Qua Lâm hoàn toàn lúng túng, không biết làm sao, chỉ biết đứng đó ầm thầm gọi mẹ, cô thấy Tô Chỉ vẫn không có động tĩnh, không khỏi có chút nóng lòng "Ta nói công chúa nè, khuya về nhà tùy ngươi xấu hổ, hiện tại tranh thủ thời gian ăn mấy muỗng cơm được không?" Cô nhỏ giọng thúc giục nói. Tô Chỉ mặt không biểu tình, sắc mặt mặc dù có đỏ nhưng lại rất bình tĩnh, chỉ thấy nàng nghe Qua Lâm nói xong, lúc này mới nhẹ gật đầu, chậm rãi ăn muỗng cơm kìa vào miệng, chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt, mắt thấy Tô Chỉ ăn hết rồi, Qua Lâm mới nhẹ nhàng thở ra. Cô lại nhìn qua Tô Chỉ, người ta đã lấy lại bộ dáng không có việc gì, bắt đầu ghi phương thuốc. Ngươi nói ngươi nói, Qua Lâm đã nhanh phát điên, ngươi nói công chúa này bình thường trong nội tâm đều là sắt thép, đánh chỗ nào được a! Đút ăn một muỗng, Qua Lâm thật không có can đảm đút muỗng thứ hai, cô để muỗng vào hộp cơm, đặt xuống, trong lòng thầm nói, ta mặc kệ người, dù sao vừa rồi ngươi cũng đã ăn một muỗng, đói cũng không chết, ta tranh thủ thời gian đi tìm một góc tối không người, tiếp tục làm người hèn mọn bỉ ổi cũng được, được ăn là tốt rồi. Về phần Tô Chỉ, bộ dáng nàng thật sự giống người không có việc gì sao? Không không không không, nội tâm người ta lúc này cũng chiêng trống vang trời lắm! Một việc nhỏ xen vào một đoạn thời gian bận rộn, có ai ghi lại nó trong lòng hay không, vậy phải hỏi các nàng mới biết a. Tóm lại, hộp cơm vẫn để đó, mãi đến hai giờ chiều Tô Chỉ mới có thời gian để ăn. Trong y quán vẫn chật kín người, bên ngoài ai đi qua cũng dừng chân quan sát, tại con phố này, Tô thị Trung y quán coi như là bắt đầu nổi tiếng hơn một chút, trong khoảng thời gian ngắn, Tô Chỉ cũng được người cả con phố biết rõ, mọi người đều truyền miệng bà chủ của Tô thị Trung y quán y thuật rất tốt, người lại xinh đẹp. Mà cách đó không xa, có một nam nhân thân cao hơn một mét tám, vóc người vạm vỡ, đứng ở ven đường nhìn vào Tô thị Trung y quán. Thời gian cũng qua hơn một đồng hồ, nam nhân kia mới xoay người rời đi, mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nam nhân lái xe, một đường lái đến biệt thự Bắc Giao, biệt thự kia rất lớn, cũng dị thường sạch sẽ, nhìn qua đã biết rõ giá cả xa xỉ cỡ nào. Sau khi đậu xe, nam nhân bước nhanh đi vào. Trước một căn phòng trong biệt thự, nam nhân gõ nhẹ hai cái lên cửa, sau đó không lâu, nhàn nhạt một tiếng "Vào đi." Từ sau cánh cửa trước mặt truyền ra. Nam nhân nghe thấy tiếng gọi, lúc này mới vặn cửa, một mực cung kính đi vào. Trong thư phòng, trang hoàng thiết kế tương đối cổ xưa, cái bàn chói mắt nhìn qua cũng biết là vật phẩm quý báu. Mà tại cái bàn sách đó, có một người đàn ông đang ngồi, chẳng qua là người đàn ông kia người mặt ngó về phía cửa sổ, làm cho người khác không thể nào thấy rõ bộ dáng của hắn. Nam nhân vóc người vạm vỡ đi đến vị trí cách bàn sách ba mét thì dừng lại, hắn hướng về bóng lưng người kia cúi chào, máy móc thưa "Chủ thượng". Người đàn ông kia người Ừ một tiếng, ngữ điệu lười biếng hỏi một câu "Thế nào?" "Tất cả là thật, y quán đã mở cửa." Người đàn ông kia nghe xong, ngừng hồi lâu mới thở dài một tiếng, "Xem ra, sắp có chuyện thị phi a." "Có cần cho người giải quyết nữ nhân tên gọi Qua Lâm kia không ạ?" "Được rồi." Chỉ thấy bóng lưng kia khoát tay "Hết thảy đều là thiên ý, mạng nàng còn chưa tận, ngươi có thể nào động được vào nàng." Nói xong, người đàn ông dừng một chút, nói tiếp "Tìm thời gian trống, chúng ta đến y quán kia một chuyến." "Dạ, chủ thượng." ... Trời đã hoàn toàn chuyển qua màu đen rồi. Tô