Tác giả: Tố Liên Sinh Hoa Editor: Lân ú nu Lưu ý: truyện cao H có ngôn từ thô tục xin cân nhắc trước khi đọc! ...! Một kỳ đại hội võ lâm lần nữa được tổ chức tại Tây Thục, hiệp khách tuấn kiệt từ mọi nơi đến tham dự, Người chiến thắng sẽ được ngàn lượng bạc trắng cùng một thanh danh kiếm. Bạc trắng thì dễ có được, danh kiếm lại khó cầu, nhất thời các môi phái đều sôi nổi phái đệ tử nhà mình tham dự. Người mà phái Thanh Thành dự thi đương nhiên là đệ tử trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất môn phái —— đại sư huynh Sở Khinh Lam. Sáng sớm tinh mơ, Sở Khinh Lam rửa mặt sạch sẽ, một thân trường bào quý giá đẹp đẽ của thiếu chưởng môn, kim trâm vấn tóc, uy nghiêm tuấn tú, khi tức bức người. Hôm nay, hắn phụng mệnh đi hầu hạ tiểu sư đệ Tô Bạch Tố. Hiện tại đã đến mùa thu, cây cối vẫn còn xanh ngắt, hoa nở khoe sắc, nhìn về nơi xa, uyển các thanh nhã phảng phất được vờn quanh bởi mây đỏ, sơn trầm thủy tĩnh, tiên khí phiêu phiêu. Trước Viên môn, thị vệ mang y phục tối màu ôm kiếm đứng gác, gương mặt nghiêm túc không lộ ra chút cảm xúc. Sở Khinh Lam đối với bọn họ gật đầu, cất bước muốn vào. "Chủ nhân còn chưa tỉnh." Thị vệ cao lớn tuấn mỹ, lãnh đạm mở miệng, ý tứ cự tuyệt rõ ràng. "Ta đi lại gần cửa chờ hắn." Sở Khinh Lam không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, khăng khăng tiến vào. Một trận chưởng phong đi qua, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ từ khi nào, kiếm ảnh lạnh thấu xương, hai mắt thị vệ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Sở Khinh Lam, ngữ khí lạnh lùng mở miệng "Chủ nhân chưa gọi đến, ai muốn xông vào, chết." "Ngươi!" ánh mắt Sở Khinh Lam liền thâm trầm, đôi mắt sắc bén híp lại, sắc mặt không tốt "Ta là sư huynh của hắn, ngươi tránh ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí!" Hai người giằng co, kiếm khí tứ tán. "Kẽo kẹt ——" cánh cửa đẩy ra, một thân ảnh thon dài thướt tha bước ra, bàn tay tinh tế như ngọc mơn trớn lá phong, nhẹ nhàng đi đến. Đến gần, Sở Khinh Lam mới thấy rõ, người tới là một thiếu niên tuấn mỹ, da trắng như tuyết, tóc thuôn dài như thác nước, mặt mày diễm lệ giống như họa trung tiên tử, chỉ là thần sắc trên mặt lại kiêu căng ngạo mạn cao cao tại thượng, phá hủy đi một thân khí chất thanh lệ thoát tục, vừa thấy liền sinh ra ác cảm. Sở Khinh Lam biết được người này, bên ngoài là gia phó đi theo Tô Bạch Tố nhập phái Thanh Thành, kỳ thật càng giống một luyến sủng. "Vân chủ." Thị vệ thu kiếm, khom mình hành lễ, khuôn mặt cung kính. Thiếu niên mỹ mạo ngay cả một chút dư quang cũng không muốn bố thị cho thị vị, nhìn như không thấy, kiêu căng cực điểm. Đôi mắt trong suốt xinh đẹp xẹt qua mặt Sở Khinh Lam, băn khoăn một lát mới không nóng không lạnh nói "Gia ở bên trong, ngươi vào đi." "Đa tạ." Sở Khinh Lam