Tĩnh Vương ngước đôi mắt màu tím đậm từ trên bàn lên, ngón tay bạch ngọc cầm bút son khẽ dừng, hỏi thiếu nữ đầu chải hai búi tóc trước mặt: “Nghe nói nha đầu Vân Hoàn kia không còn dùng được nữa, con định đổi nàng ta?” Quân Mẫn Tâm đứng yên trước bàn, vén tay áo mài mực, nói: “Nghe nói nàng ta và Vương Phó thống lĩnh lén lút qua lại với nhau. Vân Hoàn là người mang từ nhà mẹ tới của mẫu thân, coi như là tâm phúc của người, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ ảnh hưởng không tốt.” Nghe vậy, Tĩnh Vương ngước mắt nhìn thẳng Mẫn Tâm, biết nàng nhất định là đoán được cái gì, liền ôn hòa cười một tiếng: “Phải xử trí như nào?” “Tuổi của Vân Hoàn không còn nhỏ, Mẫn Nhi nghĩ nên tìm phu gia cho nàng, kính xin phụ thân chỉ hôn.” “Ừ, đưa ra ngoài cung là thượng sách. Mẫn Nhi chắc có chủ tính rồi, tính đưa nàng cho nhà ai?” Quân Mẫn Tâm nghĩ thầm, hôm đó Vương Thủ Đức không coi ai ra gì đi từ trong tẩm điện mẫu thân ra, hơn nữa, kiếp trước năm nàng mười bốn tuổi là lúc xảy ra sự kiện mẫu thân bắt tay với quân phản loạn Vương Thủ Đức tạo phản bức vua thoái vị, một từ làm người ta rợn tóc gáy chợt lóe lên trong đầu nàng – thông dâm! Tay mài mực dừng lại, nàng yên lặng hồi lâu, kiên quyết nói: “Nữ nhi bạo gan, thỉnh mang Đại cung nữ Vân Hoàn cho Phó thống lĩnh cấm quân Vương Thủ Đức đại nhân làm thê!” Vương Thủ Đức?! Tĩnh Vương sửng sốt, bút son trong tay run lên tạo thành một vệt máu đỏ tươi trên văn thư lụa gấm, giống như một vết thương vặn vẹo. ... .... Trong Sương Mai điện thanh u lịch sự tao nhã, lò dâng hương, thụy não tiêu thú vàng, chính là dùng long tiên hương thượng hạng. Tĩnh Công chúa Quân Mẫn Tâm một thân y phục mẫu đơn trắng, thoải mái dựa vào giường thêu bướm nhỏ mềm mại, giống như làn gió phất qua hoa sen nổi trên mặt nước xanh biếc, điềm tĩnh ôn nhu, trong trẻo thoải mái. Vân Hoàn cách một trượng quỳ gối xoắn tay áo, cúi thấp đầu liên tục nhìn thiếu nữ mỹ lệ trên giường, thần sắc thấp thỏm. Quân Mẫn Tâm đưa ra bàn tay trắng nõn như củ hành được lột vỏ, chỉ vào cái ghế nhỏ có thêu hoa nói: “Ngồi đi.” “Nô tỳ không dám!” Phản ứng đúng như trong dự liệu. Quân Mẫn Tâm cười khẽ, thêm một chút hương vào trong lò nhỏ trên bàn, nhẹ giọng nói: “Vân Hoàn, ngươi ngây ngốc bên ta đã bao lâu rồi?” Vân Hoàn nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ là tiểu nha hoàn hồi môn của Vương Phi, bảy tuổi vào Tĩnh cung, mười tuổi tới Sương Mai điện hầu hạ Công chúa, đến nay đã mười năm.” “Mười năm, cuộc sống có bao nhiêu mười năm để phung phí?” Giống như than thở một tiếng thật thấp, Quân Mẫn Tâm trước sau như một cười nhạt nói: “Hai mươi tuổi, chính là một cô gái ở tuổi tươi mát như trái đào, vùi lấp ở chốn thâm cung thật sự đáng tiếc. Hôm nay ta thương lượng với phụ vương, nghe nói ngươi và Vương Phó thống lĩnh trước giờ vẫn có quan hệ tốt, không bằng…” Cố ý dừng lại, khiến Vân Hoàn vốn đã thấp thỏm không yên trong phút chốc trái tim như bị treo giữa hư không, không có chỗ dựa, một loại dự cảm xấu dâng lên trong lòng. Sau một khắc, Quân Mẫn Tâm di chuyển tròng mắt xinh đẹp, nhìn về phía Đại cung nữ đang quỳ trên mặt đất: “Không bằng, chỉ hôn gả ngươi