thị Trung y quán cũng đã đóng cửa, cửa kia vừa mới đóng lại, Qua Lâm liền thở dài, cô xem chừng lúc này cô mà được nằm ven đường ngủ một giấc cũng thoải mái a! Ngày hôm nay đã xong, tiền kiếm được không ít, người mệt mỏi càng không ít. Nghĩ đến đây, cô không khỏi liền nhìn nhìn Tô Chỉ. Tô Chỉ ngược lại vẫn một bộ mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi, trên đường về nhà nàng yên lặng không nói một lời, bước chân nhẹ như mèo. Qua Lâm chép miệng, nghĩ thầm, ngày hôm nay cô chạy tới chạy lui đúng là mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng còn có hoạt động, còn công chúa thế nhưng là ngồi suốt một ngày a, cô nhẫm tính cả ngày công chúa chỉ đứng lên khi đi WC có năm phút, nàng có chịu được không? Nghĩ đến, Qua Lâm bước nhanh đi tới bên cạnh Tô Chỉ, hỏi thăm Tô Chỉ một tiếng "Mông ngươi có đau không a?" Một câu không đầu không đuôi, có phải muốn chết không? Quả nhiên, Tô Chỉ nghe xong, lập tức trừng mắt nhìn Qua Lâm, trừng mắt trừng mắt, sau lại híp mắt liền híp mắt, nói "Ngươi nói cái gì?" Qua Lâm nghe được mùi thuốc súng trong ngữ khí của Tô Chỉ, lập tức rùng mình, lúng túng giải thích "Ta là nói, hôm nay ngươi ngồi nguyên ngày không có rời khỏi ghế, có khó chịu không a? Ngươi ngồi như vậy huyết dịch không lưu thông a." Nghe được Qua Lâm giải thích, Tô Chỉ mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói một câu "Không cần ngươi lo." Stop! Trong lòng Qua Lâm ầm thầm gọi mẹ, khinh khỉnh đáp lại "Ta là quan tâm ngươi, được không? Ngươi đừng có xem thường lòng tốt của người khác. Ta hôm nay chạy tới chạy lui rất mệt, người ngồi một chỗ, duy trì một động tác, thật sự không gặp vấn đề gì?" "Ngươi rất mệt a?" Qua Lâm khẽ giật mình, hoàn toàn không có ngờ tới Tô Chỉ sẽ hỏi như thế, cô nhìn thấy sắc mặt của Tô Chỉ bình thường không có gian trá gì, nghĩ nàng có ý xấu là vì Qua Lâm thật không thể tin được nàng biết quan tâm người khác a! Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, Qua Lâm vẫn thực không biết trả lời như thế nào mới tốt nữa. Tô Chỉ thấy Qua Lâm không trả lời, vậy mà không bỏ qua, hỏi tới "Ngươi nói nhiều như vậy, có phải muốn biểu đạt ngươi rất mệt hay không?" "Ừ... Đúng vậy a." Qua Lâm nuốt nước bọt, nói có vậy mà cà lăm mới hay chứ. "A..." Tô Chỉ đột nhiên kéo dài ngữ điệu "A" một tiếng, một tiếng thình lình này nhưng làm Qua Lâm bị hù quá sức, ngươi nói lúc này hơn nửa đêm, tiếng chim hót cũng không có, đây không phải có chủ tâm hù người sao "Ngươi làm gì vậy a, đột nhiên gào cái gì, dọa chết người!" Qua Lâm trừng mắt với Tô Chỉ, liều mạng vuốt trái tim của mình, may mắn cô trẻ tuổi, may mắn cô không có bệnh tim. Tô Chỉ thấy bộ dáng kinh sợ của Qua Lâm, không khỏi nhướng mày cười đắc ý "Bởi vì ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện a." "Chuyện gì! Nói mau nói mau, đừng có đột nhiên la lên hù ta như vậy." "Mấy hôm trước có người nào đó hứa sẽ đáp ứng ta một sự kiện, hiện tại ta nghĩ tới, không biết người này có còn nhớ hay đã quên hết rồi a." Không sai, Tô Chỉ nói người nào đó đương nhiên là chỉ Qua Lâm rồi. Vì vậy, Qua Lâm nghe xong, lập tức giơ tay đầu hàng, "Là ta là ta vẫn là ta, công chúa điện hạ có gì phân phó?" "Kỳ thật cũng không phải là đại sự gì." Tô Chỉ chậm rãi thong dong đi về phía trước, lại đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng nói ra "Chính là bắt đầu từ ngày mai, ngươi mỗi ngày nhất định phải đến Trung y quán làm việc, làm những việc như hôm nay ngươi làm." Qua Lâm nghe xong, đầu hận không thể cắm xuống đất! "Ta nói ngươi có lầm không