Trong giấc mơ, Đỗ Phồn cảm thấy thân thể mình như đang bồng bềnh trôi lơ lửng trong cõi hư vô. Da thịt cô có cảm giác mơn man như được vỗ về. Êm dịu. Nhưng không ấm áp… Rồi bất chợt, cái cảm giác bị hút vào một hố đen vô định lại ập đến, khiến cô chao đảo, quay cuồng. Trong sâu thẳm của tiềm thứ, Đỗ Phồn không còn nghe thấy tiếng của Persephone, không còn cảm giác đau đớn từ Hades. Tiềm thức của cô, giờ chỉ còn lại mình cô. Linh hồn của cô, đã hoàn toàn thuộc về cô. Nhưng từ trong bóng tối của chiếc hộp ký ức, tại sao lại có tiếng giống như sự nứt vỡ? Ai uống tình dược, sẽ quên đi quá khứ để toàn tâm toàn ý yêu một người ở hiện tại. Ai uống nước sông Lethe, cũng sẽ quên đi trọn vẹn tất cả mọi hỷ nộ ái ố của một kiếp, để bước vào cõi luôn hồi, bắt đầu một cuộc đời mới. Nhưng, một kẻ vốn dĩ mất đi ký ức, uống nước sông quên, thì sẽ ra sao? Quên…rồi quên…hóa ra…lại thành nhớ! Chiếc hôp ký ức bật mở, những mảnh ghép của quá khứ và tiền kiếp ùa về trong tiềm thức Đỗ Phồn. Phải rồi… Thế giới ấy… Những con người ấy… Những cuộc tình ấy… Kiếp trước, cô là tiên nữ Daphne, là vị hôn thê của Á thần Orion, nhưng cũng là người mà thần Mặt Trời Apollo yêu đến điên cuồng say đắm. Kiếp trước, cô vì yêu Orion, vì trốn chạy Apollo, mà hóa mình thành cây nguyệt quế, dùng tính mạng mình để nguyền rủa tình yêu của thần Mặt Trời dành cho cô. Kiếp trước, cuộc đời ngắn ngủi của cô, vốn dĩ là một chuỗi những bi kịch, yêu hận chồng chất, khổ đau vô bờ. Ký ức xoay vòng, vận mệnh đổi thay. Trong cơn mơ, Đỗ Phồn lại thấy chính cô ở hiện tại. Kiếp này, cô là Đỗ Phồn – một thiếu nữ bình thường, một sinh viên trường âm nhạc danh giá. Ngay từ khi sinh ra, trong cô đã lẩn khuất một linh hồn khác – linh hồn của nữ thần mùa xuân Persephone trốn chạy Hades. Thậm chí ngay cả khi chuyển thế, vận mệnh vẫn buộc cô với hai người đàn ông kia. Mười mấy năm cuộc đời, cô như một bông hoa hồng trong tủ kính, không ai có thể tiếp cận, là vì họ. Cả hai vị thần đều tìm cách trừng trị những kẻ muốn tiếp cận người con gái họ yêu. Kiếp này, cuộc chiến tranh giành tình yêu của hai chàng trai ấy, vẫn còn tiếp diễn. Orion tìm thấy cô sớm hơn. Tuổi thơ của cô đã có hình bóng của anh, dù chỉ trong một vài tháng ngắn ngủi. Vậy nhưng, Apollo lại độc chiếm cô cho riêng mình. Rõ ràng duyên phận đã cố ý cho anh gặp cô muộn, nhưng anh lại ngang nhiên buộc chặt cô vào cuộc đời của mình, thậm chí bức bách cô, cưỡng ép cô uống tình dược, lừa gạt cô, chiếm đoạt cô. Nhưng cũng là anh…cũng là anh dịu dàng yêu thương chăm sóc cô… Cũng là anh liều mình gửi trao một phần thần lực vào trong cô. Cũng là anh liều mạng mình…đỡ cho cô một mũi tên chí mạng… KHông biết từ bao giờ, trong cuộc sống của cô đều là hình bóng của anh. Cũng không biết từ bao giờ, mùi hương nắng gió đã quyện vào mùi hương nguyệt quế nồng nàn của cô. Cô đã từng hận anh, hận anh chia rõ cô cùng vị hôn thê của mình trong kiếp trước. Cô cũng đã từng sợ anh, sợ ham muốn chiếm đoạt muốn đốt cháy cô trong mắt anh, sợ sự chiếm hữu của anh, sợ thứ tình cảm cực đoan anh dành cho cô. Cô còn đã từng hạnh phúc bên anh…Hạnh phúc tới tận đáy lòng…dù cho tình yêu cô dành cho anh lúc đó chỉ là bởi tác dụng của tình dược. Nhưng bây giờ cô đã nhớ lại, thậm chí nhớ lại cả ký ức của tiền kiếp… Vậy… Cô hận anh? Hay là…yêu anh? Tâm can Đỗ Phồn như nổi sóng gió. Trái tim cô đau đớn từng hồi. Yêu anh, là cô đã phản bội tình yêu chung thủy ngàn năm của Orion dành cho mình, cũng là cô phải chấp nhận bị giam cầm cả đời trong sự chiếm hữu của Apollo. Nhưng hận anh…cô có thể sao? Nếu như tỉnh dậy, cô sẽ phải đối mặt thế nào, phải tiếp tục cuộc sống này ra sao đây? Phải chăng…cứ chìm trong ảo mộng mãi như vậy…có lẽ sẽ tốt hơn… Nhưng… Khi cô muốn mãi mãi chìm sâu vào bóng tối, thì lại có người kiên quyết muốn kéo cô trở về. “Đỗ Phồn, mở mắt ra! Đỗ Phồn! Đỗ Phồn!” Giọng nói quen thuộc bên tai như níu kéo cô về thế giới hiện tại. KHông! Cô không muốn! Cô vĩnh viễn không muốn tỉnh lại nữa! “Đỗ Phồn!” Lại là tiếng gọi ấy. Và sau đó… Cảm giác ấm áp, ướt át truyền lên đôi môi mềm mại của cô. Bờ môi kia nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, chậm rãi hé mở miệng cô, rồi từ từ nhấm nháp hương vị trong đó. Nặng nhọc nâng hàng mi lên, hiện trong ánh mắt Đỗ Phồn không phải là ánh mặt trời chói trang, cũng không phải là màu tóc vàng rực như màu nắng, mà là… Mái tóc nâu dài khẽ tung bay… Làn da màu đông khỏe mạnh… Ánh mắt nhẹ nhàng chứa chất cưng chiều và nhẫn nại… Đó chính là…Orion!!!