đáy lòng tư vị phức tạp, y vội vàng cất bước, cảm thấy cả người không thoải mái. Tại Vương Phủ cao thủ nhiều như mây, mỹ nhân như hoa, như thể thiếu niên tuấn tú xinh đẹp bất quả cũng chỉ là nô bộc tì thiếp trong phủ của Tô Bạch Tố, y đột nhiên dấy lên cảm giác tự biết xấu hổ, y rõ ràng không bằng vị "Vân chủ" kia, luận võ công, thị vệ trông cửa kia sâu không lường được. Sở Khinh Lam tròng lòng thấp thỏm, nhớ tới Tô Bạch Tố, thế nhưng tim lại đập nhanh không ít, gương mặt cũng nóng lên. Bước vào đến cưới phòng, Tô Bạch Tố lúc này cũng đã tỉnh, một thân áo ngủ bằng lụa trắng, tóc dài thả tự do sau lưng. Ánh mắt Sở Khinh Lam nhìn theo từng sợi tóc uốn lượn xuống phía dưới, nhìn đến vạt áo mở rộng có thể thấy rõ cơ ngực của tiểu sư đệ, mặt trên còn có dấu hôn của cuộc hoan hảo đêm qua, hô hấp y cứng lại, mắt dịch sang nơi khác. "Lại đây." Tô Bạch Tố lười biếng mở miệng, sáng sớm giọng của hắn khàn khàn, đặc biệt liêu nhân. Sở Khinh Lam đi ra phía trước, châm chước mở miệng "Tiểu sư đệ, ta tới hầu hạ ngươi ân —— a" Y chưa kịp nói hết câu, Sở Khinh Lam cả người liền nhũn ra, không dám nhúc nhích, Tô Bạch Tố duỗi tay tham nhập hạ thân, ngón tay ấm áp bắt lấy phân thân của y. "Sáng sớm không mặc quần, để mông trần trụi như vậy là muốn câu dẫn ai?" Tô Bạch Tố cố ý đùa giỡn, hắn nhìn bộ dáng quẫn bách của Sở Khinh Lam cảm thấy thật dễ chọc, mệnh lệnh "Đem vạt áo vén lên, để cho ta kiểm tra xem sư huynh đêm qua có ngoan ngoãn luyện tập không." Gương mặt Sở Khinh Lam hồng lên, y không dám làm trái lại tiểu sư đệ hỉ nộ vô thường, chỉ có thể duỗi tay vén quần áo lên, lộ ra nửa thân dưới trần trụi, việc chủ động cởi quần áo trước mặt sư đệ như vậy quá mức hổ thẹn, làn da trắng nõn lúc này cũng hiện lên ửng đỏ nhợt nhạt khó phát hiện. Ánh mắt Tô Bạch Tố nghiền ngẫm nhìn thân dưới của Sở Khinh Lam như muốn đúc khoét ra một lỗ hổng trên đó, Sở Khinh Lam từ lâu đã bị tước đoạt tư cách được mặc quần lót, chỉ có thể lõa lồ mông, tất cả đệ tử của phái Thanh Thành bất cứ lúc nào nơi nào đều có thể tùy tiện đem đại sư huynh ấn trên mặt đất tùy ý dâm loạn. Nhìn một hồi, Tô Bạch Tố mới tiếp tục loát động côn th*t nóng bỏng trong tay, Sở Khinh Lam thực mau liền hô hấp nặng nề, hắn tùy ý thưởng thức chơi đùa một chút, Sở Khinh Lam liền chịu không nổi mà cẳng chân căng thẳng, hô hấp tăng nhanh, đôi tay gắt gao nắm chặt vạt áo. Tô Bạch Tố khẽ cười một tiếng, không nói gì, ngón tay thon dài trượt đến kẽ mông cắm vào lỗ đít hai cái, lại duỗi tay tát vào mông mập của Sở Khinh Lam, liền được như ý nguyện mà nghe được âm thanh rên rỉ vừa vì đau vừa vì sướng muốn chết của đại sư huynh. "Trước tiên thưởng cho sư huynh vài bản tử." Mắt Tô Bạch Tố hướng về cây thước dày bằng một lóng tay, phân phó "Cầm qua đây." Sở Khinh Lam lên tiếng, vừa định