công chúa? Hôm nay ta làm chính là bưng trà dâng nước chào hỏi khách đến, cảm tình ta bỏ hơn mười vạn để mở cái y quan này, cuối cùng lại được cái chức vị làm việc lặt vặt? Ngươi không thể tốt bụng cấp cho ta chức quan cao một chút?" Qua Lâm nói có lý, vì vậy Tô Chỉ rất nghiêm túc tiếp thu "Đương nhiên, y quán là ngươi xây dựng nên, bên trong ngươi lớn nhất. Thế nhưng là..." Nàng lại đột nhiên gian trá cười cười "Về sau ngươi cũng phải làm việc như hôm nay, bởi vì đây là ngươi đáp ứng ta, không có liên quan cái khác nha." Holy shit! Cảm tình Qua Lâm nói cả buổi đều là đàn gảy tai trâu, "Ta cầu xin tha thứ có không được? Ngươi nhất định muốn ta làm việc lặt vặt hay sao?" "Đúng vậy a." Tô Chỉ rất nghiêm túc gật gật đầu "Hôm nay ngươi cũng thấy đấy, người làm trong y quán căn bản chưa đủ, chính là thiếu người làm cái gọi là công việc lặt vặt ấy, ngươi ở nhà cũng không có việc gì làm, tới đây phụ giúp, có gì không tốt?" Thì ra là nguyên nhân này a, Qua Lâm nghe xong cười hắc hắc "Cái kia không sao, ta ngày mai sẽ giúp ngươi mướn một hai người nữa." "Không phải ngươi là vắt cổ chày ra nước sao?" Chóng mặt, Qua Lâm có chút im lặng "Coi như là ta vắt cổ chày ra nước, ta ta muốn tiết kiệm, nhưng ngươi cũng không thể bắt ta làm công việc này a, bưng trà dâng nước cùng tiểu nhị có gì khác đâu, thật mất mặt a, số tiền này không thể không chi." Tô Chỉ nghiêm túc nhìn Qua Lâm "Ngươi vắt cổ chày ra nước còn sĩ diện?" ... Đến đến, Qua Lâm khoát tay áo, cũng lười nói rồi. Coi như cô đã minh bạch, người hiện đại cùng người cổ đại khác nhau rất xa, cho nên cô cùng Tô Chỉ quả thực chính là ông nói gà bà nói vịt, có thể nói hiểu nhau mới là lạ! Cứ như vậy, các nàng một đường không nói gì trở về nhà, chờ đến nhà, Qua Lâm tùy tiện làm một ít đồ ăn, hai người ăn qua loa một miếng, từng người tắm rửa rồi mạnh ai nấy về phòng ngủ. Bởi vì ngày mai lại là một ngày bận rộn. Nháy mắt một cái, Tô thị Trung y quán đã khai trương được ba ngày, thời gian ba ngày này, càng làm cho việc làm ăn của y quán phát triển không ngừng. Mỗi ngày, Qua Lâm mặc dù mệt mỏi, nhưng được đếm tiền đến mỏi tay, cho nên mệt mỏi này có là bao? Đáng giá a! Đau nhức nhưng được lại vui vẻ a! Đương nhiên vui vẻ không chỉ vì một nhân tố này, còn có một nhân tố khác, nhân tố đó dĩ nhiên là Tô Chỉ, vốn cô nghĩ rằng Tô Chỉ chỉ ham vui, làm vài ngày sẽ nghỉ, cho nên ầm thầm liên hệ hai lương y khác, đợi đến khi Tô Chỉ không muốn chơi nữa sẽ kêu bọn họ tới làm. Nhưng đã ba ngày trôi qua, Tô Chỉ chẳng những mỗi ngày đi làm đúng giờ, không lười biếng, thậm chí ngay cả mệt mỏi cũng không than nửa lời. Những việc này không thể không khiến Qua Lâm cảm động, công chúa là bé ngoan có lòng cầu tiến nha, thân thể rắn như kim cương a! Cô một bên suy nghĩ cảm động, nhưng không có lười biếng, tay vẫn không ngừng mời khách, ai kêu cô cũng là nữ cường nhân có lòng cầu tiến. Đang thời điểm bận rộn nhất, tại cửa vào của Tô thị Trung y quán lại đột nhiên có một chiếc xe hơi ngừng lại. Vốn tại cửa y quán đỗ xe không có vấn đề gì lạ, nhưng ai bảo Qua Lâm lại không phải một nữ nhân bình thường, người ta vừa thấy xe liền nhìn thẳng "Wây, con nhà ai mà lái Rolls-Royce đến chỗ chúng ta xem bệnh a?!" Qua Lâm nhìn cái xe, khách vô cũng không tiếp. Hình như cô chỉ đợi tiếp vị khách trong chiếc Rolls-Royce kia, hôm nay không làm thịt người này một vố, cô không phải là cô a? Trong lúc cô suy nghĩ, từ trong xe, nghiễm nhiên có một người bước xuống, Qua Lâm không nhìn thấy thì không vấn đề gì, nhưng vừa nhìn thấy, liền choáng váng đầu óc!