cho hắn, vị trí Đại cung nữ để Kim Lan, Mộc Cẩn thay thế, như thế nào?” Thoáng một cái giống như có sét đánh nổ trên đầu, Vân Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt không một tia huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy. “Điện hạ, nô tỳ không gả!” Trên mặt nàng ta tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ, cơ hồ thét chói tai.di+ễn♡đ/à%nٿl∞ê♡qu-ý✳đ»ôn. Quân Mẫn Tâm ra vẻ kinh ngạc nói: “Đều nói ngươi và Phó thống lĩnh tâm đầu ý hợp, nhiều lần trước hoa dưới trăng thầm thì nói chuyện, ta nói hai ngươi lưỡng tình tương duyệt, cố ý chu toàn mọi việc, như thế nào ngươi lại phản kháng? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có nội tình khác?” Nghe vậy, mặt Vân Hoàn đã tái nhợt lại trắng thêm mấy phần, cánh môi cũng mất đi huyết sắc. Thân thể nàng ta run rẩy, hung hăng dập đầu, vội vàng biện hộ nói: “Điện hạ! Công chúa! Mười năm này nô tỳ xem chủ tử ngài như muội muội mà thương yêu, tận mắt nhìn người lớn lên, không có công lao cũng có khổ lao! Nô tỳ van ngài nể tình cũ, đừng bắt nô tỳ lập gia đình! Van xin ngài!” Ta cũng như vậy từng xem ngươi là tỷ tỷ mà đối đãi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi không hề xem ta như chủ tử mà đối đãi! “Chủ tử? Vân Hoàn, chỉ sợ chủ tử của ngươi không phải là ta, mà là ở Lai Nghi điện, mẫu thân đại nhân của ta!” Quân Mẫn Tâm im lặng trong chốc lát, sau đó nâng lên một nụ cười khó nắm bắt, âm thanh ôn hòa bỗng dưng đề cao: “Ngươi lừa gạt ai cũng không thể lừa gạt được ta, Vân Hoàn, đừng cho là ta không biết ngươi và Vương Thủ Đức mánh khóe mưu đồ bí mật!” Động tác dập đầu của Vân Hoàn dừng lại, búi tóc tán loạn, đầu cúi thật thấp trên mặt đất lạnh như băng, ngay cả quần áo được làm bằng tơ tằm cũng run lên nhè nhẹ. Nàng ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, thấm ướt một vạt áo. “Nô tỳ biết sai rồi, Điện hạ, nô tỳ thật biết sai rồi. Chỉ cần Điện hạ chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nô tỳ nguyện ý cắt tóc xuất gia, thanh đăng cổ phật, sám hối chuộc tội!” Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn quanh quẩn tiếng khóc tuyệt vọng của Vân Hoàn, nhẹ nhàng tinh tế, phảng phất như khói xanh khẽ thổi liền phiêu tán. “Ít nhất đừng gả nô tỳ cho hắn, ít nhất… không gả cho hắn…” Một khắc này, Quân Mẫn Tâm mềm lòng, đau lòng. Mặc dù Vân Hoàn từng thất lễ với nàng, coi thường nàng, thậm chí còn thay mẫu thân tính tình đại biến giám thị từng cử động của nàng. Nhưng, cũng là Đại nha hoàn cả ngày lẫn đêm chăm sóc nàng mười năm, là tỷ tỷ khi nàng tập tễnh bước đi sẽ vịn bên người nàng ta, là người thân đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi sống lại... Mà mẫu thân, vì ngăn cản bà không cùng Vương Thủ Đức mưu đồ bí mật phản bội, Quân Mẫn Tâm không thể không ngoan độc, quyết hi sinh Vân Hoàn: Không có tâm phúc là Vân Hoàn, Vương Phi sẽ mất đi sợi dây liên lạc với Vương Thủ Đức. Mà nếu thật sự như vậy, thì giữa Vương Phi và Vương Thủ Đức có tư tình , sau khi Vương Thủ Đức cưới Vân Hoàn, Vương Phi sẽ không tin tưởng bọn họ nữa, chắc hẳn cũng sẽ chết tâm thôi. Đây là kế sách một hòn đá ném hai con chim, chẳng qua có chút