buông tay, thấy ánh mắt Tô Bạch Tố không tốt, đành phải dùng miệng ngậm chặt vạt áo, như cũ bại lộ hạ thân trần trụi, đi lấy thước lại đây. Ánh mắt y cầu xin nhìn Tô Bạch Tố, kẹp chặt lỗ đít, toàn thân không nhịn được run rẩy vài cái. Tô Bạch Tố không phản ứng nhìn y, ý bảo đứng về phía tay thuận của hắn để hắn dễ dàng dạy dỗ, lấy thước hung hăng đánh lên mông y. "Bạch bạch bạch ——" Thước đánh vào thịt liền vang lên âm thanh thanh thúy vang dội quanh quẩn trong sân, mông Sở Khinh Lam bị đánh đến đau đớn nóng rát, y vừa nghĩ tới thị về ngoài cửa có thể nghe thấy thanh âm y bị đánh mông, cả người không nhịn được phát dâm; bản tử xé gió mà rơi xuống, lạnh lẽo tàn nhẫn, mông thực mau liền bị đánh đến sưng đỏ một mảnh, càng n*ng hơn là chuỗi mộc châu trong lỗ đít, theo từng lần bị thước quất đánh, chuỗi mộc châu không ngừng nghiền nát vách thịt mẫn cảm, ngọc trai ma sát làm lỗ đít ướt dầm dề, vừa ngứa lại vừa đau. Tô Bạch Tố giơ tay liên tục đánh xuống 34 cái, đánh đến mức thịt mông trắng nõn bấy giờ đã sưng to đỏ thẫm một mảnh, Sở Khinh Lam bị đánh đến cong lưng, huyệt khẩu hơi hơi mở ra, so với nỗi đau trên mông, nơi bên trong kia bị kích thích nãy giờ đã n*ng chịu không nổi rồi. "A ân ta chịu không nổi rồi, tha ta đi." Sở Khinh Lam thở hổn hển, huyệt khẩu không chịu khống chế co rút không ngừng, chất lỏng trong suốt theo kẽ mông đỏ tươi chảy xuống, giống như đang cầu người hung hăng ** y. "Miệng của sư huynh sao lại đầy lời nói dối thế này, chỉ mới đánh vài cái, như thế nào lại không được?"Tô Bạch Tố cố ý cười nhạo, hắn đem Sở Khinh Lam ấn lên mép giường, giơ tay mạnh mẽ tát tai thịt mông sưng đỏ đầy dâm đãng. Bàn tay của sư đệ chạm vào khiến y cảm thấy có chút kỳ diều, hơi đau, chuỗi mộc châu bên trong lỗ đít theo mỗi lần đánh của tiểu sư đệ liền hung hăng nghiền ép lên thịt huyệt mẫn cảm, lỗ đít không nhịn được liền phát dâm ra sức khép mở mời gọi. "Ngươi...ngươi đừng trêu đùa ta ân a" Hô hấp Sở Khinh Lam nóng rực, mông theo bàn tay mà phập phồng, thân mình hơi hơi phiếm hồng, côn th*t dưới thân cứng rắn đỉnh đỉnh bụng nhỏ, khó chịu vô cùng. "Bộ dáng của sư huynh thế này thật không ổn, nếu đang ở đại hội thử kiếm, sư huynh trần trụi mông cùng người khác so kiếm, nếu bị ám toán thì phải làm sao bây giờ?" Tô Bạch Tố cười, ba ngón tay khép lại đâm vào thâm nhập vào nhục huyệt, vách trong lập tức co rút cắn chặt ngón tay, lấy lòng mà xoa bóp, bên trong vừa ướt vừa mềm, ngón tay chỉ cần hướng bên trong đỉnh đỉnh một chút liền có thể sờ đến chuỗi mộc châu bên trong. "A a a —— không thể sờ nơi đó ——" Sở Khinh Lam bị trêu chọc đến chịu không nổi, chỉ có thể ẩn nhẫn cầu xin, thế nhưng lỗ đít dâm đãng của y một chút liêm sỉ cũng không có mà liên tục lấy lòng ngón tay của tiểu sư đệ, dâm dịch theo ngón tay thon dài chảy