“Vương gia.” Úy Vân tức giận hét lớn với Phúc Trọng: “Vừa rồi là bà vú, giờ lại đến ngươi, ngươi tốt nhất là có chuyện trọng yếu nói với ta, bằng không ta cho đánh ngươi mấy chục đại bản.” Loại uy hiếp này từ khi Nhạc Bình đi, Phúc Trọng mỗi ngày đều nghe mười mấy lần. “Ack….” Nhưng mỗi lần cũng đều làm ông sợ hãi, mặc dù Úy Vân chưa lần nào thực hiện lời hắn đe dọa, “Bẩm vương gia, có khách quý….” Úy Vân không kiên nhẫn cắt ngang: “Bất kể là người nào ta cũng không muốn gặp.” Phúc Trọng lần này dị thường không bị sự hung ác trong giọng nói của Úy Vân dọa cho sợ, ông đưa thiếp của người khách đến trước mặt Úy Vân, “Tiêu Vũ Dương, thái tử phi của thái tử Hạo Phong…” Úy Vân đột nhiên đứng lên, “Ở đâu?” Lại cắt ngang lời nói của Phúc Trọng. “Đại sảnh, nô tài đã cho người an bài tại….” Ông dừng miệng, mờ mịt phát hiện trong thư phòng không còn ai ngoài mình. Úy Vân đã rời đi.