Công cuộc chiếm đoạt tình yêu của thần mặt trời
Chương 14 : Trói buộc
Lại là lúc đêm khuya. Tiếng gõ cửa phòng Đỗ Phồn vang lên một cách từ từ, chậm rãi…
“Cộc.”
“Cộc”
“Cộc.”
Còn ai trong nhà này có thể đánh thức cô vào đêm khuya như thế này nữa đây?
Linh tính mách bảo Đỗ Phồn không nên mở cửa. Cô nói vọng ra:
“Có việc gì vậy thưa thầy?”
“Đỗ Phồn, mở cửa!” Giọng Apollo lãnh lẽo.
Bình thường giọng điệu của anh ta cũng không tới mức có ác ý như vậy, giống như…giống như…ẩn chứa sát khí!
“Đã khuya rồi, tôi rất mệt. Có việc gì để sáng mai rồi nói.”
“Bóng tối là con đường ẩn thân của nhiều kẻ.” Câu nói ấy nhắc nhở Đỗ Phồn không nên làm bất cứ điều gì liều lĩnh trong đêm tối với con người bí ẩn kia.
Nhưng cho dù cô không làm, thì Apollo sẽ làm!
“Rầm!”
Cánh cửa phòng bị hất văng ra bằng một sức lực không thể tưởng tưởng.
Trước mắt Đỗ Phồn, Apollo một thân hào quang màu vàng trói mắt. Mái tóc vàng óng rũ xuống che khuất đi nửa gương mặt đang tối đi vì tức giận. Chiếc vòng nguyệt quế như hòa vào ánh sáng chói lọi tỏa ra từ Apollo.
Trên người anh không còn là thường phục mà là kiểu áo quần giống như trang phục Hy Lạp cổ. Cây cung dát vàng được Apollo đeo bên mình, tay phải của anh đang cầm cây đàn Lia. Một quả cầu ánh sáng đang lơ lửng trong lòng bàn tay còn lại của anh.
“Thầy…rốt cuộc…là thứ gì vậy?” Cảnh tượng trước mắt không khỏi làm Đỗ Phồn hoảng hốt đến run rẩy.
“Rồi em sẽ biết ngay thôi.” Apollo lạnh nhạt đáp.
Anh chầm chậm bước tới phía Đỗ Phồn đang hoảng hốt trên giường.
Dồn Đỗ Phồn về phía góc giường, thân hình to lớn của Apollo bao trùm lấy người cô gái nhỏ. Quả cầu ánh sáng từ trong tay anh đã biến mất từ bao giờ.
Nắm lấy tay Đỗ Phồn, Apollo như muốn kéo cô đi đâu đó:
“Đi với tôi.” Anh ra lệnh.
“Không!” Đỗ Phồn giằng tay lại.
Nhưng sức lực của cô gái người trần có thể đấu lại được một vị thần sao?
Bị Apollo lôi về phía cửa, Đỗ Phồn vừa giằng co vừa tuyệt vọng hét lên:
“Orion, cứu em, cứu em!”
Ngay trong giây phút tuyệt vọng nhất, cái tên mà cô nhớ đến vẫn là cậu!
Điều này càng kích thích tới nỗi tức giận của Apollo.
Buông tay Đỗ Phồn ra trong giây lát, Apollo hướng tới cô, dùng phép thuật tạo ra một quả cầu trong suốt bao vây lấy cô.
Đỗ Phồn càng thêm hoảng hốt, cô đập mạnh vào quả cầu trong suốt đang giam giữ mình. Mặt kính của quả cầu không hề suy chuyển, thậm chí không có lấy một vết xước.
Đây là…giam hãm cô sao?
“Apollo, anh không thể làm như vậy!” Đỗ Phồn khóc thét.
“Tôi có thể làm nhiều hơn thế này nữa. Chỗ của em vốn dĩ là ở bên tôi!” Apollo cũng gào lên trong nỗi tức giận.
Không chờ đợi gì thêm nữa, Apollo đưa tay về phía quả cầu đang giữ Đỗ Phồn. Xung quanh hai người nhanh chóng xuất hiện một quầng sáng chói mắt.
Chỉ trong nháy mắt, ngôi nhà trở về vẻ yên lặng vốn có. Apollo và Đỗ Phồn biến mất không một dấu vết.
Đó cũng là cảnh tượng lúc Orion đến.
“Tên khốn kiếp đó!” Nắm đấm của cậu khiến bức tường gạch nứt toác ngay tức khắc.
Không khó để Orion nhận ra Đỗ Phồn đang gặp nguy hiểm. Nụ hôn và chiếc nhận anh tặng cô đã tạo thành môt sợi dây kết nối giữa anh và cô dâu của mình. Nói cách khác, thứ mà anh tặng cô không chỉ là một vật đính ước, mà còn là một ấn ký. Bất kể cô có đi tới cùng trời cuối bể nào, anh đều có thể tìm được cô. Bất kể là cô ở đỉnh Olympus hay dưới địa ngục, ai cũng sẽ biết cô là con dâu thần biển Poseidon, là vợ của hoàng tử Orion này.
“Xem ra lần này ta phải đi Olympus một chuyến!”
Bóng dáng của Orion cũng dần nhòa đi rồi biến mất trong đêm tối.
Trên bầu trời Paris, chòm sao Orion tỏa sáng một cách lạ thường, như đón chào sự quay lại của người chủ nhân đã lang thang nơi trần gian lâu ngày của chúng…
---
Đỉnh Olympus ngàn năm vẫn chìm trong ánh dương, mờ trong mây phủ.