xuống, hết sức dâm mĩ. "Nếu ám khí chính là chuỗi mộc châu này, năm sáu viên đánh vào lỗ dâm của sư huỳnh thì sư huynh phải ứng phó như thế nào?" Tô Bạch Tố nghiêm trang nói hươu nói vượn "Vì phòng ngừa hậu hoạn, sư huynh cần phải sớm thích nghi với việc hàm chứa mộc châu cùng người khác so kiếm, đỡ phải bị ám toán, sư huynh nói xem có đúng không?" Mỗi câu hắn nói ra, ngón tay lại tiến vào vách thịt hung hăng càn quấy, ngón tay ấn một viên mộc châu xuống, hoa văn bên ngoài nhô lên rõ ràng, chỉ cần dùng sức một chút là có thể thấy đại sư huynh thở dốc rên rỉ như muốn khóc. "Hô, sư đệ nói đúng" Sở Khinh Lam bị chơi đến hai chân nhũn ra, nào dám tranh luận cùng Tô Bạch Tố? Chỉ hy vọng tiểu sư đệ có thể nhanh chóng lấy mộc châu ra ngoài. Tô Bạch Tố hứng thú bừng bừng, hắn hung hăng cào vào vách thịt sau đó mới rút ngón tay ướt đâm ra bên ngoài, tiếp đó lại nhét vào trong miệng Sở Khinh Lam, Sở Khinh Lam cố nén cảm giác thẹn thùng mà duỗi lưỡi ra ngoan ngoãn liếm láp, đêm ba ngón tay đều liếm sạch sẽ. Tô Bạch Tố đối với công phu dùng lưỡi của y có tiền bộ cảm thấy rất vừa lòng, Sở Khinh Lam nhẹ nhàng thở ra, y bị các tiểu sư đệ bắt buộc hàng đêm phải quỳ xuống đất liếm láp dương v*t giả, dương v*t giả hình dáng dữ tợn, một lần liếm phải liếm đến hai canh giờ, nếu liếm không tốt, nhẹ thì bị vả miệng, nặng thì các sư đệ sẽ mệnh y bẻ mông ra ngồi lên dương v*t giả thô tráng đó, lắc mông chủ động chịu thao, không cần đến một chút công phu thì huyệt khẩu cũng sẽ sưng đỏ đáng thương. "Để giúp sư huynh có thể dễ dàng thích ứng, các sư đệ quyết định cho sư huynh một bài đặc huấn." Tô Bạch Tố nói, hắn lười biếng đứng dậy, một bên mệnh cho Sở Khinh Lam đến hầu hạ, một bên liếc mắt nhìn y "Đi ra viện so kiếm đi, sư huynh nếu thua, thì phải quỳ xuống đất khẩu giao cho ta nha." Cơn n*ng từ dương v*t dưới thân kịch liệt nhảy lên, lỗ dâm sau khi bị Tô Bạch Tố chơi đùa bây giờ bắt đầu ngứa ngáy thèm khát, Sở Khinh Lam vì sợ bị nhìn ra, thấp giọng khụ một tiếng "Hảo." Tô Bạch Tố được một tấc lại muốn tiến một thước "Võ công sư huynh cao cường, chỉ sợ mấy viên mộc châu hẳn là không đủ, lại lấy thêm ba viên hạch đào đi." /hạch đào là quả óc chó á./ Mặt Sở Khinh Lam ửng đỏ, không dám cự tuyệt, đi đến bên cạnh cầm hạch đào lên, duỗi tay bẻ mông mập sưng đỏ ra, hít sâu sau đó liền đem hạch đào chậm rãi nhét vào huyệt khẩu đỏ tươi. Bên trong lỗ đít sớm đã đầy, lại bị Tô Bạch Tố khơi mào dục vọng, lúc này tùy tiện đi lại đã khó khăn, lúc này còn thêm ba quả hạch đào, còn phải đi so kiếm quả thật là đang làm khó người khác. Tô Bạch Tố dẫm lên đệm dày bước xuống giường, lười biếng gọi một tiếng, lập tức có người đẩy cửa vào, trong tay bưng chậu nước, là mỹ thiếu niên "Vân chủ" vừa rồi. Máu cả người Sở Khinh Lam chảy ngược, mặt đỏ bừng, y cầm