tàn nhẫn. Đêm đó, Quân Mẫn Tâm không thể say giấc. Trong đầu nàng không ngừng hiện ra hình ảnh Vân Hoàn tóc tai bù xù thất thanh khóc rống, tiếng khẩn cầu bi thương và tuyệt vọng không ngừng vang lên bên tai, làm cho bản thân nàng không thể yên lòng. Bất đắc dĩ, nàng rời giường khoác áo, gảy một khúc tỳ bà. Nàng gảy tỳ bà leng keng, chỉ chốc lát trong bóng đêm dày đặc, mơ hồ có tiếng sáo ô ô tương hòa. Đầu ngón tay Quân Mẫn Tâm dừng lại, ngay sau đó nở một nụ cười vui vẻ, biết tối nay Trần Tịch đang làm nhiệm vụ. Kết thúc một khúc, dư âm vang vọng, hai người thần giao cách cảm cùng dừng tay, không tấu nhạc nữa. Cách thành cung thật dầy, hai người không ngủ cùng lúc nhìn lên vầng trăng sáng, ngây người một đêm. Cũng may những ngày gần đây vội vàng làm giả sổ sách để đối phó sứ thần sắp tới của Hoàng đế, Quân Mẫn Tâm và Cố Cầm Thư đều không bước chân ra khỏi tẩm điện, chong đèn thức khuya vội vàng mấy ngày mới làm ra một quyển sổ sách giả hoàn mỹ không dấu vết, sổ sách mới giảm đi một nửa thu chi mười năm nay của Tĩnh quốc, giảm chi tiêu cho việc củng cố binh lực, chi tiêu nhiều cho tình hình thiên tai nghiêm trọng, mỗi một bút thu vào chi ra đều rõ ràng rành mạch, đủ để lấy giả loạn thật. Trong sổ sách thật dầy, các khoản mục đều chứng minh Tĩnh quốc không đủ binh lực, là một nước chư hầu nhỏ miễn cưỡng ấm no, không đáng lo ngại. Quân Mẫn Tâm duỗi lưng một cái, ôm lấy sổ sách đi ra ngoài. Còn lại là nhờ người làm cho sổ sách trở nên cũ một chút, có cảm giác lâu năm. Nếu không những trang giấy hoàn toàn mới và nét mực mới nhất định sẽ làm lão hồ ly Cừu Sơ Chiếu sinh nghi, còn có Lạc Trường An. Quân Mẫn Tâm thất thần trong chốc lát, thở dài nói: Người nọ không thể khinh thường! Chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Quân Mẫn Tâm thiếu chút nữa va vào một người, trong lúc kinh sợ sổ sách rơi xuống đất, bị gió lạnh cuốn theo lá cây lướt qua vang lên những tiếng soạt soạt vang dội. Quân Mẫn Tâm định thần lại, nhận ra người nọ tóc xoăn đen nhánh vội vã tới, đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm, đoản kiếm màu đen tương xứng với giày đen, toàn thân thon dài lộ vẻ giỏi giang của một thị vệ, anh khí bừng bừng – chính là Trần Tịch, trưởng thị vệ Trần Tịch. Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống nhặt sổ sách, tựa như cười tựa như sẵng giọng: “Ca, huynh hù dọa ta.” Nói xong, ngay cả chính mình cũng kinh ngạc một phen. Sau khi sống lại nàng rất ít khí gọi Trần Tịch ca ca, hôm nay bỗng nhiên dùng xưng hô thân mật đã lâu không gọi, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhưng Trần Tịch căn bản không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, nét mặt có chút nặng nề, chần chừ trong chốc lát mới trầm giọng nói: “Mẫn Nhi, Vân Hoàn tự vẫn.” Tựa như bị sét đánh, Quân Mẫn Tâm trong tư thế nửa ngồi chợt cứng đờ. Trong đầu ầm ầm trống rỗng, tươi cười nơi khóe môi dần dần tắt hẳn, hồi lâu mới tìm về âm thanh của mình, mang theo chút run rẩy: “Huynh nói cái gì?” Cánh tay Trần Tịch có chút dao động nhẹ không thể nhận thấy, dường như muốn đưa tay đỡ thiếu nữ mỏng manh như sứ trước mặt đứng dậy, cuối cùng chỉ há miệng