Thần điện của vị thần Mặt Trời đang bận rộn đón tiếp chủ nhân của họ quay trở về.
Có điều hôm nay Apollo không trở về một mình. Trên tay anh đang bế một cô gái nằm mê man, với mái tóc dài óng mượt, nước da trắng như mặt trăng và đôi môi màu oliu đỏ mọng.
Nàng Daphne đã trở về!
Tin tức ấy nhanh chóng được truyền đi khắp Olympus.
Nhưng không ai ngoài Apollo hiểu rõ rằng, người con gái ấy là Đỗ Phồn – chuyển kiếp của Daphne. Và cô không mang bất kỳ ký ức nào của nàng tiên nữ trước kia cả.
Bế nàng đi dọc theo những cột đá to lớn trong thần điện, Apollo lại hồi tưởng về lần đầu chàng với nàng gặp nhau. Cũng là lúc nàng bị thương nằm mê man. Cũng đôi tay của chàng đã ghì ôm chặt nàng như thế này.
Đặt một nụ hôn lên má Đỗ Phồn, Apollo thì thào:
“Ta với nàng liệu có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?”
Đúng lúc đó, Đỗ Phồn lờ mờ mở mắt. Đối diện cô là gương mặt gần trong gang tấc của Apollo.
Đỗ Phồn như bị dọa, cô quẫy đạp muốn thoát khỏi đôi tay của Apollo. Chưa bao giờ, ý chí phản kháng của cô lại mạnh mẽ như lúc này.
“Thả tôi ra! Thầy mang tôi đi tới đâu thế này?” Nhìn những cột đá to lớn cùng hoa văn trang trí lạ lùng, Đỗ Phồn càng thêm hoảng loạn.
“Nhà của chúng ta. Em không nhớ sao?”
“Giữa tôi và thầy không tồn tại cái gọi là “của chúng ta.” Thả tôi ra. Tôi đã có bạn trai rồi. Trả tôi về với bạn trai của tôi.” Đỗ Phồn càng giãy dụa mạnh hơn.
Đôi tay của Apollo kiềm chặt cô gái ấy. Quả thực siết cô tới ngạt thở, tới khi cái miệng nhỏ kia không còn nói những lời phản bội tình yêu của anh nữa.
“Im miệng!” Apollo gằn giọng.
“Tôi có nói sai sao? Tôi và thầy chẳng là cái gì của nhau cả! Thầy như thế này là phạm pháp. Tôi sẽ tố cáo thầy.” Đỗ Phồn đáp trả.
“Cứ kiện tới tận Zues trên đỉnh Olympus này đi, để tôi xem ông ta bênh vực em hay là bảo vệ con trai của mình?” Apollo đe dọa.
Zeus?
Đỉnh…Olympus?
Con trai?
Đỗ Phồn ngơ ngẩn. Móc nối lại những câu nói của Apollo cùng những chuyện bất thường xảy ra từ lúc anh ta chuyển tới, Đỗ Phồn mới lờ mờ nhận ra điều gì đó.
“Anh…anh là…Thần Mặt Trời…” Cô lắp bắp.
Apollo liếc mắt nhìn cô, hừ lạnh không trả lời.
“Nhưng…nếu anh là thần. Vậy…anh bắt tôi làm gì?”
“Chẳng lẽ...anh định...hiến tế?" Suy nghĩ về tập tục hiến tế cho thần linh của người Hy Lạp cổ khiến Đỗ Phồn rùng mình sợ hãi.
“Còn nhớ tôi đã nói gì về cái tên Hy Lạp của em không?”
“Tên Hy Lạp của em là…Daphne!”
Một nụ hôn lại rơi trên môi Đỗ Phồn. Đôi mắt cô mở to thẫn thờ…
Nếu cô là Daphne…vậy chẳng phải cô là người mà vị thần trước mặt si mê tới cuồng dại sao?
Sự điên cuồng của Apollo đã khiến cô đủ sợ hãi lắm rồi! Cô không muốn bị người đó kiềm tỏa mãi mãi.
Suy nghĩ ấy thôi thúc, khiến Đỗ Phồn vừa được Apollo đặt xuống giường đã định quay người chạy tới phía cửa.
Nhưng khi cô vừa bước tới thành cửa, cánh cửa đang mở đã đóng sầm lại ngay trước mặt Đỗ Phồn.
“Vẫn giống như ngàn năm trước…” Tiếng cười lạnh sau lưng làm Đỗ Phồn sởn cả gai ốc.
“Nếu năm xưa sớm biết em sẽ chạy, tôi đã giam em lại từ lâu rồi."
Lời nói vừa dứt cũng là khi Đỗ Phồn cảm giác cổ chân mình lành lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, thứ đập vào mắt khiến cô suýt nữa ngất xỉu.
Là…một sợi xích! Một sợi xích vàng đang giam giữ cổ chân cô.
Run rẩy nhìn về phía Apollo, Đỗ Phồn lắp bắp:
“Anh…anh điên rồi sao? Anh không thể…không thể làm như vậy được.”
“Từ khi gặp em, tôi sớm đã điên rồi!”
Vầng hào quang của thần Mặt Trời mờ dần rồi tan biến, chỉ còn tiếng nói của anh vẫn vang vọng trong gian phòng:
“Tôi làm vậy…cũng chỉ vì không muốn mất em…”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
112 chương
8 chương
505 chương
20 chương