một quả hạch đào quẫn bách không biết nên làm gì, vẻ mặt hoảng sợ. Mỹ thiếu niên cũng không nhìn y, hầu hạ Tô Bạch Tố rửa mặt, nói một chút chuyện vui rồi cười khanh khách, tiếp đó lại mang lên một bộ xiêm y bạch nguyệt, lúc thắt đai lưng cho Tô Bạch Tố mỹ thiếu niên gần như là rúc vào trong ngực hắn, Tô Bạch Tố vén tóc của mỹ thiếu niên, hôn lên vành tai, sau cổ còn để lại một dấu hôn chói mắt. Sở Khinh Lam hơi hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui, xuống tay có chút mạnh, hạch đào bỗng nhiên đỉnh nhập vào sâu bên trong, thân mình y mềm nhũn, rên rỉ thành tiếng. Tô Bạch Tố nhìn qua, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, tức khắc phân phó mỹ thiếu niên đi ra ngoài. Lúc gần đi, mỹ thiếu niên còn hung hăng liếc xéo Sở Khinh Lam một cái. "Sư huynh ghen tị?" Tô Bạch Tố cười rộ lên trông phúc hậu lại có chút hại, hắn tiến lại gần Sở Khinh Lam, một bước liền đè y lên bàn, khoảng cách hai người ngày càng ngắn lại, hô hấp đan chéo, có thể thấy rõ được cả lông mày và lông mi, môi của thiếu niên đỏ mộng tươi như cánh hoa mùa xuân. Ngón tay Tô Bạch Tố thon dài rõ đến từng khớp xương nắm lấy cằm của Sở Khinh Lam, lại dùng trán chạm chạm vào đại sư huynh, cười "Không cần sốt ruột, chờ sư tôn tha thứ cho đại sư huynh, ta sẽ chậm rãi nhấm nháp đại sư huynh." Hắn rũ mắt quét về thân dưới Sở Khinh Lam, hỏi "Hạch đào ** ngươi rất sướng sao?" Sở Khinh Lam tim đập thực mau, hô hấp dồn dập, yết hầu khẽ động, "Ân" một tiếng. "Vậy làm cho ta xem đi" Tô Bạch Tố nói xong liền duỗi tay. Sở Khinh Lam đẩy hắn ra, nội tâm ngượng ngùng, trên mặt vẫn cố gắng làm ra vẻ trấn định, y lại sợ tiểu sư đệ sinh khí, đành phải mềm giọng nói thêm một câu "Đều đã ở bên trong, chúng ta đi đến viện đi." Tô Bạch Tố nhướng mày, không nói, tùy tay lấy một thanh mộc kiếm làm từ gỗ đào thượng hạng. Mỗi một bước Sở Khinh Lam đi đều cảm thấy lỗ đít bản thân bị kích thích không ngừng, y cắn chặt răng, tận lực bỏ qua cảm giác kia, bước vào bên trong viện. "Nếu sư huynh hành động không tiện, ta chấp sư huynh một bàn tay vậy." Hắn dứt lời tay phải chấp kiếm, tay trái đặt ở phía sau lưng. Trong lòng Sở Khinh Lam nói: Cuồng vọng. Ngoài miệng đương nhiên một chữ cũng không dám nói. Tô Bạch Tố không hề vô nghĩa, tay phải chấp kiếm linh hoạt xuất chiêu, kiếm khí nghiêm nghị, hai chân Sở Khinh Lam chưa động, nghiêng người, trường kiếm sượt qua bên người, y một chưởng chấp kiếm hướng về Tô Bạch Tố, nội lực chấn động, Tô Bạch Tố buông tay, mộc kiếm rơi xuống mặt đất, Tô Bạch Tố bị buộc lùi về sau ba bước. "Ta đã dạy cho ngươi, kiếm chiêu cần phải thay đổi linh hoạt, dùng chiêu cũ mãi sẽ như nước đổ tràn ly, tốt quá lại hóa không." Sở Khinh Lam tiến tới, trường kiếm bay lên, hắn duỗi tay tiếp nhân mộc kiếm được ném lại. Tô Bạch Tố tiếp