nói: “Đêm qua nhảy hồ, thi thể vừa mới nổi lên.” Trần Tịch còn nói gì đó nhưng Quân Mẫn Tâm không nghe thấy. Hồi hồn, nàng cơ hồ chạy như điên đến hồ nhỏ Thấm Tâm nơi hậu viện, hai chân như nhũn ra, lại không thể ngừng chạy. Không có bất kỳ ngôn từ nào có thể hình dung được tâm trạng nàng lúc này, chỉ có không tin, không thể tin được. Hồ Thấm Tâm nước xanh như phỉ thúy, điểm xuyết vài lá sen héo rũ, hồ không lớn, nước rất sâu. Đá bên hồ bị ướt một mảng lớn, chất chồng một tấm lưới rách bắt cá và một thuyền gỗ nhỏ. Phía trước có một đám người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có thị vệ trong cung, cũng có cung nữ nội thị che mặt hoảng sợ. Xuyên qua bóng người lưa thưa, Quân Mẫn Tâm nhìn thấy một thi thể ướt đẫm nằm trên mặt đất, áo ngắn màu xanh váy liễu dán trên làn da trắng bệch nhỏ xuống từng giọt nước, tóc ướt rời rạc giống như những con rắn màu đen bám vào thân thể nàng, giữa tóc còn có một ít rong rêu màu xanh, che đi một nửa gương mặt, hai mắt nhắm chặt. Gương mặt kia đã từng tươi sáng, sẽ nhíu mày, sẽ ngang ngược, sẽ khinh thường. Ngay mấy ngày trước đây, nàng ta còn khóc hô cầu xin bản thân nàng đừng gả nàng ta cho nam nhân kia, nàng ta nói nguyện ý xuống tóc xuất gia, ngày ngày thanh đăng cổ phật chuộc lỗi…. Mà hôm nay, nàng ta đã trở nên yên lặng ẩm ướt. Nàng ta chết rồi, Vân Hoàn chết rồi!!! Sau ba ngày tứ hôn, vào một đêm đông lạnh thấu xương, nàng ta lựa chọn nhảy hồ tự vẫn. Trong khoảnh khắc không khí mỏng manh ấy, Quân Mẫn Tâm trừng to mắt, không thể hô hấp. Chẳng biết từ lúc nào, Liễu Vương Phi chưa từng xuất hiện đi tới. Toàn thân bà vẫn mặc váy tím như cũ, mặt mũi tái nhợt tức giận, trên vạt áo thêu hoa sen màu tối. Búi tóc chưa kịp vấn nói rõ bà từ trong kinh hoàng vội vàng chạy tới, tóc đen thật dài kéo ở phía sau, giống như được nhuộm ra từ bóng đêm khôn cùng. Tựa như con rối gỗ líu lo bị chặt đứt dây nên dừng chân lại, bà thờ ơ nhìn thi thể ẩm ướt lạnh lẽo của Vân Hoàn, cứ nhìn chằm chằm như vậy, hồi lâu không động đậy chút nào. Sau đó, bà cười, nụ cười giống như cánh hoa mẫu đơn điêu tàn thê diễm. “Chết rồi, chết tốt!!!” Bà khanh khách cười, lạnh lùng cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng càn rỡ. Sau đó, bà chỉ trước ngực mình, ánh mắt lại nhìn về Quân Mẫn Tâm sắc mặt tái nhợt ở một bên, nhẹ nhàng nói: “Trước bức tử Vân Hòan, sau bức tử ta. Chết được, chết tốt!” Nói xong, nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt bà lăn xuống vỡ tan, trong nháy mắt liền biến mất. Không giải thích, Quân Mẫn Tâm không dám nhìn đôi mắt của mẫu thân mình, mỗi một tiếng cười lạnh lẽo giống như con dao sắc bén khoét vào lòng nàng. Lồng ngực đau thắt như phiên giang đảo hải, mê muội giữa đất trời đảo lộn. Không chống đỡ thêm được nữa, nàng mở to mắt ngã về phía sau, rơi vào một cái ôm trong lồng ngực ấm áp. Thiếu niên mắt xanh tràn đầy lo âu và vội vàng, cơ bắp cũng căng thẳng. Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, thì thầm nói: “A Tịch. Là ta hại nàng ta… Ca, là ta bức tử nàng ta…” Một hồi quặn đau, trong đại não giống như có một điểm kết nối bỗng nhiên tách ra, trống rỗng. Nàng hôn mê bất tỉnh.