điện hạ!"
Lục Sanh bước nhanh tới, "Bên ngoài gió rét, người mau quay trở lại đi, để sinh bệnh liền không tốt."
Nàng mỉm cười nhưng không trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn tuyết trắng phiêu phiêu rơi giữa không trung.
"Điện hạ?"
Lục Sanh thấy nàng ngẩng đầu một lúc lâu, đột nhiên lại nắm góc áo hắn, lôi kéo đi ra bên ngoài. Trong lòng hắn cả kinh, cũng không dám chậm trễ bước theo nàng.
Tuyết trắng rơi xuống đậu lên mái tóc nàng đen dài tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, trên nền đen của bức tranh ấy điểm xuyến những mảng màu trắng trong tinh, dần dần loang ra, biến mất để lại vết sáng óng ánh. Gương mặt nàng dưới trời tuyết trắng lại càng thêm trắng nõn, môi đỏ hơi cong, con ngươi đen nhánh đong đầy ý cười. Đứng dưới một trời tuyết phủ, nàng bỗng vươn tay tiếp lấy một bông tuyết trắng tinh. Nhìn cảnh này, Lục Sanh nhất thời có chút ngây ngốc, lời muốn nói lại tắc ở trong miệng.
Không biết ngây người bao lâu, trên má hắn bỗng nhiên chợt lạnh. Hắn hoảng hốt tỉnh lại, liền nhìn thấy đối phương đang gập người che miệng cười đến vô cùng vui vẻ. Hắn xoa xoa mặt, chỉ cảm thấy một trận lạnh buốt, trên da còn đọng lại những vệt nước tuyết đã tan.
"Bộp ——"
Nàng khom người vốc một vốc tuyết đầy, bất chấp bàn tay lạnh toát, vo lại thành một quả cầu nhỏ sau đó nhấc tay ném về phía đối phương đang mải sững sờ.
Cầu tuyết vừa ném về phía Lục Sanh, con người trì độn lúc nãy lập tức có phản ứng. Nhìn nàng đứng trong tuyết tươi cười vui vẻ lộ ra hàm răng trắng nhỏ, trong lòng liền có chút tức giận.
Trong lúc nàng đang cười vui vẻ, đột nhiên có một vốc tuyết ném về phía nàng, nàng tức khắc kinh hô lên tiếng: "Ai?"
Nàng sờ sờ mặt, tức giận nghiêng đầu nhìn qua.
Lục Sanh chuyển tầm mắt làm bộ không nhìn nàng, trong lòng lại âm thầm sảng khoái. Không ngờ đối phương lại lập tức ném áo khoác xuống đất, trên người chỉ mặc một bộ trang phục đơn bạc đứng giữa trời tuyết lạnh, đang không biết mệt mà vê tròn tuyết trên mặt đất.
Hắn cả kinh, trong lòng đã đem đối phương mắng đến trăm ngàn lần nhưng không thể không treo bộ mặt quan tâm lên, vọt chạy như bay đến chỗ nàng.
"Điện hạ, bên ngoài lạnh như vậy, mau đem quần áo mặc vào."
Nàng sinh bệnh, tội còn không phải đổ lên đầu hắn?
Hắn nhanh chóng đến cạnh nàng, nhặt lên áo khoác, vỗ vỗ tuyết bám trên đó, sau đó vươn tay phủ áo lên người nàng.
"Ha ha ha." Nàng lập tức ném vào mặt hắn một nắm tuyết nhỏ.
Lục Sanh sắc mặt trắng nhợt, động tác trên tay cũng dừng lại.
Nhìn thấy sắc mặt tức cười của hắn, nàng liền cười to, tâm trạng lúc này rất tốt. Muốn tính kế nàng còn không cho nàng báo thù sao?
"Điện hạ?"
Thấy nàng làm càn, Lục Sanh thật sự vô cùng tức giận, đáy mắt hắn đã nổi lên một ngọn lửa nhỏ như ẩn như hiện. Bàn tay cầm áo cũng dùng sức nhéo.
An Tình dừng lại, liếc mắt nhìn hắn, thầm rì rầm: Thật là nhỏ mọn. Nhìn thấy hắn che dấu ánh mắt không vui sau đó tiếp tục vươn tay định đắp áo khoác cho nàng, nàng bỗng nhiên nhướng mày, duỗi tay bắt lấy tay hắn. Dưới tay cũng tăng thêm vài phần lực, lập tức đem người bên kia ngã xuống
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
54 chương
153 chương
1090 chương
7 chương
236 chương
104 chương
142 chương