nhận mộc kiếm, khóe miệng giương lên. Hắn lại lần nữa chấp kiếm tiến lên, mộc kiếm hướng thẳng về phía cần cổ Sở Khinh Lam, mũi kiếm quỷ quyệt như linh xà, trong lòng Sở Khinh Lam ngợi ca một phen, hai chân như cũ bất động, chỉ chợt ngửa ra sau thấp người né đi, ngay sau đó song chỉ hướng thẳng điểm yếu của Tô Bạch Tố, Tô Bạch Tố vội lấy trường kiếm đón đỡ, hắn vẫn tuân thủ lời hứa chỉ dùng một tay, đương nhiên không thể thẳng lội Sở Khinh Lam liên tục tấn công, mấy hiệp đi qua, mộc kiếm cũng bị cướp đi. Tô Bạch Tố "..." Sở Khinh Lam cười trong lòng, y đem Mộc Kiếm như cũ ném cho tiểu sư đệ. Tô Bạch Tố thần sắc phức tạp nhìn mộc kiếm trong tay, hơi hơi nhíu mày, giận dỗi quăng mộc kiếm đi. Hắn không chuyên dùng kiếm, mộc kiếm tựa như sợi dây trói buộc hắn, ném đi ngược lại toàn thân cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn trực tiếp hướng thẳng đến Sở Khinh Lam, đột nhiên vươn tay tung chưởng. Chưởng phong mềm mại, hàm lực tựa như ngàn cân, Sở Khinh Lam thu hồi tâm tư đùa cợt, cùng hắn giao chiến chính diện. Chưởng pháp của Tô Bạch Tố là học từ chưởng môn sư tôn, thượng thừa tinh diệu, tuy rằng hắn nhỏ tuổi nội lực không đủ, nhưng thân pháp nước chảy mây trôi, dưới chưởng hổ gầm, đối chiến mười mấy hiệp, Sở Khinh Lam bị buộc phải động đậy thân thể, hai chân vừa động, chuỗi mộc châu hung hăng cọ xát vách trong mềm mại, nước dâm theo khoảng cách của những quả hạch đào giàn giụa ra, Sở Khinh Lam phát ra rên rỉ khó nhịn. Tô Bạch Tố thấy sư huynh có điểm sơ hở, liên tục công kích, Sở Khinh Lam khó có thể chống đỡ, từng bước lùi về phía sau, mỗi bước chuyển động đều làm dục hỏa dâng trào, hậu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, phân thân đứng thẳng n*ng đến phát đau, y bị động đón đỡ từng chiêu thức của tiểu sư đệ, lỗ đít vì từng bước chuyển động của y mà phải chịu cọ xát mãnh liệt, nước dâm tràn ra khỏi huyệt khẩu sưng đỏ, theo đùi chậm rãi chảy xuống. Hai chân y nhũn ra, nhưng trên mặt như cũ vẫn chuyên chú ngăn cản thế công càng lúc càng mạnh hơn của Tô Bạch Tố. "A ân" Lỗ dâm bị khoái cảm hành hạ, không ngừng tràn ra dâm dịch, hai chân Sở Khinh Lam run rẩy, cả người nhũn ra, y rốt cục không chịu được nữa. Một giây thất thần, ngực bị chưởng phong đánh tới, đau đớn nóng rát, sau lưng lại phải chịu một đợt kình lực, hai chân y mềm nhũn, khom lưng, quỳ một gối xuống. Tô Bạch Tố đứng trước mặt y, duỗi tay ra thô bạo túm chặt tóc y, dùng sức kéo lên, Sở Khinh Lam bị buộc phải ngửa đầu, quỳ một gối trước mặt tiểu sư đệ. Tô Bạch Tố lấy giày vén quần áo của y lên, đế ủng thô ráp đạp trên dương v*t đang dựng đứng đè nghiến vào bụng nhỏ vài cái, Sở Khinh Lam đau đớn rên rỉ lại mang theo chút ý tứ dâm dục. Đế ủng trượt xuống, dẫm lên trứng dái nặng trĩu, lại cố ý cọ xát vào kẽ mông ướt nhẹp. Sở Khinh Lam vô pháp cúi đầu, chỉ có thể cắn răng rũ mắt, nhục nhã dưới thân tiểu sư đệ, cả người y hơi hơi phát run, mà một chút ý muốn phản kháng cũng không dậy nổi. "Ngươi thua." Tô Bạch Tố dùng sức túm lấy tóc trong tay, bức bách Sở Khinh Lam phải nhìn vào mắt y, tiểu thiếu niên giương lên khóe miệng tươi cười tuyệt mỹ, lại tràn ngập tà khí, hắn rất hứng thú mà nhìn xuống Sở Khinh Lam, giống như tiểu sư tử nhìn xuống con mồi, mở miệng nói "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hé miệng." Sở Khinh Lam ngửa đầu, đôi mắt lập lòe nước phát ra ánh sáng, gương mặt ửng đỏ, y dưới thân Tô Bạch Tố tùy ý hắn dẫm đạp, cả người giống như bị khống chế, y như bị mê hoặc mà chậm rãi mở miệng. Trong mắt Tô Bạch Tố xẹt qua một tia tình dục, không thể phủ nhận, hắn bị Sở Khinh Lam trêu chọc. "Đại sư huynh lớn lên thật đẹp mắt." Tô Bạch Tố nắm chặt tóc đen trong tay, đem Sở Khinh Lam lôi kéo lại gần, một tay khác gọn gàng cởi bỏ đai lưng. "Sáng nay, trong phòng, ngươi mới là chân chính đại mỹ nhân đi." Sở Khinh Lam nói, hắn không biết vì sao, vừa nhớ tới cảnh tượng lúc đó, trong lòng có chút không nhịn được. "Ha." Tô Bạch Tố khẽ cười một tiếng, đem đai lưng nạm vàng khảm ngọc túm xuống ném qua một bên, cởi quần lót ra, đem *** bự ngăn chặn miệng Sở Khinh Lam. Cánh mũi bị mùi xạ hương của giống đực xộc thẳng vào mũi, Sở Khinh Lam đột nhiên bị *** lớn hung hăng thọc sâu vào yết hầu, một cổ buồn nôn dấy lên, y không nhịn được cảm giác nôn khan, thoáng lùi về phía sau, mở miệng hô hấp, đầu lưỡi lại nhìn không được mà dây dưa với nghiệt căn thô tráng của tiểu sư đệ, liền đem *** lớn thành dương v*t giả hằng đêm thường liếm láp, theo bản năng mà ân cần phụng dưỡng. "Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, học cái gì đều là thiên phú dị bẩm." Tô Bạch Tố thập phần vừa lòng, hắn được hầu hạ thực thoải mái, tâm tình cũng tốt lên không ít "Lại nuốt sâu thêm một chút, đại sư huynh thật lợi hại." Lúc này Sở Khinh Lam đã bị đắm chìm trong dục vọng, cũng không tiếp tục so đo, hé miệng đem bảo bối *** bự nuốt đến càng sâu, lưỡi mềm nộn hồng tham lam liếm mút, mỗi lần lưỡi tiếp xúc với ***, thân thể lại n*ng thêm một phân, y nhắm mắt lại, khuôn mặt từ trước đến nay đều nghiêm túc cấm dục bấy giờ lại dâm tiện rơi vào dục vọng. Dáng vẻ chăm chú bú lấy bảo bối *** bự của y thập phần dâm đãng mê người. ... Xin phép được sỉ vả anh công:) chơi gì mà hỏng có zui nha anh. Hí hí thấy tui giỏi khum? 4000 từ á nhen, quá là nhiều luôn í nên là hãy bình chọn nha! Yêu thương nè:3 Theo như lời góp ý của các bạn thì mình sẽ beta lại 4 chương trước để thay đổi từ ngũ cho dâm tục xíu cho kích thích hihi nên là nếu bạn thấy chương này bỗng nhiên dùng những từ mới thì có bất ngờ nhưng xíu thui nhen, tui sửa lại liền nhen iu iu:3.